Không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, lúng túng không cần phải nói.
Tô Mặc Yên quay đầu lại, Lục Cẩm Bạch hậu tri hậu giác* rũ mắt nhìn xuống hơi nóng bất ngờ tập trung vào vành tai.
#
Anh lăn lăn yết hầu một cách khó khăn, lại cố gắng kéo vạt áo một lần nữa.
Giọng nói khàn khàn, giọng điệu có chút cứng ngắc: “Bị em phát hiện…”
“Em đừng có hiểu lầm, đây chính là…một phản ứng sinh lý bình thường thôi. “Lục Cẩm Bạch cắn môi, sợ Tô Mặc Yên lại tặng hắn một cái vật qua vai
Nhưng chưa nói xong, anh lại cảm thấy có chút không ổn: “Đây là lần đầu tiên của anh! ”
Lần đầu tiên có cảm giác với phản ứng với người khác giới
Vẻ mặt Tô Mặc Yên đông cứng lại, ánh mắt âm u, căn bản không muốn nghe hắn giải thích.
Không đợi người đàn ông nói gì, cô đẩy người ra khỏi cửa, giọng nói có chút lạnh lùng: “Trở về giải quyết rồi quay lại đây.” ”
Trong lúc nói chuyện, Tô Mặc Yên một đường đẩy Lục Cẩm Bạch đến cửa lớn ở bên kia.
Cuối cùng, cô một chân nhẹ nhàng đá anh ra ngoài và đóng cửa lại thật mạnh.
Cửa phòng đóng lại một tiếng phanh, sức lực cả người Tô Mặc Yên giống như bị rút đi, chân mềm nhũn đến mức phải đỡ cửa mới có thể ngồi xổm xuống.
Khuôn mặt của cô nóng giống như lửa đốt, trái tim đập như vừa chạy marathon xong, hình ảnh trong đầu không thể xóa đi được.
Đổi lại là người khác, trong nháy mắt người đối diện đứng dậy thì cô đã cho một cước rồi.
Nhưng đối mặt với Lục Cẩm Bạch, hình như cô không thể đem anh đối xử bình đẳng với người khác.
Hơn nữa nhìn cách người đàn ông vừa rồi đỏ tai giải thích với cô thật rất chân thành, Tô Mặc Yên không những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy anh có một chút đáng yêu.
Thật sự là tẩu hỏa nhập ma rồi!
Đọc Full Tại truyenfull.com
Để dời lực chú ý, Tô Mặc Yên về phòng tắm tắm nước nóng trước.
Thay bộ quần áo sạch sẽ rồi đi ra, nàng đi khắp nơi tìm kiếm con mèo nhỏ Lục Cẩm Bạch đã mang tới.
Trong lúc đó, cô lấy chút thức ăn cho chó của Tiểu Manh, ngâm bằng nước sôi cho mềm, sau đó lục lại đống đồ ăn vặt bằng thịt xay của Tiểu Manh.
Sau khi tìm được mèo con, Tô Mặc Yên ngập ngừng mở miếng thịt rồi thử đến bên miệng nó.
Đứa nhỏ này hình như đang cực kỳ đói, một bên vừa lấy miệng liếm Khai Phong này, vừa vội vàng cắn chặt răng.
Tô Mặc Yên liền ngồi xổm trước mặt nó, cẩn thận đánh giá con mèo một phen.
Đại khái là mèo con tầm ba bốn tháng tuổi, trước khi tắm bẩn thỉu nhìn không ra màu lông, hiện tại nhìn kỹ, ngoại trừ sau gáy xuất hiện một ít lông đen thôi, cả người con mèo là màu tuyết trắng.
Nhìn kỹ lông đen, hình như là một hình trái tim.
Sau khi cho mèo con ăn thịt xay nhuyễn, sự đề phòng của mèo con đối với Tô Mặc Yên đã giảm đi rất nhiều.
Nó bắt đầu dùng râu cọ vào những ngón tay của cô, cái đuôi mảnh khảnh vểnh lên, cọ nhẹ qua cánh tay Tô Mặc Yên.
“Miêu——”
Tiếng kêu vừa mềm vừa trẻ con trong nháy mắt làm tan chảy trái tim Tô Mặc Yên.
Cô vội vàng đem thức ăn cho chó ngâm mềm cũng bưng cho đứa trẻ kia, thấy nó ăn say sưa, Tô Mặc Yên nhếch nhếch khóe môi.
“Ngày mai để cho cha ngươi mua một ít khẩu phần ăn đặc biệt cho con, trước tiên con đêm nay tạm chấp nhận một chút, ké của của chị Tiểu Manh.”
Mèo con nghe thấy tiếng, ngửa đầu lại hướng về phía Tô Mặc Yên kêu một tiếng, xem như đáp lại.
Tắm rửa xong, nhan sắc đứa trẻ kia nhìn vẫn không tính là thấp, trong lòng Tô Mặc Yên mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Thời gian chờ đợi thật sự rất lâu.
Tầm khoảng hai giờ sau, cửa phòng mới bị người gõ.
Tô Mặc Yên nhìn thoáng qua con mèo đang nằm mơ màng sắp ngủ trên sô pha nhà cô, buông kịch bản trong tay xuống, đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa là Lục Cẩm Bạch đã tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ ở nhà.
Cotton chữ T màu xám, rộng rãi thoải mái, bên dưới là một chiếc quần short dài đến đầu gối màu đen, ống quần cũng rất rộng, từ trên xuống dưới là kiểu mặc thoải mái ở nhà.
Đem khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân cũng làm nổi bật ra vài phần lười biếng tùy ý, tuấn lãng không giảm.
Lục Cẩm Bạch có một mái tóc đen ướt, chiếc mũi cao cùng với đôi môi mỏng cùng những đường nét mượt mà, toát lên vẻ đẹp trai và mạnh mẽ ngời ngời.
Anh nhìn thấy Tô Mặc Yên xõa tóc, đã thay quần áo xong đang ngồi trong phòng, nhếch khóe môi: “Xin lỗi, anh cần thời gian tương đối lâu, để em chờ lâu rồi. ”
Trong thực tế Lục Cẩm Bạch giải quyết vấn đề chỉ tầm mất nửa giờ.
Anh ngồi ở nhà xem TV hơn một tiếng đồng hồ, tính toán thời gian để sang đây.
Sợ chỉ sợ giải quyết quá nhanh, bị Tô Mặc Yên xem thường.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Mấy câu nói như này, lúc còn thời học sinh Tô Mặc Yên đã nghe bạn học nam ở bên cạnh nói không ít lần
Đi tiểu mà nước tiểu còn phải so ai cao ai xa hơn, hoàn toàn không hiểu mạch não của bọn họ, giống như bị thiểu năng trí tuệ.
Cho nên, khi cô nghe Lục Cẩm Bạch nói như vậy, cô dùng ánh mắt như nhìn người thiểu năng trí tuệ để nhìn anh.
Lúc này Lục Cẩm Bạch mới có thể ý thức được người mình đang đứng trước mặt là một cô gái.
Mà anh lại là một người nam nhân, đứng ở trước mặt một cô gái nói những lời này thật sự không thích hợp.
“Xin lỗi…” Giọng nam nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Anh có thể vào trong được không? ”
Tô Mặc Yên nghiêng người nhường đường cho anh, đợi sau khi người đàn ông đã đi vào phòng, cô đóng lại cửa.
Biết được Lục Cẩm Bạch thật lòng muốn nhận nuôi con mèo nhỏ này, Tô Mặc Yên đưa địa chỉ cửa hàng thú cưng cùng với địa chỉ bệnh viện thú cưng mình thường xuyên đến cho anh.
“Ngày mai anh dẫn nó đi kiểm tra toàn thân, thuận tiện tẩy giun linh tinh đi, nếu không có vấn đề gì, một tuần sau lại dẫn nó đi tiêm phòng.”
“Còn có thức ăn cho mèo và đồ ăn vặt, ổ mèo cát linh tinh, anh nhớ chuẩn bị kỹ.”
Sau đó Tô Mặc Yên suy nghĩ một chút, vẫn đề nghị Lục Cẩm Bạch gọi điện thoại cho trợ lý, bảo cậu ta mua cát mèo và chậu đem tới đây, tối nay dùng trước cái đã.
Ngày mai lại đặt cho đứa nhóc kia một chút cát mèo, thức ăn cho mèo tốt hơn.
Khi Tô Mặc Yên nói những điều này, vẻ mặt của cô rất nghiêm túc nhưng lại rất dịu ràng.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô lắng nghe, nhưng hơn một nữa suy nghĩ đều ở trên người cô, nghĩ là sau này anh sẽ có nhiều lý do hơn để đến nhà cô.
“Yên Yên, em thật sự hiểu biết rất nhiều, thật lợi hại.” Lục Cẩm Bạch một chống cằm, khuỷu tay chống lên đầu gối.
Ánh mắt long lanh nhìn nàng, bên môi lộ ra ý cười, má lúm đồng tiền nhẹ nhàng hiện ra.
Vừa dịu dàng lại vừa say mê lòng người.
Tô Mặc Yên suýt nữa bị ánh mắt say mê của anh làm quấy nhiễu tâm tư.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Khuôn mặt trắng trẻo của cô nổi ửng đỏ nhàn nhạt, không khỏi hắng giọng: “Nuôi thú cưng cũng không phải là chuyện dễ dàng. ”
“Nếu anh chỉ là nhất thời hứng thú muốn nuôi, em hy vọng khi hứng thú của anh qua đi, anh tìm cho nó một người chủ mới thật tốt.”
“Không đâu, anh sẽ đối xử thật tốt với nó.”
“Em cứ yên tâm đi, anh nhất định sẽ nuôi như con gái ruột của mình.” Lục Cẩm Bạch thề son sắt.
Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, đôi mắt anh sáng mờ mờ ảo ảo dưới đôi lông mi dày như lông quạ
Tô Mặc Yên ho nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn con mèo đang cuộn tròn thành một đống ở trên sô pha.
Cố gắng sữa chữa một cách tàn nhẫn lời nói của người đàn ông: “Con gái ruột thì có chút không được tốt, của anh là một con mèo đực. ”
Lục Cẩm Bạch: “…”
Bây giờ anh hối hận trả hàng có còn kịp không?
Lúc trước Từ Thành Thanh dẫn anh đi mua mèo, Lục Cẩm Bạch chỉ rõ rằng muốn mua một con mèo cái, chọn lựa các giữa loại giống,nhưng tất cả đều không được như ý.
Vốn định ngày mai lại đi xem thêm một chút, kết quả đêm anh lại gặp được một con ở trong tiểu khu.
Có lẽ là bởi vì đã cùng với Tô Mặc Yên tắm rửa cho nó, Lục Cẩm Bạch nhìn đứa nhỏ kia, nhìn chỗ nào cũng thấy vừa lòng.
Cho nên cho đến cuối cùng mặc dù anh không muốn có một ”đứa con trai”, thì cũng phải chấp nhận sự thật đứa nhỏ kia là một con mèo đực.
Tô Mặc Yên thấy vẻ mặt buồn bả của người đàn ồn, dường như còn đang vì chuyện giới tính của mèo con mà buồn rầu.
Cô chủ động tìm một đề tài khác, dời đi sự chú ý của Lục Cẩm Bạch: “Đặt tên cho nó đi. ”
Chuyện đặt tên đối với Lục Cẩm Bạch mà nói thật quá khó khăn.
Anh đã cố gắng vắt hết óc suy nghĩ thật lâu, cũng chỉ có thể nghĩ đến Thúy Hoa, Lai Phúc, Cương Đản, Tiểu Bạch, Đại Tráng… chỉ được mấy tên như thế.
Nghe được mấy tên đó, Tô Mặc Yên ngồi bên cạnh khóe miệng co giật một lúc, thật sự muốn hỏi Lục Cẩm Bạch một chút, anh cuối cùng là người của thời đại nào vậy?
– Đặt mấy cái tên rẻ tiền (tiện danh) dễ nuôi mà, em đã quên ngũ danh của anh gọi là cục đá à?
Người đàn ông nhếch khóe môi cười nhạt, không ngại ở trước mặt Tô Mặc Yên nhắc lại lịch sử đen tối của mình.
Cục đá là nhũ danh từ thời trường mầm non của Lục Cẩm Bạch đến tiểu học, nhưng rất ít ai biết.
Bởi vì Lục Cẩm Bạch cảm thấy rất khó nghe, nhưng ba mẹ anh lại cho rằng đặt tiện danh sẽ dễ nuôi, đá luôn cứng cỏi, kiên quyết, hy vọng anh không còn ốm yếu, bệnh tật nữa.
Tô Mặc Yên bỗng nhiên nghĩ đến, cô giống như đã biết không ít lịch sử đen tối của Lục Cẩm Bạch.
Nếu sau này cô thật sự bất hòa với anh, cô có thể đưa những tin tức này cho truyền thông, hẳn là có thể kiếm được một khoản tiền lớn.
Vừa nghĩ đến tiền, cô không nhịn được cong môi.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Lục Cẩm Bạch thấy, ánh mắt hơi chậm lại, sau đó lại lộ vẻ kinh ngạc.
Qua một lúc lâu, người đàn ông mới có thể làm yên ổn trái tim đang nhộn nhạo của mình, nghiêm túc nói với Tô Mặc Yên: “Nếu không em đặt tên cho nó đi, anh cảm thấy tên Tiểu Manh của nhà em rất dễ nghe. ”
“Em đặt tên cho nó, anh sẽ để nó nhận em làm mẹ nuôi thế nào?”
Tô Mặc Yên: “…”