Tình Yêu Ngang Trái

Chương 1: Chúng ta chia tay đi



Trời tối đen như mực, một màu tối âm u, độc tôn tiếng gió thổi rì rào lướt qua, giống như muốn cuốn bay đi sinh mệnh của cô gái trẻ đứng trên thành cầu La Hồ.

Hai mắt cô sâu như chim ưng không thấy đáy, mơ hồ nhìn theo dòng nước lênh đênh, đôi bờ mi đã sớm hoen sầu đẫm lệ, đọng lại nơi gương mặt xinh đẹp một tia tuyệt vọng không tên.

Tay bám víu lấy thành cầu lạnh lẽo, những hạt mưa bay chéo qua trước mắt cô, tí tách tí tách rơi xuống, đọng lại trên mu bàn tay trắng mịn, thẩm thấu qua da, ngấm lên trên bề mặt trơn bóng của thanh sắt cứng cáp mấy giọt nước trong veo như sương mai. Cô càng cố bám thật chặt lại càng cảm thấy trơn nhẵn, rất muốn buông lơi nhưng lòng lại không nỡ.

Không ai biết cô đang nghĩ gì, có ý định tự tử hay không, chỉ thấy cô đứng ở đó từ rất lâu, thỉnh thoảng lại ngẩng mặt lên nhìn đám mây đen kịt, đôi lúc lại cúi xuống dõi theo từng dòng nước lững lờ trôi.

Không ai nhìn thấy khuôn mặt cô, chỉ biết khi đi ngang qua đó sẽ cảm thấy toàn thân hơi run lên và ớn lạnh, người cô toả ra một luồng khí lạnh lẽo như tản băng vạn năm không tan, lạnh, thật sự rất lạnh, lạnh hơn cả cơn gió cuối thu.

Cô gái ấy là Lăng Tịnh- tiểu thư tập đoàn Lăng gia nổi tiếng, mới vừa rồi cô đã chứng kiến cảnh không nên thấy, thứ không nên xem. Cũng vì thế mà cô vô tình biết được một sự thật chấn động, bạn trai cô- Mặc Vũ lại là ông trùm xã hội đen khét tiếng, ban nãy còn đánh nhau một trận kinh hoàng, máu me vung vãi như mưa chảy nước rơi.

Từ phía sau tấm lưng gầy gò của cô loáng thoáng xuất hiện một bóng đen cao lớn, thần sắc rất kém, trong hai mắt hắn in rõ dấu vết hung hăng, một vệt máu đỏ tươi vẽ xoẹc qua trên gương mặt tuấn mỹ bất phàm.

Phải, hắn vừa đánh nhau với người ta xong, trước khi tới nơi hẹn hắn đã đi đánh nhau, thời gian hắn còn tranh thủ được huống hồ gì là một người phụ nữ giống như cô.

Trong lòng cô âm ỉ cơn đau giống như giằng xéo, cô đương tự hỏi rốt cuộc đối với hắn cô là gì?

Nhắm bặt hai mắt ép dòng lệ chảy ngược vào trong, Lăng Tịnh chầm chậm xoay người lại, mở to hai mắt ra nhìn người đàn ông, rất lạnh lùng, rất vô cảm, giống như muốn xuyên thấu vào tâm can hắn, để chất vấn linh hồn của hắn vậy!

Tay hắn ôm lấy bụng, ánh mắt mệt mỏi ngước nhìn gương mặt thuần mỹ thấp thoáng lờ mờ trong đêm mưa, trên mặt hắn ẩn hiện mấy vết tím bầm tím, trong cơ thể có lẽ sẽ còn nhiều hơn thế, nhưng bộ quần áo đen sẫm của hắn đã khoả lấp đi tất cả.

Sự hung hãm trên gương mặt Mặc Vũ dần tản ra, như mây tan theo gió, bao nhiêu sự dịu dàng cứ giống như mưa rào ồ ạt kéo tới, khiến hắn trở nên thật phong lưu. Dường như bao nhiêu chân tình hắn đều dành hết cho cô gái trước mặt, trong mắt hắn hiện rõ sự cưng chiều, dù hắn không trực tiếp nói ra nhưng người đối diện có thể cảm nhận thấy rõ.

Trái tim hắn tại thời khắc đó cứ thình thịch thình thịch liên hồi, không cách nào dừng lại.

Thời gian và không gian dường như đều ngưng đọng dưới cơn mưa phùn mùa thu.

Thoạt qua trên nét mặt Lăng Tịnh ẩn hiện sự khắc khoải không tên, đôi con ngươi sắc lạnh loé lên tia tuyệt vọng, giống như người đương bị dồn vào đường cùng. Ánh mắt cô nhìn hắn vừa quen thuộc vừa xa lạ, tận sâu trong đáy mắt là chút hờn giận, chút trách móc, chút oán thán, chút quan tâm, tất cả hoà quyện thành một tâm hồn đặc quánh.

– Mặc Vũ,… thì ra anh là Mặc Vũ lừng lẫy trong giới xã hội đen. Chẳng trách bao lần tôi hỏi tên anh cứ lảng tránh. Bây giờ thì tôi đã hiểu là tại sao.

Thanh âm như tiếng đàn réo rắt, loạn nhịp, trái tim Lăng Tịnh quặn thắt, tựa hồ hàng vạn mũi kim đang đâm chọt bên trong đó, không đau như người bị tứ mã phanh thây nhưng cũng giống như bị sét đánh trúng mình, tím tái.

– Lăng Tịnh! anh thật sự không cố ý giấu em, chỉ là anh sợ mình nói ra sẽ khiến em không thể chấp nhận được.

Sắc mặt Mặc Vũ đen lại, đáy mắt ẩn hiện bao khổ đau khó nói nên lời, trong lòng mơ hồ trồi lên dự cảm xấu.

– Đúng là tôi không thể nào chấp nhận được, tôi và anh rõ ràng thuộc hai thế giới khác nhau.

Giọng Lăng Tịnh buốt đắng, nghẹn ngào, chững lại một chốc rồi cô lại nói tiếp:

– Chúng ta chia tay đi.

Dứt lời, toàn thân cô gần như chết lặng, cứng đờ như một tản băng không nhìn thấy trung tâm, từng lớp tuyết dày phủ trắng, hoà tan trái tim mỏng manh của cô, vùi dập linh hồn cô, phá nát thâm tâm cô, trong tích tắc thể xác cô chỉ còn lại sự héo hon.

– Lăng Tịnh những gì anh dành cho em đều là thật.

Mặc Vũ chưa bao giờ cảm thấy lo lắng giống như lúc này, cơ thể hắn bắt đầu mềm nhũn, sống mũi cay cay sặc sụa.

– Tất cả đều là thật, anh là xã hội đen cũng là thật, tôi và anh không cùng một thế giới cũng là thật. Nếu còn có kiếp sau, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh một lần nào nữa.

Bước chân lạnh lùng của Lăng Tịnh khoan thai lướt qua cái xác không hồn của Mặc Vũ, cô vô tình tới mức không liếc nhìn hắn dù chỉ một cái, tuyệt vọng tới mức dù cho hàng ngàn mũi tên đâm xuyên tim, cô cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Ánh đèn tim tím bên đường đối diện hắt lên khuôn mặt đầy đau khổ của Lăng Tịnh, hạt mưa bay tuy không ướt áo nhưng ướt lòng, bước qua hắn rồi, cô không có cách nào để ngừng hai hàng nước mắt đắng chát đang tuôn trào trên đôi gò má lạnh tanh.

Một luồng sáng chói đột ngột giọi tới khiến hai mắt cô loè nhoè, phản ứng duy nhất của cô chính là dùng tay che đi vệt sáng ấy, đồng tử giãn rộng ra chiếu rõ một khoảng thế giới trống rỗng mênh mông, một giây sau đó, cơ thể cô liền bị hất bay lên trong không trung, lơ lửng, rồi vô phương rơi tự do xuống mặt đất ướt lạnh. Cô không kịp nói gì, cũng chẳng thể kêu lên dù chỉ một tiếng, chỉ có thể trương to hai mắt nhìn hắn lần sau cuối, cái nhìn rất khẩn trương, rất đau đớn.

Thân ảnh mỏng manh nhuốm đầy máu đỏ nằm im bất động trước mũi xe hơi, cô há hốc miệng cố gắng trút bỏ những hơi thở cuối cùng, từ từ nâng cánh tay đỏ lòm lên cao giống như muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng đã không kịp nữa rồi, chỉ một tích tắc, cánh tay cô đã mềm nhũn rơi xuống, tất thảy các mạch máu trong cơ thể cô đều ngừng hoạt động.

Tiếng xe phanh gấp lay gọi tâm hồn đang ngơ ngẩn của Mặc Vũ, hai mắt hắn trợn tròn, vội vàng quay người lại, khoảnh khắc ấy tim hắn giống như muốn ngừng đập. Hắn điên cuồng lao qua dòng người đông đúc, sự luống cuống đẩy hắn ngã một cái xổng xoài xuống mặt đường bê tông thô ráp, vẽ nên những vết xước dài thượt trên làn da ngăm đen khoẻ khoắn của hắn, đâm sâu thêm vào vết thương có sẵn trên người hắn.

Hắn không còn khả năng đứng dậy nữa, hắn như thú hoang bị thương lổm nhổm bò trên mặt đường nhuốm đầy máu đỏ, đầu gối hắn rỉ máu, hắn cũng không quan tâm, thân thể hắn cứ điên loạn bò về phía cô, ôm lấy cơ thể lạnh ngắt của cô.

Trái tim hắn như bị đâm hàng vạn nhát, vỡ vụn, nát tan, hắn khóc, tiếng khóc đầy ai oán, đầy tuyệt vọng, bàn tay hắn liên tục vuốt ve khuôn mặt khả ái đã tím tái của cô, nấc lên trong nghẹn ngào.

Một người đàn ông giết người không chớp mắt giống như hắn cũng phải vỡ oà giữa chốn đông người. Tiếng hắn gào mỗi lúc một lớn, giống như oán thán số mệnh bất công.

– Lăng Tịnh, em tỉnh lại đi, đừng doạ anh mà. Anh đồng ý, anh đồng ý chia tay chỉ cần em tỉnh lại cái gì anh cũng đồng ý hết.

– Lăng Tịnh tình cảm anh dành cho em đều là thật mà, mất em rồi anh biết sống sao? Xin em đừng rời bỏ anh, có đi thì cũng đưa anh theo cùng đi mà.

-Kiếp sau không bao giờ gặp lại nhau cũng được, nhưng xin em, xin em đừng rời anh như thế này, có được không?

Lời lẽ tuyệt vọng cùng chất giọng quen thuộc đánh thức Lăng Tịnh, nhưng đó cũng là lúc linh hồn cô rời khỏi thể xác, nhìn xác mình đẫm máu nằm yên bất động khiến cô lại càng đau lòng hơn.

Cô thật sự không dám tin mình đã chết.

Đôi mắt ướt nhoè nhìn người đàn ông đang quỳ sạt ôm lấy thân xác cô khóc trong tuyệt vọng, tim cô thắt lại từng cơn, lững thững bước tới gần, rất muốn chạm tay lên thân thể người đàn ông ấy và nói “anh đừng buồn”, nhưng hắn và cô đã thật sự âm dương cách biệt.

Hạt mưa ngoài trời càng lúc càng nặng trĩu, nó pha loãng đi số máu trên thân xác ngày càng lạnh ngắt của cô, thấm vào chiếc áo sơ mi trắng tinh của hắn.

Hắn từ gào khóc đến thẫn thờ bất động, thân thể lại lạnh hơn cả cái xác chết của cô.

Trong không gian bỗng chốc vang lên hai tiếng khóc lóc thảm thiết của cặp vợ chồng già, họ như thiêu thân lao tới, đẩy Mặc Vũ ngã ra đất, ôm chặt lấy cơ thể nhuốm đầy máu của cô.

Thân xác cô bị dày xéo trong ba đôi tay.

– Lăng Tịnh… Lăng Tịnh… Đứa con gái đáng thương của ta.

– Lăng Tịnh con mở mắt nhìn bố mẹ đi…

Những tiếng gọi trong vô vọng.

Hai người vừa tới đó chính là cha mẹ cô, Lăng Diện và Lộ Tiêu, nhìn vẻ mặt đau lòng của họ Lăng Tịnh không thể nào kìm được giọt nước mắt.

Có thể do cô ra đi quá đột ngột, chưa kịp nói lời từ biệt với bất cứ ai, cho nên đối với họ đó là cú sốc rất lớn.

Rõ ràng Lăng Tịnh đang đứng bên cạnh họ, nhưng lại chẳng thể chạm tay lên người họ, cô nói họ không nghe thấy, nhìn họ họ cũng không đáp lại, còn cô lại nghe rõ từng câu từng chữ xót xa từ miệng họ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.