Mắt Xích Hận Thù Tình Yêu Hèn Hạ

Chương 20: Quá khứ tan thương



Vĩnh Hạ vẫn đứng dưới cơn mưa chịu đựng, cơ thể của cô run rẩy nhưng nếu bây giờ có quay về thì cũng chẳng còn nơi để ở, em trai cô chắc hẳn đang rất lo cho tình hình của cô và mong đợi cô quay về.

Một lúc sau Vĩnh Hạ thật sự không thể nào chịu đựng được nữa, cô vừa lạnh vừa đói, cơ thể đã rã rời tại sao hắn cứ ép buộc cô đi đến bước đường như thế này thì bản thân mới thoả mãn thú tính điên rồ.

Đột nhiên Vĩnh Hạ ngã nhào xuống đường cô đã không còn chống cự được nữa, dù có kiên cường đến đâu thì cô vẫn là phụ nữ cần được yêu thương và bảo vệ vậy mà cô đã phải chịu đựng quá nhiều tổn thương và cay đắng, nước mưa hoà cùng nước mắt cứ dội thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Vĩnh Hạ, cô thật sự rất thảm thương.

Lâm Ngạo quan sát mỗi cử chỉ hành động của Vĩnh Hạ qua màn hình, tuy sắc mặt vẫn toát lên khí chất lạnh lùng, nhưng trong lòng của Lâm Ngạo đã bắt đầu lo lắng cho Vĩnh Hạ, nếu cứ để cô nằm dưới cơn mưa to như thế này thì ngày mai chỉ còn lại một cái xác mềm nhũn.

Lâm Ngạo đứng lên đi ra bên ngoài, vệ sĩ đi bên cạnh cầm ô che cho hắn, trong cơn mơ hồ Vĩnh Hạ nhìn thấy bước chân của ai đó đang bước về phía mình rồi đôi mắt từ từ đóng chặt, Lâm Ngạo cúi người xuống ôm lấy Vĩnh Hạ bế bổng cô lên đưa vào bên trong, hình ảnh người đàn ông ôm Vĩnh Hạ đi dưới cơn mưa thật sự rất sống động.

Người hầu đi vào thay đồ ướt ra cho cô, Lâm Ngạo vẫn đứng trong căn phòng không hề có ý định đi ra bên ngoài, khắp cơ thể của Vĩnh Hạ chẳng có chỗ nào mà hắn chưa nhìn qua, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, khiến cho Lâm Ngạo thoáng chốc đau lòng.

Sau khi người hầu thay đồ cho Vĩnh Hạ xong thì lặng lẽ đi ra ngoài, Lâm Ngạo vẫn ngồi đó trầm mặc nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường.

…………

Quay lại khoảng thời gian lúc trước chính Vĩnh là người sưởi ấm cho trái tim đã chịu quá nhiều tổn thương ôm bao nhiêu thù hận của Lâm Ngạo, cho đến tận bây giờ hắn vẫn cứng lòng luôn tự trấn tỉnh bản thân không được yêu cô, nhưng chính bản thân của hắn cũng thừa biết hình bóng của Vĩnh Hạ luôn xuất hiện trong tâm trí của mình.

Hôm đó là ngày diễn ra sinh nhật của Lâm Ngạo cũng là ngày mà ba mẹ của hắn mất, Lâm Ngạo đang chìm vào tiêu cực và đau khổ hắn lái xe ra bên ngoài để uống rượu. Chính Vĩnh Hạ là người bước đến bên cạnh hắn, cô như một thiên thần dùng những cử chỉ dịu dàng để cảm hoá người đàn ông đang chìm trong đau khổ.

Hình ảnh người đàn ông đang ngồi trên bệ đường khóc như một đứa trẻ đã gây sự chú ý đến Vĩnh Hạ. Cô vừa đi tham dự một buổi tiệc cô vẫn còn đang mặc trên người một chiếc váy sang trọng, bên ngoài còn khoác hờ một chiếc khăn vì tiết trời đang là giữ đông, Vĩnh Hạ lái xe đến một cửa hàng tiện lợi để mua coffee, cô cần một ly coffee nóng để tâm trạng tỉnh táo lái xe, khi thanh toán xong Vĩnh Hạ đi ra bên ngoài cô bị dáng người cao lớn ngồi khóc lóc lại doạ cho giật mình, Vĩnh Hạ vốn dĩ là một người tốt bụng cô muốn tiến đến đó giúp đỡ người đàn ông đó nhưng lại hơi lo lắng.

Đến khi Vĩnh Hạ tiến đến gần Lâm Ngạo vẫn ngồi đó bên cạnh là những lon bia vừa mua ở cửa hàng tiện lời, mùi rượu bia cứ sộc vào mũi của Vĩnh Hạ, cô sợ bản thân lại giúp người không tốt, đột nhiên Lâm Ngạo ngẩng đầu Lên nhìn cô, đôi mắt của hắn đầy đau thương trái tim của Vĩnh Hạ bỗng chốc đập mạnh cô bị vẻ đẹp trai của hắn thu hút đến ngẩn ngơ, người đàn ông này không biết đã phải trải qua những gì mà lại trở nên bi thương đến như thế, Vĩnh Hạ ngồi xổm xuống mỉm cười nhạt rồi lên tiếng nói.

“Anh ổn chứ?”

Lâm Ngạo vẫn không trả lời mà cứ tiếp tục khui một lon bia đưa lên miệng uống một ngụm, Vĩnh Hạ thở dài nhìn sự nhếch nhác của Lâm Ngạo.

“Uống những thứ này cũng không giải quyết được vấn đề gì đâu.”

Cô giật lấy lon bia trong tay của Lâm Ngạo rồi nhét vào tay hắn ly coffee nóng mà mình vừa mua.

“Uống cái này đi, ngày mai bầu trời sẽ lại sáng anh cứ bi quan như thế thì cuộc sống của anh sẽ mãi mãi là một màu đen u ám, tôi không biết nỗi đau mà anh đã trải qua, tôi chỉ có thể động viên anh như thế này thôi, được rồi uống hết ly coffee này thì rời đi nhé, bắt đầu lại cuộc sống mới.”

Nói rồi cô đứng lên đi rời đi nhưng nhìn thấy Lâm Ngạo mặc quần áo mỏng cô lại sợ hắn cảm lạnh nên đã lấy chiếc khăn choàng mà mình đang khoác ân cần khoác lên người của Lâm Ngạo, còn nhét vào tay anh một ít tiền.

“Trời đang rất lạnh đừng để bị cảm, cố gắng lên tôi tin anh sẽ vượt qua được.”

Lâm Ngạo ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ của Vĩnh Hạ chạy vội vào xe, lúc đó hắn đã thật sự rung động trước lòng tốt của cô gái đó Lâm Ngạo nhìn những tờ tiền cô đưa cho mình hắn nghĩ cô là một người tấm lòng nhân hậu.

Nhưng khi tình yêu nảy nở trong Lâm Ngạo, hắn định theo đuổi Vĩnh Hạ vì chính cái ngày mà cô ngồi bên cạnh an ủi mình, Lâm Ngạo đã biết cô là người có trái tim ấm áp, nhưng sự thật lại vô cùng phũ phàng, tại sao lại là Vĩnh Hạ, hắn đã ấp ủ lòng thù hận suất cả nữa cuộc đời chỉ để trả thù người đã giết chết ba mẹ của mình, hắn thật sự muốn kết hôn với Vĩnh Hạ và cùng cô đi đến đoạn đường hạnh phúc, nhưng tại sao ba cô lại là kẻ thù của Lâm Ngạo, sau ngày hắn nhận ra tất cả thì bản thân đã chìm đắm trong tình yêu của Vĩnh Hạ, hắn thật sự không giữ được bình tĩnh mà gào thét.

“Tại sao lại là cô ấy.”

Lâm Ngạo thật sự không thể buông bỏ Vĩnh Hạ, cô cũng đã yêu hắn rất nhiều hai người đã ở bên cạnh nhau suốt năm năm qua, nhưng đến ngày chứng khiến hình ảnh ba mẹ của mình chết, tình yêu của Vĩnh Hạ dành cho Lâm Ngạo đã hoàn toàn chết đi, chỉ có hắn là không chấp nhận buông bỏ cô mà thôi, nên đã luôn làm mọi cách để giày vò Vĩnh Hạ chỉ để cô vẫn tiếp tục ở bên cạnh mình nhưng lại mang theo một sự thù hận quá lớn liệu tình yêu trong hai người còn có thể tiếp tục được hay không.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.