Thu Đào ngồi trước gương từ từ tháo miếng vải băng trên thái dương ra, nàng giật mình không ngờ vết bỏng lại hơi rộng như thế, lớp da ngoài bị cháy rách toạc ra để lộ lần da non mỏng rỉ dịch ướt đẫm, nàng phải liên tục thay băng để tránh nhiễm trùng và xuýt xoa thầm ước phải chi thời này cũng có kem trị bỏng, càng lo lắng không biết với trình độ y học lúc bấy giờ có thể giúp nàng trị sẹo hay không. Thu Đào nhìn vết thương một lúc rồi tặc lưỡi:
– Thôi cũng mặc, xấu thì khỏi tiến cung nữa vậy! Không cần phải ngày đêm lo lắng cho số phận của mình nữa!
Nàng tự mình băng vết thương lại, chỉ cốt sao không nhiễm trùng là được.
Tối đêm qua khi trở về phủ, thấy con gái bị bỏng to trên mặt, Nguyễn đại nhân cũng không nở quở trách mà lập tức cho thầy thuốc đến xem. Nguyễn phu nhân thì tức tốc đi tìm thuốc tốt trị sẹo cho con gái, bà than vắn thở dài lo lắng vết thương sẽ để lại sẹo. Nguyễn đại nhân cũng không kiềm lòng được mà than rằng:
– Ta biết ăn nói sao với thánh thượng đây!
Thế đấy, đối với phụ nữ thời phong kiến thì nhan sắc thật sự rất quan trọng! Ai nấy sốt vó lên khiến Thu Đào cũng chột dạ, không dám lơ là chăm sóc vết bỏng.
Ngồi trong phòng khó tránh khỏi ngột ngạt, Thu Đào băng bó kỹ vết bỏng xong thì bước ra ngoài dạo mát. Sáng nay trời trong mây trắng, hoa bách hợp, hoa hồng ở hậu viện đua nhau khoe sắc. Nàng rất thích nhìn tia nắng chói chang chiếu thẳng vào những giọt sương trên cánh hoa, giọt sương được mặt trời soi rọi liền phát sáng lên, nhìn từ xa giống như có muôn vàn hạt kim cương lấp lánh giữa vườn hoa rực rỡ sắc màu, thích mắt vô cùng. Trong lúc cao hứng, Thu Đào nhớ đến quả cầu lông chim xinh đẹp của Hoàng Thượng tặng, bèn lấy ra chơi. Vốn định rủ theo Xuân Mai và Thu Hằng, nhưng ai nấy đều bận rộn cả. Thu Hằng thì cứ trốn mãi trong phòng, bảo rằng muốn tranh thủ những ngày không đến lớp để yên tĩnh luyện chữ, vẽ tranh, đúng theo kiểu tiểu thư khuê môn nết na thuỳ mị mà Thu Đào vẫn thấy trên phim ảnh. Xuân Mai thì từ sáng chẳng thấy tăm hơi, có lẽ là bận rộn việc sửa soạn phục sức cho cha mẹ tối nay vào cung dự yến tiệc đêm Trung Thu của triều đình. Theo dự tính ban đầu thì Thu Đào cũng sẽ theo vào dự yến tiệc, nhưng vì bị bỏng bất ngờ, không tiện ra ngoài nên đêm nay xác định rằng nàng sẽ ở lại phủ đệ. Cũng tiếc thật đấy! Biết bao giờ mới lại có dịp dự cung yến đây?
Ngẫm lại từ lúc lạc đến đây, nàng mang thân phận đại tiểu thư trong phủ đệ, lại vừa khỏi bệnh nên bên cạnh lúc nào cũng có cha mẹ, có Xuân Mai hoặc ít nhất cũng là gia nhân bên cạnh hầu hạ, hôm nay là ngày đầu tiên Thu Đào bị “cô đơn” một mình, vì ai nấy đều bận rộn chuẩn bị nào quà tặng, nào áo mũ, lại thêm cả việc trang hoàng cho phủ đệ đón Trung Thu, nàng vô tình bị cả thế giới bỏ quên mất!
– Chẳng mấy khi được tự do yên tĩnh, tận hưởng cảm giác muốn làm gì tuỳ thích hết hôm nay vậy!
Thu Đào tìm ra một lý do để tự an ủi nỗi cô đơn của mình. Nàng cầm quả cầu lông chim lên đá. Nhưng thật buồn làm sao! Quả cầu chỉ nhảy nhót trên chân nàng được chừng năm bảy lần thì lại rơi xuống hết lần này đến lần khác. Thu Đào vẫn kiên trì luyện tập.
Một, hai, ba.. tám, chín.. Quả cầu rơi xuống đất.
Nhặt lên làm lại.. sáu, bảy, tám.. Lại rơi..
Nàng hì hụt đá và đá, đầu liên tục ngẩng lên rồi hình xuống theo sát điệu nhảy của quả cầu lông chim.
– Trời ơi đại tiểu thư của ta, nàng đang làm gì vậy, dừng lại ngay!
Từ đâu vọng đến một giọng nói quen thuộc. Thu Đào quay đầu lại nhìn thì thấy Lê Tuấn tay cầm một hộp nhỏ hấp tấp chạy đến. Chàng thở hồng hộc từng hơi gấp gáp nhưng vẫn cố “mắng” nàng bằng giọng nghiêm khắc nhưng rất dịu dàng:
– Nàng.. quả thật.. quá nghịch ngợm! Vết thương chưa lành mà bị thấm mồ hôi sẽ nặng thêm! Đồ ngốc! Nàng không sợ bị huỷ dung nhan à!
Thu Đào chưa kịp phản ứng gì, Lê Tuấn đã vội vàng rút trong tay áo ra chiếc khăn lụa mềm, cẩn thận đến gần lau khô từng giọt mồ hôi trên trán, cốt sao cho mồ hôi không chảy vào làm ướt vết thương.
Một làn gió không biết từ đâu thổi đến, thổi cả hơi thở và mùi hương của chàng lên mặt Thu Đào. Không biết phải diễn tả mùi hương trên người chàng như thế nào cho chính xác, chỉ biết nó giống như mùi thơm của những cánh hoa hồng khô! Trà My của trước đây rất hay thu gom cánh hoa hồng rồi đem phơi, sau đó cho vào máy phun tinh dầu cùng với chút tinh dầu hoa hồng rồi bật công tắc lên. Đúng, chính là mùi tinh dầu hoa hồng và những cánh hoa khô mà nàng thường hay dùng để xông phòng ngủ!
Dưới ánh nắng, Thu Đào thấy gương mặt chàng sáng lên lạ thường, mắt to mày rậm, đôi môi dày dặn ngay ngắn, khoé miệng hướng lên trên, sắc môi hồng hào tươi tắn. Mũi chàng cao thẳng tắp, nhân trung sâu.. Nhìn thật anh tuấn vô cùng! Nét đẹp này nào có thua kém gì những nghệ sĩ showbit thời hiện đại? Thu Đào nhủ thầm và giật mình khi thấy tự dưng sao mình lại đắm chìm với gương mặt này như thế!
Lê Tuấn từ nãy đến giờ mãi lo cho vết bỏng của nàng, cũng không ý thức được ánh mắt tràn ngập ý tứ của Thu Đào dành cho mình, chàng lau xong thì kéo nàng đến đình hóng mát ngồi. Đẩy chiếc hộp nhỏ màu đỏ ra trước mặt Thu Đào, Lê Tuấn nói:
– Ta mang đến cho nàng hộp Khương Hoàng (*) cao này, trước đây mẫu thân ta có lần sơ ý làm trầy mặt, người đã nhờ loại cao này mới xóa được vết sẹo, khôi phục lại dung nhan! Nàng nhớ phải bôi thuốc đều đặn mỗi ngày hai lần nhé!
Thu Đào giở giọng trẻ con bướng bỉnh, hất hàm trả lời:
– Huỷ dung thì Hoàng Thượng sẽ chê bai ta xấu xí, vậy là không cần tiến cung nữa rồi!
Lê Tuấn cốc vào đầu nàng một cái rõ mạnh mắng yêu rằng:
– Đồ ngốc! Hoàng Thượng nhất ngôn cửu đỉnh, dù nàng có thế nào thì cũng chắc chắn phải tiến cung, lo mà giữ gìn dung nhan để sau này còn tranh sủng đi!
– Ai thèm tranh sủng! Người yêu ta nhất định sẽ yêu ta, muốn tranh cũng chẳng thể tranh được! – Thu Đào nhăn mặt xoa xoa chỗ bị cốc cho bớt đau và cong môi phản bác.
Lê Tuấn nghe qua lý lẽ của cô nương ngang tàn này lại thấy rất đúng với lòng mình. Phải rồi! Trong lòng chàng đã yêu thích nàng, thì dù nàng có ra sao chàng vẫn rất yêu thích, sau này tiến cung chắc chắn nàng sẽ là sủng phi mà chẳng cần phải tranh giành gì cả!
Thu Đào mặc kệ Lê Tuấn đang ngồi đó cười tủm tỉm, nàng cầm chiếc hộp lên ngắm nghía rồi mở nắp ra ngửi thử. Một chất kem sền sệt màu vàng đậm, mùi thơm nồng xộc vào mũi, Thu Đào nhận ra ngay bèn reo lên:
– A! Đây là “kem nghệ” à?
Lê Tuấn nghe thấy cái tên lạ lùng nên thắc mắc:
– Nàng nói gì? “Kem nghệ?” Đây là loại thuốc được điều chế từ Khương Hoàng!
Thu Đào hớn hở giải thích với chàng, rằng thứ thuốc chàng mang đến là loại kem làm từ củ nghệ, ở thời hiện đại nàng hay dùng trị mụn. Lê Tuấn nghe nhiều quá những từ ngữ hiện đại nên cứ ù ù cạc cạc nhưng vẫn gật gật đầu cố gắng hiểu trông đến là tội nghiệp. Tuy vậy, nghệ vẫn đúng là một loại dược phẩm dân gian có tác dụng liền sẹo sát trùng nên Thu Đào đã vui vẻ nhận lấy.
Đang chuyện trò thì đột nhiên Lê Tuấn trầm ngâm nét mặt nhìn nàng dặn dò:
– Hai ngày sau ta phải theo Hoàng Thượng xuất chinh đánh giặc, khi trở về ta muốn nhìn thấy gương mặt nàng bình phục như xưa. Nàng không được ra ngoài ánh nắng quá nhiều, hay là nghịch ngợm để mồ hôi chảy vào vết thương đấy!
Thu Đào nghe xong bất ngờ lắm, nàng mở tròn mắt hỏi:
– Hoàng Thượng thân chinh dẹp giặc à?
Lê Tuấn gật đầu kể lại sự việc loạn đảng Bí Cai, và nguyên nhân khiến chàng phải ra trận, mọi thứ đều kể sự thật, chỉ riêng việc chàng chính là Hoàng Đế và những toan tính với Nghi Dân là còn giấu diếm. Kể xong chàng cười cười hỏi nàng:
– Vạn nhất.. Hoàng Thượng không thể trở về được, thì nàng không cần tiến cung nữa, chắc nàng vui lắm đúng không?
Vốn dĩ Thu Đào biết rõ ba năm sau Nhân Tông mới bị Nghi Dân ám sát nên nàng buộc miệng mà nói một cách tự nhiên không suy nghĩ:
– Chắc chắn Hoàng Thượng sẽ bình an trở về rồi, vì rõ ràng ba năm sau mới..
Đang nói thì Thu Đào nhận ra mình lỡ lời, nếu dám buông lời trù ẻo thánh thượng chết trẻ lúc này, nếu ai nghe thấy chắc chắn sẽ lớn chuyện. Đang suy tính không biết nói sao tiếp theo thì Lê Tuấn đã hỏi giọng đầy thắc mắc:
– Sao nàng lại chắc chắn Hoàng Thượng sẽ bình an trở về? Ba năm sau mới thế nào?
Thu Đào bối rối chẳng biết giải thích sao, cứ ấp a ấp úng:
– À, thì, thì Hoàng Thượng vạn tuế mà, ba năm sau mới chỉ gần hai mươi..
Nói đến đây thì Thu Đào ngưng hẳn! Thật chẳng biết cách nào mà giải thích cho được!
Lê Tuấn nghe xong lại nghĩ nàng chỉ là một nữ nhi bình thường, đứng trước việc lớn cũng chỉ là nói theo ý mong muốn điều tốt đẹp, chứ nàng làm sao hiểu được việc điều binh khiển tướng, đối phó thù trong giặc ngoài khó khăn như thế nào mà phán đoán hay đưa ra nhận định! Nhìn nữ nhi xinh đẹp trước mặt, bất giác chàng rất muốn mình bình an trở về, để sang thu chính thức đón nàng vào cung, bảo bọc nàng một đời an nhàn phú quý. Chàng dịu dàng nói:
– Nàng nói đúng, Hoàng Thượng sẽ trở về, để còn đón nàng vào cung chứ!
Thu Đào cảm thấy tên này thật quái lạ. Hành động lời nói thì rõ ràng có tình ý với mình, nhưng sao hắn lại luôn nhắc đến việc mình sẽ trở thành cung tần một cách thoãi mái không hề buồn rầu vậy? Đàn ông thật khó hiểu! Nghĩ đến đây, Thu Đào nhận ra Lê Tuấn cũng phải theo Hoàng Thượng ra trận. Nàng bỗng thấy bồi hồi lo sợ nghĩ cho an nguy của chàng. Đi đánh giặc đâu phải chuyện đùa, huống chi chàng thân là thị vệ, chắc chắn phải ở trong tư thế xả thân bảo vệ thánh giá, nguy hiểm của chàng còn cao gấp nhiều lần Hoàng Thượng! Sao chàng có thể thoãi mái nhẹ nhàng đối mặt như vậy?
– Còn chàng, vừa bảo vệ Hoàng Thượng, vừa phải lo cho bản thân mình, ta thấy chàng mới chính là người khó lòng trở về! – Thu Đào lo lắng nhưng cũng không bỏ được thói “cà khịa”.
Lê Tuấn nhìn ánh mắt ấy một lúc lâu, chàng thừa hiểu nàng đã bắt đầu quan tâm đến mình, một niềm hạnh phúc lạ lùng dâng trào nơi lồng ngực, chàng chầm chậm nhìn sâu vào mắt nàng, giọng ấm áp nhẹ nhàng nhưng chứa đựng một lời hứa chắc nịch:
– Ta nhất định trở về bình an, nàng đừng lo!
Thu Đào nghe xong thấy tim mình đập liên hồi, ai ngồi đủ gần chắc sẽ nghe rõ cả tiếng “thình, thình” trong ngực nàng. Một cảm xúc khó tả đang chực chờ tràn ra khỏi lồng ngực, hai má nàng nóng hổi thẹn thùng:
– Ai thèm lo cho chàng!
Nói xong liền cầm quả cầu lông chim lên chạy ra giữa sân, giả vờ rằng mình chỉ quan tâm đến việc tập đá cầu, chứ chẳng hề mảy may nghĩ cho an nguy của Lê Tuấn.
Lê Tuấn cười tươi chạy theo sau nàng, nhìn thấy quả cầu lông chim mình đích thân làm rồi sai người mang đến phủ đệ, chàng cảm giác mình và nàng chắc chắc có duyên phận, chắc chắn sau này sẽ bên nhau thật hạnh phúc!
– Chàng có biết chuyện đá cầu để chúc mừng tuổi thọ không? – Thu Đào hỏi.
– Tất nhiên là biết, năm nào vào dịp Tết trong cung cũng có đá cầu mừng tuổi thọ cho Hoàng Thượng và Thái Hậu mà!
Thu Đào bỗng dưng không kiềm được mà nhìn chàng lâu hơn một chút, nàng nói:
– Ta sẽ tập luyện đến khi đá được hơn trăm lần, khi nào đến sinh thần của chàng ta sẽ đá cho chàng xem!
Giữa hoa viên đầy nắng gió, họ mỉm cười đứng nhìn nhau như hứa hẹn điều gì đó mà chẳng ai trong hai người định nghĩa được.
Từ phía xa, Lê Hạo giấu trong tay áo một bình thuốc nhỏ, lặng lẽ đứng khuất sau một góc hậu viện nhìn hai người, nấm tay siết lại càng lúc càng chặt hơn.
– Là ta tự tay đẩy nàng ra xa, chính ta từ bỏ nàng trước! Ta không có quyền oán hận ai hết!
Lê Hạo quay lưng rời đi, đôi bàn chân bước nhanh như muốn trốn chạy, muốn bỏ lại phía sau tất cả quá khứ của mình và Thu Đào.
Đang cúi đầu tiến thẳng ra cổng phủ đệ, chàng vô tình bắt gặp Thu Hằng đã đứng sau lưng quan sát mình tự bao giờ. Lê Hạo hơi bối rối, chàng chỉ nhìn Thu Hằng một cái thờ ơ và chóng vánh, rồi cứ thế bỏ đi không nói gì.
* * *
Thu Hằng ngồi lặng lẽ trong khuê phòng nhớ lại sự việc tối đêm qua khi nàng đến thư phòng tìm Lê Hạo theo lời dặn của Ngô phu nhân. Giữa đường, nàng bắt gặp Lê Hạo tay cầm đĩa điểm tâm hướng về phía hồ cẩm lý mà đi. Thu Hằng nhìn món bánh trôi trong đĩa, rồi nhìn Lê Hạo như muốn hỏi xem chàng đang định đi đâu. Lê Hạo không nói gì chỉ hướng mắt về phía đình hóng mát trên mặt hồ để ngầm trả lời cho nàng. Thu Hằng cười buồn:
– Có vẻ chàng không có thời gian để ngắm trăng cùng ta và Ngô phu nhân rồi đúng không?
Lê Hạo có chút áy náy trả lời:
– Ta có việc phải nói với Lê Tuấn, nhờ nàng báo lại với mẫu thân! Chúng ta hẹn dịp khác vậy!
Thu Hằng không nói gì nữa, lặng lẽ nép sang một bên nhường đường. Lê Hạo khẽ nghiêng đầu chào nàng rồi bước đi. Thu Hằng nhìn theo mà hai mắt ngấn lệ. Bánh trôi là món điểm tâm mà từ bé đến giờ Thu Đào rất thích, chỉ cần nhìn thấy đĩa bánh là hiểu ngay tâm tư của Lê Hạo chưa bao giờ rời khỏi Thu Đào, cho dù là Thu Đào của quá khứ hay hiện tại. Thu Hằng ngửa mặt lên hít một hơi sâu để nước mắt không chảy ra, nàng cố lên tiếng nói thêm một câu với theo đủ để Lê Hạo nghe thấy:
– Hà tất phải cố níu kéo những thứ chắc chắn không thuộc về mình!
Lê Hạo nghe thấy câu nói của Thu Hằng bèn đứng lại vài giây, khẽ quay đầu lại nhìn một lần rồi cứ thế đi tiếp. Phải! Lê Hạo có dừng lại nghe nàng nói, chứng tỏ chàng vẫn biết cục diện đã không thể thay đổi nữa, nhưng cái thái độ dứt khoát bước đi như muốn nói với Thu Hằng rằng lý trí của chàng không thắng nổi trái tim.
Đêm nay, Thu Hằng sẽ cùng cha mẹ vào cung dự yến tiệc, đây là lần đầu tiên nàng được bước vào cung cấm, biết đâu chừng sẽ có dịp gặp được Hoàng Thượng. Mặc dù trong lòng chỉ có Lê Hạo, nhưng Thu Hằng không tránh khỏi ghen tị với sự may mắn của Thu Đào được bậc minh quân để mắt. Hoàng Thượng lại chưa có bất kỳ cung tần mỹ nữ nào, địa vị của Thu Đào trong cung sau này thật khó mà tưởng tượng ra nổi.
– Ta thật nhỏ bé trước tỷ! – Nàng chép miệng than thở một mình.
Thu Hằng nhúng chiếc lược ngà màu trắng đục vào chậu nước nóng có tẩm hương hoa nhài (*), nàng vẫy vẫy cho nước rơi ra bớt rồi nhẹ nhàng chải lên mái tóc dài chấm thắt lưng. Vừa chải tóc nàng vừa ngắm nhìn gương mặt mình trong gương. Nếu xét ra Thu Hằng cũng là một vị mỹ nhân, nước da trắng sáng, dáng vóc mảnh mai, gương mặt trái xoan đường nét hài hòa, đặc biệt nàng có đôi mắt to long lanh như mặt nước hồ thu, sống động và rất có hồn. Nàng mỹ miều là thế, nhưng chỉ cần có Thu Đào xuất hiện bên cạnh, thì mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía Thu Đào, như thể nàng chưa từng lọt vào mắt họ. Có lẽ vì lòng ganh ghét ngấm ngầm nên tuy là tỷ muội song sinh nhưng Thu Hằng chẳng bao giờ muốn thân thiết với Thu Đào cả. Người xưa thường nói tướng tại tâm sinh, tâm không thiện ắt sẽ hiện lên nét mặt, càng không thể tỏa ra khí chất tươi sáng thân thiện khiến nhiều người quý mến được! Thu Hằng cũng tự biết mình là người có tâm cơ sâu xa, không được hồn nhiên vô tư như tỷ tỷ, nhưng nàng sinh ra trong gia đình gia giáo đức hạnh, dù có dã tâm cũng sẽ sớm bị dập tắt và chấn chỉnh.
Chải tóc xong, Thu Hằng tiến đến giường ngủ lôi ra bộ y phục được giấu kỹ bên dưới lớp đệm. Đây chính là bộ y phục Thu Hằng đã mặc trong ngày phụ giúp Thu Đào làm lồng đèn. Nàng dùng ngón tay sờ qua sợ lại lên chỗ gấu váy bị dính một vết dầu hôi. Vết dầu to rõ rệt hiện trên nền váy trắng tinh trông thật ô uế, ô uế như chính nội tâm của bản thân mình vậy! Một giọt nước mắt ăn năn rơi xuống.
Thu Hằng lấy ra một chậu đồng, cho bộ y phục vào đốt để xóa sạch chứng cứ. Nguyên cớ là ngày hôm ấy, trong lúc ai nấy tất bật làm lồng đèn trang trí, Thu Hằng cũng đi phụ giúp khuấy hồ dán, nàng vì muốn biến công trạng của Thu Đào thành ra tội trạng, nên đã lén cho dầu hôi dùng để thắp đèn vào trong hồ dán và trộn đều, định bụng sẽ khiến tất cả lồng đèn được dán bằng hồ này đồng loạt bốc cháy. Như thế, mọi người sẽ cho rằng Thu Đào chỉ là một ranh con thích bày trò nghịch ngợm, chẳng có gì là thông minh đáng khen hay đáng được thưởng cả. Thu Đào bị chê bai chính là một liều thuốc xoa dịu tâm hồn tự ti mặc cảm này của nàng. Suy tính là thế, nhưng trong lúc dọn dẹp và phân chia lồng đèn để làm quà đi các nơi, Thu Hằng chợt nhớ ra Huy Văn Tự cũng là nơi sẽ được nhận quà, rồi nàng thoáng rùng mình nghĩ đến cảnh tượng một ngôi chùa thanh tịnh bị bốc cháy chỉ vì lòng đố kỵ nhỏ nhen của mình, thêm vào đó là Lê Hạo và Ngô phu nhân cũng sinh sống ở đó, nếu chẳng may làm hại đến họ thì nàng quả là chết cũng không đền hết tội. Ngay lập tức Thu Hằng mượn cớ rằng treo nhiều đèn quá sẽ rối mắt rồi cho thu hết lại những chiếc đèn đã bị “giở trò” đem xếp hết vào kho chờ xử lý sau, chính vì vậy mà số lượng lồng đèn được treo lên đã ít hẳn đi. Việc Thu Đào vô tình bị bỏng là hoàn toàn nằm ngoài mục đích của nàng. Nhìn thấy vết thương trên mặt tỷ tỷ, sự lo lắng của cha mẹ, và cả ánh mắt đau xót Lê Hạo dành cho Thu Đào, nàng cảm thấy mình thật xấu xa tồi tệ!
Thu Hằng thẩn thờ ngồi nhìn ngọn lửa đang đốt cháy bộ y phục trong chậu, nàng chỉ ước ngọn lửa đó cũng có thể thiêu rụi được tâm cơ thâm độc từng xuất hiện trong lòng này! Nàng đã tự vấn lương tâm mình rất nhiều lần rằng tại sao bản thân có thể trở nên xấu xa như vậy được? Cũng may nàng đã thức tỉnh kịp thời, tuy đã vô tình hại người nhưng đó không phải điều nàng mong muốn.
– Xin lỗi Thu Đào, xin lỗi chàng! Nữ nhân xấu xa như ta quả thật chẳng xứng đáng với chàng! – Thu Hằng thổn thức nhủ thầm.