Hôm sau, Mạc Linh Nhi dậy rất sớm.
Nhờ phúc của tên ác ma kia, hôm nay cô rất bận rộn.
“Tố Nguyệt, hôm nay tiểu thư nhà em muốn ra ngoài, lát nữa em sắp xếp cho Hồng Tụ ra khỏi phủ, bảo Hồng Tụ chờ ta ở cổng.” Mạc Linh Nhi thay đồ nam, sau đó đi ra ngoài.
Gần đây Tố Nguyệt ngày càng được việc, rất nhiều chuyện không cần cô phải nói quá nhiều.
Tố Nguyệt tuy không hiểu nhưng cũng không dám chậm trễ, lập tức gọi Hồng Tụ, “Hôm nay ngươi ra phủ giúp tiểu thư mua ít son phấn nhé.” Tố Nguyệt lấy ra một ít ngân lượng đưa cho Hồng Tụ.
Đây là số tiền hai ngày trước tiểu thư đưa cho Tố Nguyệt.
Lúc đó Tố Nguyệt vô cùng kinh ngạc, sao tiểu thư lại có nhiều tiền như vậy.
“Tiểu thư chờ ngươi ở cửa phủ đấy.” Khi Hồng Tụ lấy tiền xong, Tố Nguyệt thì thầm bên tai Hồng Tụ rồi rời đi.
Hồng Tụ cảm động khôn kể, không ngờ tiểu thư lại quan tâm tới chuyện của mình như thế.
Khi tới cửa phủ, Hồng Tụ nhìn ngó xung quanh cũng không thấy bóng dáng Mạc Linh Nhi đâu, bỗng có một viên đá nhỏ văng trúng người cô.
Hồng Tụ giật mình vội quay đầu hét lên, “Ai?”
Một thiếu niên thanh tú đang vẫy tay với Hồng Tụ.
Hồng Tụ ngẩn ra nhìn thiếu niên, hình như mình không quen cậu ta thì phải?
Thế là Hồng Tụ vô thức lùi lại vài bước.
Mạc Linh Nhi thấy Hồng Tụ như vậy thì không khỏi im lặng.
“Hồng Tụ, mau qua đây, ta là tiểu thư nhà em này.”
Hồng Tụ chỉ cảm thấy giọng nói thiếu niên này rất quen, khi nghe thấy cậu ta nói là tiểu thư, Hồng Tụ lập tức nhìn kỹ lại.
Hình như là tiểu thư nhà mình.
“Tiểu thư, cậu là tiểu thư phải không?” Hồng Tụ nhanh chóng chạy qua.
Mạc Linh Nhi liếc nhìn cô nha hoàn nhà mình, “Nếu giả cho đổi lại luôn.”
Hồng Tụ bật cười, “Tiểu thư, đang yên đang lành sao người lại hóa trang thành con trai, nhưng tiểu thư thế này đẹp trai quá đi mất.”
“Còn phải nói, mau đi thôi, trước tiên cùng ta tới Túy Hương Lâu đã.” Mạc Linh Nhi kéo Hồng Tụ đi về phía Túy Hương Lâu.
Không hổ danh nơi sầm uất nhất Lan thành, trước cửa Túy Hương Lâu, người qua lại như mắc cửi.
Túy Hương Lâu có diện tích rất lớn, xung quanh đều là tường đỏ ngói vàng nguy nga lộng lẫy, ngói lưu ly vàng óng tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, phía trên cánh cửa sơn đỏ là một tấm biển bằng gỗ lim màu đen với ba chữ lớn “Túy Hương Lâu” như rồng bay phượng múa bằng tơ vàng. Một nơi như vậy đủ sức làm choáng ngợp cả con đường.
Cách một con đường, Mạc Linh Nhi dường như có thể ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, hèn chi buôn bán đắt khách như thế, nhưng nguyên nhân chính vẫn là vì thế lực đằng sau Túy Hương Lâu, đến nay vẫn không ai biết ngọn nguồn thế lực này, cũng không dám gây chuyện ở đây.
Nghe nói vài năm trước, Ngọc Mãn Lâu rất nổi đình nổi đám, nhưng từ khi Túy Hương Lâu khai trương, tình hình làm ăn của nó trở nên vô cùng tệ hại, thế là Ngọc Mãn Lâu ỷ vào thế lực của hoàng thân quốc thích dẫn người tìm tới Túy Hương Lâu phá rối.
Kết quả Ngọc Mãn Lâu bị diệt sạch trong một đêm, kẻ đứng đằng sau cũng không dám truy cứu tới Túy Hương Lâu.
Có thể thấy thế lực Túy Hương Lâu mạnh như thế nào, từ đó không ai dám gây chuyện ở đây nữa.
Mạc Linh Nhi vừa mới cùng Hồng Tụ bước vào cửa liền có tiểu nhị mỉm cười tiếp đón, “Ôi chao, vị công tử tuấn tú này có phải tới ăn cơm nghe hát không ạ?”
Bên trong Túy Hương Lâu, xà nhà làm bằng gỗ đàn mộc Vân Đỉnh, đèn làm bằng thạch anh ngọc bích, rèm bằng ngọc trai, cột nhà bằng kim loại, lầu một lầu hai là nơi ăn cơm, có thể đón tiếp một trăm vị khách cùng lúc, lầu ba thả màn treo rèm ngọc, gió thổi sẽ lay động tấm màn, xem ra là nơi nghe hát.
Không ngờ bên trong Túy Hương Lâu lại xa hoa như vậy, xem ra chủ nhân của nó không đơn giản.
“Tiểu nhị, phòng chữ Thiên ở đâu?” Mạc Linh Nhi hỏi.
Tiểu nhị vừa mở miệng liền nghe thấy một giọng nói thô lỗ vang lên, “Ha ha, nghe chưa kìa, tên mặt trắng này trông thế mà muốn vào phòng chữ Thiên đấy, ha ha, đúng là nực cười.”
Mạc Linh Nhi nhìn về phía người nói, chỉ thấy một đám đàn ông đang cười nhạo cô.
“Đúng thế, ngay cả chúng ta cũng không vào được, trông hắn nghèo xác nghèo xơ thế mà muốn vào à? Tưởng mình đẹp là vào được à?
“Này, đừng nói thế chứ, không chừng người ta vào để….” Một người mặc áo tím nói, “Không chừng là “tiểu quan” đấy.”
Nói xong đám người liền cười phá lên.
Mạc Linh Nhi tất nhiên cũng nghe thấy, hơi thở trên người cô ngày càng nguy hiểm, vẻ mặt lạnh như băng.
Đám người có lẽ vừa bước vào liền nhìn thấy Mạc Linh Nhi mặc bộ quần áo đơn giản, người nhỏ con nhưng khuôn mặt lại anh tuấn vô cùng, khó trách bọn họ gọi Mạc Linh Nhi là “tên mặt trắng”.
Mạc Linh Nhi liếc mắt nhìn tên đầu têu, trông gã cũng bình thường, hay có thể nói là thô bỉ vô cùng.
Thế nhưng sao tên này lại hơi quen mắt?
“Không biết các vị là…” Mạc Linh Nhi bình tĩnh hỏi.
Tên mặc áo tím khinh thường, “Một tên trai lơ như ngươi từ đâu chạy ra, đến chúng ta mà cũng không biết à?”
Tiểu nhị đứng bên cạnh lặng lẽ nhắc Mạc Linh Nhi, “Công tử, tốt nhất đừng chọc tới bọn chúng, đó là đám vô lại nổi tiếng ở đây.”
Mạc Linh Nhi nhíu mày, “Chẳng lẽ không ai quản à?”
“Haizz, quản gì được chứ, bọn chúng đều là con cháu quý tộc, ai dám đụng tới chúng. Người vừa cười công tử chính là Nhị công tử phủ thượng Thư – Vương Thăng, cả ngày gã chỉ biết chơi bời gái gú.”
Hèn chi thấy gã trông quen quen, thì ra là cháu ngoại của Vương thị.
Hừ, người nhà họ Vương quả nhiên chẳng ra gì.
“Này, các ngươi thì thầm cái gì đấy, thấy bản đại gia còn không mau hành lễ.” Vương Thăng khó chịu quát lên, tên này dám bơ gã à.
Khi nhìn thấy Hồng Tụ đứng sau Mạc Linh Nhi, mắt gã sáng rực lên, “Ái chà, nha hoàn của tên này trông cũng ngon đấy chứ.”
Mạc Linh Nhi thấy Vương Thăng nhìn chăm chăm Hồng Tụ, ánh mắt lóe lên vẻ không vui, cô khẽ chuyển vị trí ngăn cản tầm nhìn của Vương Thăng.
Hồng Tụ nhìn thấy hành động của Mạc Linh Nhi thì cảm động vô cùng.
Vương Thăng không vui nói, “Tên này, tránh ra cho ta.”
“Nếu ta không tránh thì sao?” Mạc Linh Nhi thản nhiên đứng im.
“Ái chà, hôm nay không ngờ đụng phải một thằng không sợ chết.” Vương Thăng xắn tay áo lên, đám người đằng sau cũng như thể sắp nhào vào đánh nhau.
“Nếu ngươi tặng cho chúng ta người đẹp đằng sau, chúng ta sẽ không tính toán với ngươi nữa.” Vương Thăng không thèm che giấu ánh mắt tham lam của mình.
Tiểu nhị thấy vậy lập tức khuyên, “Ôi Vương công tử ơi, làm chi mà phải tính toán với đám thô lỗ thế.” Tiểu nhị nháy mắt ra hiệu cho cô mau đi nhanh, ai ngờ Mạc Linh Nhi vẫn bình thản đứng đó. Tiểu nhị không khỏi thầm mắng Mạc Linh Nhi không biết điều, “Nào nào nào, hôm nay tiệm chúng tôi có mấy món mới, hay là Vương công tử vào đây nếm thử đi ạ.”
Vương Thẳng đẩy tiểu nhị ra, hung dữ quát, “Tên kia, ngươi đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”
“Ta không thích uống rượu.” Mạc Linh Nhi châm chọc.
Người bên đường nghe thấy đều không khỏi phì cười.
“Cười cái gì mà cười, ai dám cười ông đây chặt đứt chân chó tụi bay!”
Không ai dám cười nữa.
Vương Thăng tuy chỉ biết chơi bời nhưng vẫn có chút võ phòng thân, nếu không cũng không dám càn quấy như thế.
Vương Thăng quay đầu nhìn Mạc Linh Nhi, gã nghiến răng nghe ken két, ánh mắt chứa đầy giận dữ.