Lúc tôi và Phong đến bệnh viện thì Út Nhàn đã được chuyển ra phòng hồi sức. Trong bệnh viện đông đủ có cả ba chồng tôi. Ba má Út Nhàn rầu rĩ khóc lên khóc xuống, còn Út Nhàn thì thẫn thờ đờ đẫn. Tôi tìm Đạt, trên mặt cậu ta cũng không nén được đau buồn. Nói gì thì nói đây cũng là con cậu ấy, cậu ấy mà không buồn thì không phải là người rồi.
Phong không vào phòng bệnh, tôi thì vẫn vào thăm bình thường. Trên giường bệnh, Út Nhàn mặt mày trắng bệch, ai hỏi gì cũng không trả lời trông thương vô cùng. Chị Hai Giàu cũng có ghé, hôm nay trông chị Hai thần sắc tỉnh táo hơn mọi khi. Nhìn chị Hai với Út Nhàn tôi thoáng thở dài, chỉ mới mấy tháng thôi mà nhà chồng tôi mất đi mấy đứa nhỏ. Thật không biết nói làm sao….
Vì vào thăm cũng không nói được cái gì, tôi ngó ngó Út Nhàn mấy cái nữa cũng lủi thủi đi ra ngoài. Phong thấy tôi, anh kéo tôi ngồi xuống ghế, giọng anh trầm buồn:
– Em sao vậy?
Tôi ngồi thu lu:
– Em buồn cho Út Nhàn quá, em ấy không nói năng gì.
– Ừ tâm lý bình thường là vậy mà… em cũng đừng nên nghĩ nhiều.
Tôi nhìn anh lại nhìn vào cửa phòng của Út Nhàn.. hình như mấy đứa bé đều không có duyên với gia đình này. Thoáng chốc tôi thầm lo lắng cho bản thân mình, không biết sau này tôi có con…liệu tôi có bảo vệ được cho con của mình không???
Thấy tôi đâm chiêu, Phong vỗ vỗ nhẹ lên đỉnh đầu tôi, giọng anh an ủi:
– Sẽ không sao, con chúng ta sẽ không sao.
Tôi mím môi gật đầu, tôi hy vọng thật sự hy vọng Phong có thể bảo vệ tốt cho mẹ con tôi khỏi những âm mưu thâm độc của những con người mang mác “người thân”.
Ngồi thêm một lát nữa tôi và Phong đi về trước vì ở lại cũng không làm cái gì được, Út Nhàn cũng đã có Đạt và ba má cô ấy lo, ở lại chỉ tổ đông đúc mà thôi.
Chị Thắm theo xe anh chị Hai về còn tôi về cùng Phong. Trên xe tôi cứ suy nghĩ miên man về việc cái bầu của Út Nhàn, sao đang yên đang lành lại sảy thai được, thật sự kỳ lạ vô cùng.
Càng nghĩ càng thấy lo, tôi mới ngước lên hỏi Phong:
– Anh, bác sĩ nói sảy thai tự nhiên?
Phong gật đầu:
– Ừ. Út Nhàn không té cũng không kiểm tra ra có gì khác thường. Bác sĩ nói là do thai yếu nên không giữ được.
Tôi nghe thấy có sự mù mờ, tôi nói:
– Vô lý, cô ấy khỏe cùi cụi vậy mà. Bình thường thai yếu là do mẹ cũng yếu còn Út Nhàn cô ấy khỏe muốn vật được con trâu. Quá mức kỳ lạ rồi.
– Không có gì lạ đâu, từ đầu đã có người không muốn con Út Nhàn được sinh ra rồi.
– Là ai, ai hả anh?
Phong cười nhạt, anh lắc đầu:
– Anh không biết rõ nhưng trong cái nhà này ngoài chị Hai có bầu có khả năng sinh đẻ an toàn ra, còn lại ai cũng không khả quan. Trừ khi gia tài này mất thì khi đó mới gọi là bình yên.
Tôi thoáng rùng mình, ngày trước coi trong phim thấy anh em trong cùng một gia đình đấu đá nhau để giành gia tài cảm thấy sao mà mắc cười thiệt. Tôi luôn nghĩ chắc chỉ có trong phim thôi chứ ngoài đời thì làm gì có mấy chuyện như thế này chứ. Bây giờ thấy mình đang rơi vào hoàn cảnh chẳng khác gì trong phim ảnh mà buồn cười. Hóa ra con người ta có thể vì tiền vì tài sản mà bất chấp không từ thủ đoạn nào. Xã hội càng phát triển, con người càng tha hóa.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn không đoán ra ai là người hại mẹ con Út Nhàn nhưng nghi vấn thì có, tôi hỏi Phong:
– Anh…có phải chị Thắm không, trong chuyện này nếu Út Nhàn không sinh con được thì lợi về chị ta nhiều nhất.
Phong cũng gần như nghĩ vậy:
– Ừ chị Thắm là nghi vấn cao nhất nhưng vẫn còn một người nữa cũng không kém. Em đoán xem…là ai?
Còn một người nữa sao??? Tôi nghĩ một hồi tự dưng thấy một nhân vật hiện lên trong đầu… có lẽ nào…
Tôi vừa nói vừa run:
– Có phải là… má không?
– Bingo.
Tôi sững sờ, Phong đoán có khả năng là do má chồng tôi hại Út Nhàn? Quái, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra đây… Con của Út Nhàn là cháu nội ruột của má mà????
– Sao…sao lại là má được?
Tôi vừa nói vừa quay sang nhìn Phong, mỗi khi nghe anh nhắc đến má chồng thì gương mặt anh lại hiện lên một tầng lớp lạnh lẽo. Tôi không biết, thật sự không biết được rằng giữa anh và má chồng tôi là loại thù địch gì mà khiến anh thù bà ấy đến vậy? Hay chẳng lẽ…. là thù gi.ết mẹ??
Má ơi, trán tôi đổ hết mồ hôi hột rồi. Tôi đang lạc vào đâu đây, vào truyện Connan một tập à huhu.
Thấy tôi mặt mày biến sắc, Phong tự dưng cười, anh nói nhỏ:
– Em đừng sợ vì bây giờ chưa có gì để sợ đâu.
Trời mẹ ơi…. bớt hù nhau đi được không cha nội? Cái chuyện kinh thiên động địa vậy mà anh nói chưa có gì để sợ thì cái quái gì mới đáng sợ đây hả?
Tôi ôm ngực… tôi cần mua thuốc trợ tim à không không phải là mua thuốc ngủ, mua liều ngủ cực mạnh để mà khúc nào sợ quá thì tôi uống xong rồi ngủ mẹ luôn cho rồi chứ thức chắc sống không đặng quá. Khiếp, cứ như đang coi phim trinh thám 4D sống động.
Phong đưa tôi về, trên xe anh cũng không có nói gì thêm về chuyện má chồng tôi. Mà anh không nói tôi cũng không hỏi, có thể bây giờ anh chưa thể nói được hoặc anh chưa muốn nói… Mà cũng không sao hết, mỗi người ai cũng cần có những bí mật riêng giữ kỹ trong lòng. Đợi đến một ngày nào đó tin yêu đủ trưởng thành thì chắc chắn họ sẽ nói ra thôi. Tôi tin là vậy.
……..
Út Nhàn nằm viện 1 tuần thì về lại nhà, lúc cô ấy về tôi có ra đón thấy tinh thần cô ấy đã phấn chấn vui vẻ hơn rất nhiều. Nhìn cô ấy như vậy tôi cũng thấy yên tâm trong lòng, chứ cô ấy mà suy sụp như chị Hai chắc tôi sẽ buồn lắm.
Buổi chiều hôm ấy tôi lên thăm Út Nhàn, lúc vào thấy Đạt đang ôm cô ấy. Có chút gượng gượng, tôi gõ cửa phòng, cười nói:
– À à chị vào được không?
Nghe tiếng tôi Đạt buông Út Nhàn ra, mặt cô ấy có chút ửng đỏ, cô ấy nhìn tôi, nói:
– Chị Tư chị vào đi.
Út Đạt thấy tôi cậu ấy chỉ cười chứ cũng không có nói cái gì, lúc đi ngang qua tôi để đi ra ngoài, tôi thấy ánh mắt cậu ta nhìn tôi…cũng không khác mấy với trước kia, vẫn có nét gì đó lưu luyến bức rức không cam lòng.
Tôi khẽ thở dài trong lòng, chỉ mong Đạt sẽ mau mau yêu thương Út Nhàn thật lòng.
Kéo cái ghế ngồi gần Út Nhàn, tôi cười hỏi:
– Em khỏe chưa?
Út Nhàn gật đầu, cô ấy vẫn còn hơi mệt:
– Em khỏe rồi chị Tư, ban đầu nghĩ buồn không chịu nổi nhưng cuối cùng rồi cũng thôi. Con cái nó chưa có duyên với em, em cũng không miễn cưỡng được.
Tôi gật đầu, cũng không biết nói mấy lời an ủi như thế nào cho phải:
– Ừ em nghĩ được như vậy là tốt rồi, chị chỉ sợ em buồn quá thôi. Đừng nghĩ nhiều nữa, chú Đạt chị thấy chú ấy lo cho em quá trời, đừng làm chú ấy buồn lòng.
Út Nhàn cũng gật đầu, nghe nhắc đến Út Đạt tựa hồ cô ấy rất vui.
– Dạ anh Đạt anh ấy tốt với em lắm, mặc dù em biết anh ấy không có tình cảm nhiều với em nhưng mấy ngày qua em thấy anh ấy quan tâm cho em rất nhiều. Em ước sao em với anh Đạt được như chị với anh Tư thì tốt biết mấy.
Nghe nhắc đến tôi và Phong, tôi ngại ngùng, gãi gãi đầu, nói:
– Có đâu, chị với anh Phong cũng có ưa gì nhau.
Út Nhàn khều khều tôi vài cái, cô ấy chọc ghẹo:
– Thôi thôi đừng giấu em nữa, em thấy hết anh chị rồi. Tình cảm thấy sợ luôn hà. Nhưng mà em hỏi nè, anh Tư ảnh có biết chị không phải là Hai Lài không?
Nghe Nhàn nói, tôi giật mình có chút dao động:
– Ừ….anh ấy không biết.
– Trời vậy là chị phải cẩn thận nha nhưng mà em nghĩ chị nên nói cho anh Tư biết đi. Kẻo sau này sinh phiền phức, em là em không có nói rồi đó chỉ sợ để càng lâu sẽ càng nhiều người biết. Lúc đó mệt cho chị thôi.
Tôi tư dưng thấy cũng lo lo trong lòng, Út Nhàn nói cũng đúng, tôi chắc sẽ không bao giờ giấu được Phong cả đời, nhất định rồi cũng có ngày phải nói ra sự thật. Nhưng mà liệu khi nói ra rồi Phong có tha thứ cho tôi không… có còn yêu thương tôi như bây giờ nữa không? Tôi rất sợ… rất sợ cái tình cảm của anh dành cho tôi chỉ đơn giản vì tôi là Hai Lài. Còn nếu như biết tôi không phải là Lài, anh sẽ thu lại cái tình cảm cao quý đó.
Thấy tôi chắc rầu rĩ, Út Nhàn quay ngược lại an ủi tôi:
– Chị Tư, chị đừng có lo. Em nói thiệt trước kia anh Đạt đâu có ưa gì em đâu, em biết ảnh thích cô nào trên thành phố á tên cũng giống y như tên của chị luôn. Nhưng mà rồi cũng có sao đâu, em vẫn lấy được anh ấy, vẫn danh chính ngôn thuận được làm vợ anh ấy. Không có gì mà chị phải lo hết, chỉ cần mình chân thành là được mà.
Tôi nhìn Út Nhàn, nghe cô ấy nói mà có vài chuyện tôi không hiểu. Hóa ra cô ấy không biết Đạt từng thích tôi???
– Nhàn, sao em biết chị không phải Hai Lài?
Út Nhàn nghe tôi hỏi, cô ấy cười hề hề:
– Tưởng gì, có lần em gặp Hai Lài trên tỉnh. Chị ta thấy ghét, đẹp nhưng mà ngạo mạn, em biết chị ta lâu rồi. Hồi nghe nói Hai Lài gả về đây em còn lo cho nhà mình nữa kìa, sau đi lên tỉnh gặp chị ấy mới cùng bạn đi du lịch về em mới thấy lạ. Em mới hỏi dò Đạt không ngờ ảnh cũng biết, ảnh dặn em không được nói chuyện chị không phải là Hai Lài cho ai nghe hết.
Nói đến đây cô ấy lại cười lớn tiếng:
– Mà vụ này mới mắc cười nè, lúc anh Đạt bắt em hứa không được nói chuyện của chị ra, em nghĩ trong đầu lâu lâu mới có dịp anh Đạt xin em cái gì nên em ép ảnh cưới em em mới im. Haha…chị thấy em con nít không nhưng mà cũng nhờ vậy mà tụi em thành vợ thành chồng luôn đó chị Tư. Nghĩ lại hết thảy là nhờ chị nên chị yên tâm em không bao giờ nói cho ai biết đâu. Mà nếu chuyện có lỡ ra em cũng sẽ đứng về phía chị.
Tôi nhìn Út Nhàn, nghe cô ấy nói mà thấy nhẹ lòng một chút. Thì ra Đạt nói đúng, cậu ấy và Út Nhàn lấy nhau chỉ vì Út Nhàn có bầu chứ cũng không phải là vì tôi. Tính ra trong chuyện này Út Nhàn cũng không biết được bao nhiêu. Mà nhìn cô ấy hiền lành thân thiện tôi lại mong cho Đạt mau mau có tình cảm với cô ấy chứ một cô gái tốt như vậy mà bỏ qua thì thiệt là phí phạm quá.
Nói chuyện với Út Nhàn vài câu nữa tôi cũng đi về phòng. Giờ này còn xuống lo cơm nước chứ trễ nải má chồng tôi chửi ch.ết, bà dạo này khó tính ra mặt.
……..
Mấy tuần sau.
Trong nhà chồng tôi dạo này cũng yên ắng, từ hôm sau việc Út Nhàn sảy thai thì ba chồng tôi coi bộ hay sinh bệnh. Chắc ông lo lắng cho con nối dòng của dòng họ, nhà có 3 thằng con trai 3 đứa con dâu mà mãi chưa có mụn cháu nào. Tôi nghĩ thôi cũng thấy phiền giùm cho ba chồng.
Hôm nay là chủ nhật trong nhà không có ai đi làm, hiếm khi hôm nay được đông đủ cả nhà cùng ngồi ăn cơm chung. Đang ăn cơm, tôi ngồi bên cạnh nghe Phong lên tiếng, anh hỏi:
– Mẹ sao lâu quá con không có thấy dì Lệ về chơi?
Tôi ngước mắt nhìn anh…dì Lệ sao…dì Lệ là ai nhỉ?
Anh Ba Thành ngồi đối diện cũng lên tiếng:
– Ừ lâu quá anh cũng không thấy dì ấy liên lạc về, lúc nhỏ còn có giờ không nghe nhắc đến nữa.
Tôi nhìn anh Ba Thành xong cũng nhìn về phía má chồng tôi, không hiểu do tôi nhạy cảm hay thế nào mà tôi thấy má chồng tôi không được tự nhiên khi nghe nhắc đến người dì tên Lệ…
Má chồng tôi đặt chén cơm xuống, bà có chút ấp úng:
– Ờ dì Lệ mấy năm nay không nghe tin tức gì, má cũng không rõ nữa.
Ba chồng tôi cũng quan tâm, ông hỏi:
– Bà coi chi tiền cho thám tử thăm dò tin tức dì Lệ bên Mỹ đi, chứ em út trong nhà không, không quan tâm thì không đặng đâu.
Má chồng tôi gật đầu, bà nói:
– Ừ ông, tôi biết rồi, tôi cũng trông tin con Lệ.
Quái, không hiểu sao tôi có cảm giác kỳ kỳ. Hết nhìn qua má chồng tôi lại nhìn lên Phong, hai con người này… một người đang lo lắng thì phải, còn một người… mẹ kiếp… cái mặt này là đang hả hê chứ còn gì nữa.
Trong suốt bữa ăn còn lại tôi để ý thấy má chồng tôi ăn khá ít, ăn thêm mấy đũa nữa bà liền đứng dậy về phòng nghỉ. Thấy thần sắc bà có vẻ không được vui vẻ mấy, tôi thầm hoài nghi giữa dì Lệ, Phong và bà có gì đó ẩn tình.
Ăn cơm xong tôi kéo Phong lên phòng, ấn anh ngồi xuống ghế, tôi cau mày dò xét, hỏi:
– Anh, dì Lệ là ai?
Phong cười nhạt:
– Em hỏi ngộ thì là dì Lệ chứ ai.
Tôi dùng dằn:
– Thì em biết là dì Lệ nhưng người đó là ai đó, là người như thế nào đó?
Tôi đang đứng chống nạnh, Phong đột nhiên kéo tay tôi, mất đà tôi ngã nhào vào lòng anh. Anh lại khoái chí cười ha ha, anh nói:
– Muốn biết dì Lệ là ai không?
Tôi gật gật đầu, tôi muốn biết lắm rồi, tôi tò mò đến vật vã rồi đây.
– Muốn mà.
Phong véo mũi tôi, anh cười gian:
– Hôn anh một cái đi, anh nói.
Xời tưởng gì, hôn một cái chỉ là chuyện nhỏ. Tôi dứt khoát ôm mặt anh hôn một cái chụt lên má anh. Hôn xong, tôi quay ra hỏi:
– Được chưa, kể em nghe dì Lệ đi.
Phong gật gật đầu, anh há mồm thật to, mạnh mẽ nói:
– Dì Lệ chính là……dì Lệ, không có cái gì khác hết.
Mẹ kiếp, tên cơ hội tên dở hơi cám lợn. Tôi bực dọc đứng bật dậy cũng không quên cú một cái vào trán anh. Tôi hét:
– Anh giỡn vậy vui ghê ha.
Phong ngã người ra sau ghế, bộ dáng phong trần lãng tử, tôi thấy anh định mòi thuốc nhưng không hiểu sao lại bỏ xuống. Nhắm mắt nghĩ dưỡng hồi lâu, anh mới nhàn nhạt nói:
– Dì Lệ…. là em gái ruột của bà ta.
Là em gái ruột của má chồng tôi sao???
– Dì ấy đâu rồi?
Phong mở hai mắt, anh từ tốn trả lời:
– Anh không biết nhưng có khả năng là ch.ết rồi.
Ch.ết rồi sao? Nếu ch.ết rồi vì sao má chồng tôi lại không biết? Và vì sao khi nghe nhắc đến dì Lệ má chồng tôi lại có biểu hiện rất kỳ cục???
Phong tự dưng đứng bật dậy, anh kéo kéo tay tôi:
– Đi đi theo anh, anh đưa em đi khám phá một vài thứ.
Thấy Phong có vẻ khẩn trương, tôi nhanh chóng thay một bộ quần áo sau đó len lén theo Phong xuống nhà. Anh cho xe chạy đến trước một cổng chùa rất to. Đứng đợi hơn tiếng đồng hồ, tôi thấy một chiếc xe quen quen chạy vào. Nhìn kỹ thì ra là xe của anh Tùng tài xế.
Đợi xe anh Tùng chạy vào trong, tôi với Phong mới đi gửi xe chỗ bên cạnh chùa sau đó len lén theo sau lưng má chồng tôi. Theo dõi một hồi mới biết hôm nay bà đến đây cúng vái. Bà cúng xong tầm nửa tiếng thì đi về. Bà về được một lúc tôi với Phong mới đi ra xem bà vừa cúng ai. Thì đúng như Phong dự đoán khi nãy, người trên bài vị tên là Thu Lệ em gái của má chồng tôi.
Xem ra, dì Lệ thật sự đã ch.ết…nhưng vì sao em gái mình ch.ết rồi mà má chồng tôi vẫn giấu???
Phong nhìn nhìn một lúc, anh mới kéo tay tôi, anh nói:
– Về thôi em.
Tôi gật gật đầu, cũng nên về thôi.
……….
Ngày hôm đó về tôi có hỏi Phong, anh cũng không nói gì nhiều. Anh nói dì Lệ là em gái má chồng tôi, anh nghi dì ta có liên quan đến vài chuyện. Anh cũng nghi dì ta đã ch.ết từ lâu nhưng không mấy quan tâm đến, hôm nay mới chính xác đi kiểm chứng.
Tôi biết Phong vẫn còn giấu tôi nhiều chuyện lắm nhưng cụ thể hơn là chuyện gì thì tôi không biết được. Nhưng nếu tôi đoán không lầm thì hết thảy tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến mẹ ruột của anh. Và trong chuyện này nhất định còn rất nhiều ẩn tình.
…….
Tối hôm trước trong bữa cơm, Phong nói sáng sẽ có bạn về chơi, người này là đối tác làm ăn của công ty anh. Ba chồng tôi và anh Ba Thành không ý kiến gì, hai người coi như hoan nghênh nhưng lại bận đi làm không thể ở nhà tiếp đón được. Phong cũng có nói không cần đón đãi nồng hậu quá, đối tác của anh rất thân thiện.
Sáng hôm sau anh đi đón ông ta sớm, thực ra thì không phải đối tác làm ăn gì ráo trọi mà là một vị thầy rất cao tay. Phong nói anh muốn dẫn ông ta đến xem cái ao sen nên mới kêu ông ấy giả thành đối tác làm ăn muốn đến chơi nhà.
Tôi trong nhà nghe tiếng xe Phong về liền lật đật chạy nhanh ra đón. Bước xuống xe là một vị đàn ông tuổi tứ tuần gương mặt khá phúc hậu. Tôi thấy ông ta liền nhanh chân đi đến vui vẻ chào hỏi:
– Dạ con chào thầy.
Vị Thầy cười hiền lành:
– Đừng có kêu tôi là thầy, cô gái gọi tôi là chú Đức được rồi, như vậy cho thân thiện.
Tôi gật gật đầu, hỏi ông:
– Chú Đức có thấy mệt không, con có dọn phòng sẵn rồi, con đưa chú Đức vào nghỉ ngơi trước nha.
Chú Đức gật gật đầu, ông cũng không từ chối:
– Vậy cảm ơn cô gái, tôi đi đường xa cũng có chút hơi mệt rồi.
Phong cũng vừa cất xe xong, tôi và anh dẫn chú Đức vào trong nhà. Má chồng tôi với chị Thắm cũng có ra chào hỏi. Chú Đức thấy má chồng tôi, ông có nhìn kỹ hồi lâu nhưng cũng không có hỏi cái gì. Mà má chồng tôi chắc tưởng ông ấy nhìn là có ý đồ gì xấu nên thái độ không mấy vui vẻ gì. Tôi thoáng nghĩ, má chồng tôi coi vậy mà tự tin ghê, từng ấy tuổi mà cứ như còn son trẻ vậy không bằng.
Suốt buổi trưa Phong cùng chú Đức trong phòng nói chuyện, tôi đem bánh nước với trái cây vào cho hai người xong cũng đi ra chứ không có ở lại nghe ngóng. Đến đầu giờ chiều, anh có lên phòng tìm tôi, anh hỏi tôi ra vườn đi dạo không. Tính tôi thì tò mò nên nghe anh hỏi là gật đầu đi luôn không suy nghĩ gì thêm.
Phong dắt chú Đức đi dạo vài vòng, cuối cùng là đi ra cái ao sen. Đang nói chuyện rôm rả tự dưng tôi thấy chú Đức im lặng, ông nhìn chằm chằm vào mặt ao. Lát sau ông nói, giọng ông rất nặng nề:
– Dưới ao này có hai vong nữ không lên được.
Tôi giật mình, sợ quá ôm lì tay của Phong. Phong thì bình tĩnh hơn tôi, anh hỏi:
– Tại sao lên không được vậy chú Đức?
Chú Đức lắc lắc đầu, giọng ông chậm rì rì:
– Bị trấn yểm, là người nhà.
– Chú, có phải người con cần tìm không?
Chú Đức lại lắc đầu lần nữa, lần này ông có chút bất đắc dĩ:
– Tôi không biết được, không nhìn ra rõ. Nhưng chắc chắn với cậu dưới cái ao này có x.ác một người. Bây giờ khai quật lên có thể sẽ thấy được.
Tôi run lẩy bẩy, ôi mẹ ơi, sợ ch.ết đi mất. Nói như vậy đích xác hôm bữa tôi rơi xuống ao là bị ma kéo dò rồi… huhu…tè ra quần mất mẹ ơi!!!
– Chú…chú…con từng bị rớt xuống đây…từng bị kéo…
Chú Đức nhìn tôi, ông ta nheo mắt hỏi:
– Bị kéo làm sao, cô gái kể tôi nghe coi.
Tôi hít một hơi, kể từ từ lại chuyện hôm bữa.
– Con bị rớt xuống ao này, ban đầu có người ở dưới kéo con xuống tới đáy ao luôn nhưng may mắn sao con được ai đó không biết nữa đẩy con lên. Kể lại mà nổi da gà, người ở dưới còn nói là “đổi mạng cho tao”.
Chú Đức nghe đến đây thì gật gù, ông ngồi sát xuống mép ao. Ông lấy trong túi ra cái gì đó tôi không thấy rõ rồi quay lại nói với tôi và Phong:
– Canh chừng một chút, tôi làm chút việc.
Tôi với Phong gật đầu, hai người chia ra canh chừng. Tầm hơn mười phút sau chú Đức kêu xong rồi, tôi với Phong mới quay lại. Tôi nhìn chú Đức thấy trên trán ông ấy mồ hôi nhễ nhại, cả người cũng trở nên mệt mỏi. Ông nói với Phong:
– Chuyện cậu nhờ tôi chắc chắn sẽ giúp, chỉ là người trấn cái ao này thuộc dạng rất cao tay mà e là ông ta cũng không còn sống trên đời này nữa rồi. Muốn để cho hai vong này đi đầu thai e ra vẫn chưa được. Thuật này cũng ác quá, vong từ hiền lành thành vong hung ác mà người ác độc lại sống được đến giờ này. Tôi đây cũng thấy bất bình thay.
– Chú Đức, giúp người dưới ao này cần bao lâu?
Chú Đức dùng khăn tay lau mồ hôi, ông từ tốn nói:
– Tôi không biết được, sau khi về tôi sẽ đi tìm ông anh cùng nghiên cứu. Loại yếm này chỉ có thầy yếm mới có thể giải được, mà một khi giải được cũng đồng thời khiến người yếm lâm bệnh, nếu đức phần không tốt có thể sẽ ch.ết bất đắc kỳ tử không kịp trân trối. Tôi cũng phục người nhận làm thuật này, chắc hẳn là được cho rất nhiều tiền mới dám đánh đổi như vậy.
Tôi càng nghe càng sợ, người sống hại người sống đã đau đầu rồi đừng nói chi là người sống còn muốn hại người đã ch.ết. Mẹ ơi nổi hết gai ốc lên rồi, ai cứu cứu tôi khỏi thế giới đáng sợ này đi…
Trời tối xuống, tôi với Phong đưa chú Đức vào nhà. Vừa đi ra được vài bước lại thấy mụ vú Huệ đi đùng đùng ra. Thấy bọn tôi, bà cười giả lả nói:
– Trời sắp tối rồi mà cậu mợ còn đưa khách ra ao sen, muỗi không luôn đó cậu mợ.
Chú Đức đứng ngang hàng cùng với tôi, tôi thấy ông ấy đang tập trung quan sát mụ vú. Thấy bà vú cứ nhìn nhìn, tôi mới nói:
– Vú đâu có muỗi gì đâu, ao sen mát rượi hà.
Vú Huệ nghe tôi nói liền ngó ngó ra ao sen, bà có vẻ lo lắng, nói:
– Dạ mùa này mưa gió coi chừng có rắn độc, cậu mợ hạn chế ra ao sen đi coi chừng rắn cắn là chạy độc ch.ết đó.
Chú Đức lúc này mới lên tiếng hỏi:
– Trong vườn này cũng có rắn độc hả chị?
Vú Huệ nghe tiếng chú Đức hỏi, bà cười cười trả lời:
– Cũng có, có gì không ông anh?
– À không có gì tôi hỏi cho biết vậy mà.
Nói rồi chú Đức quay sang vợ chồng tôi, ông cười nói:
– Cậu Phong trời cũng tối rồi, cậu coi đưa tôi ra bến xe tôi về lại thành phố còn có việc. Đi mấy bữa rồi bỏ công ty không ai coi là không được.
Phong nghe chú Đức nói anh thoáng gật đầu, bỏ qua bà vú một bên, bọn tôi đưa chú Đức vào trong nhà sắp xếp đồ đạc chuẩn bị ra về.
Lúc đi vào trong, tôi có len lén nhìn ra sau, mụ vú vẫn đứng tồng ngồng nhìn ra ao sen. Mỗi lần thấy bà ta nhìn ra ao sen, ánh mắt của bà ta lại kỳ kỳ. Vừa thấy được sự sợ hãi, vừa thấy được sự lo âu. Xem ra mụ vú Huệ cũng rất có vấn đề.
Tối hôm đó tôi cũng theo Phong đưa chú Đức ra bến xe, lúc tiễn ông lên xe, ông có nói với tôi và Phong:
– Mảnh đất gia đình cậu đang ở long trạch rất tốt nhưng về phần âm thì…. tôi phải nói thật là kinh hoàng. Người dưới ao sen không lên được nên sinh ra giận dữ may mà có cái kìm lại được. Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ cậu hết mình khi nào tìm được cách hóa giải tôi sẽ tìm cậu ngay.
Phong gật đầu, tôi thấy anh thập phần tin tưởng:
– Dạ con hiểu rồi chú Đức.
Chú Đức gật đầu, ông định quay ra xe thì như sựt nhớ đến gì đó anh quay lại cười nói:
– Phúc khí của cô cậu rất tốt, có thể gian truân nhưng về sau sẽ viên mãn. Tôi có cái này tặng cho cô cậu, đây cũng không phải bùa ngải gì mà chỉ là bùa hiền bùa bình an. Tôi nhận thấy đường con cái cô cậu rất khó nên muốn giúp một chút. Đây, cô cậu mỗi người một cái, về sỏ vào dây chuyền mà đeo.
Tôi và Phong nhận lấy từ tay chú Đức, là hai hạt châu trong suốt cở nhỏ hơn viên bi được quấn trong cái túi vải màu đỏ sậm. Không biết thế nào chứ tôi cảm thấy rất đẹp mắt, liền cảm ơn chú Đức liên tục.
– Dạ con cảm ơn chú.
Chú Đức cười hiền, ông dặn thêm:
– Chưa có bầu thì mỗi người một viên, có bầu rồi thì nhường lại cho cô đây đeo. Tôi cũng nói trước cái này cho để hộ thân thôi chứ không phải đeo vào là có con được liền. Con cái là lộc trời cho, số mạng tôi không can thiệp vào được.
Tôi và Phong đều gật đầu, chú Đức cũng coi nhu yên tâm, ông lên xe chiếc xe từ từ lăn bánh.
Đợi chú Đức đi rồi, Phong mới nắm lấy tay tôi, anh nói:
– Về thôi em.
Tôi gật đầu, tay nắm chặt hai hạt châu mà chú Đức cho. Chỉ mong mọi thứ được như lời chú Đức nói, bọn tôi sẽ viên mãn…mãi mãi viên mãi…
Trong màn đêm càng ngày càng đen, mưa giông bắt đầu nổi lên, dưới ao sen cũng nổi lên một trận cuồng phong thịnh nộ dữ dội…