Sư Phụ Vai Ác Không Dễ Làm!

Chương 4: Mỗi ngày của củ cải nhỏ



“Vân sư thúc tổ muốn thu đồ đệ sao? Tình cờ thật, hiện giờ cách đại điển thu đồ đệ vừa đúng nửa tháng, đến lúc đó Vân sư thúc tổ có thể tới Quân Tử Phong xem thử. Nhưng đệ tử nghe nói, có rất nhiều hài tử muốn bái sư đã tới trấn dưới chân núi rồi, nếu Vân sư thúc tổ sợ lúc tổ chức đại điển không chọn được người vừa ý, có thể đi xuống trấn nhìn trước.”

Tôn Dũng cố ý lộ ra tin tức ở trấn cho Vân Thanh Mạch, đương nhiên là muốn có một ân tình từ hắn, nếu không thể dựa vào cây đại thụ Vân Thanh Mạch này, thì cũng phải ở dưới gốc cây hưởng thụ chút ít chứ. Tuổi tác của hắn đã không còn nhỏ, ngơ ngác ở ngoại môn đã nhiều năm như vậy, cũng không được coi trọng, hôm nay Trần Đại trở về, lúc sau lại nói những việc kia cho hắn biết, cho nên hắn cảm thấy cơ hội của mình tới rồi, Vân Thanh Mạch tuy làm người thất bại, nhưng dù như thế nào thì hắn cũng là chủ của một đỉnh trong Quân Sơn Phái, là một trong những người có tu vi tối cao của nơi đây, nếu không phải xưa nay y không thích có người quấy rầy, Tiểu Trúc Phong cũng không tới nỗi một người tôi tớ cũng không có. Hiện giờ Vân Thanh Mạch lại tự mình yêu cầu muốn tìm người giúp việc, hẳn là tính toán chỉnh trang lại Tiểu Trúc Phong, nhưng tiếng xấu của Vân Thanh Mạch đã đồn xa, chuyện ngoại môn lại không có ai quản, thế nên mới để hắn làm mấy việc nhẹ nhàng như thế. Vì vậy có ngu mới không tìm một chỗ dựa cho tương lai của bản thân.

Chu Chu lại không nghĩ nhiều như vậy, hắn hỏi về đại điển thu đồ đệ, bởi vì hắn nghĩ đã đến lúc phải cho củ cải nhỏ một danh phận mà thôi, một đệ tử chân truyền của phong chủ cũng không phải tùy tiện nói nhận là nhận được, lễ thu đồ đệ này là một bước không thể thiếu, nếu tin tức cần thiết đã nghe được, Tôn Dũng nói gì tiếp theo thì hắn cũng không để ý lắm.

Nhưng Cơ Vân Lưu lại nghe cực kỳ rõ ràng, con ngươi màu tím nhạt chợt co rút, hắn tưởng Vân Thanh Mạch muốn thu đồ đệ, trong lòng tức khắc cảm thấy nguy hiểm, vì thế, hung ác trừng Tôn Dũng đang có mưu đồ xúi giục sư phụ hắn.

Tôn Dũng chỉ cảm thấy đột nhiên phía sau gáy lành lạnh, nhiệt độ quanh thân giảm xuống, nhưng dù thế nào hắn cũng không nghi ngờ tiểu hài tử được Vân Thanh Mạch ôm trong lòng. Tuy rằng hắn vừa tới, liền phát hiện có một đứa trẻ đáng yêu, nhưng hắn biết tính cách cổ quái của Vân Thanh Mạch, chỉ nghĩ là người của Vân Thanh Mạch mà thôi, sợ xúc phạm đến chỗ dựa tương lai của mình, cũng không dám nhìn kỹ, mà chỉ liếc mắt một cái, cho nên đương nhiên không biết, bởi vì một câu kia, hắn liền bị Cơ Boss lòng dạ hẹp hòi ghi hận.

“Ừ, ta biết rồi, về sau Tiểu Trúc Phong liền giao cho ngươi xử lý, ngươi phái một người tới xới vườn trồng thuốc ở sau núi cho ta, sau đó đi dược đường lĩnh một ít hạt giống, về sau ta sẽ dùng tới.” Chu Chu phân phó, sau đó nói với hai người làm bếp, “Hai người các ngươi về sau mỗi ngày ba bữa cơm đều phải chuẩn bị đồ ăn, tốt nhất là chuẩn bị nhiều linh quả một chút, sau đó đúng giờ đưa tới đây.”

Cuối cùng lại phân phó một ít chuyện vụn vặt khác, Chu Chu liền để bọn họ rời đi.

Chu Chu cầm y phục lên nhìn, quả nhiên như hắn viết, y phục các thế hệ đệ tử của Quân Sơn Phái được chia thành: Đại đệ tử của Chưởng môn và Vân Thanh Mạch mặc y phục mang màu kim sắc, nhị đại đệ tử thân truyền mang màu tím, nhị đại đệ tử ký danh mang màu lam, các đệ tử thân truyền và đệ tử ký danh đều mang bạch y. Mà lúc này trong tay hắn đang cầm một bộ y phục kim sắc và một bộ màu tím.

Ôm củ cải nhỏ vào nhà, thẳng đến khi đem củ cải nhỏ đặt lên giường, hắn mới phát hiện, hình như củ cải nhỏ không vui.

“Vân nhi sao thế, sao lại rầu rĩ rồi?” Tuy rằng đã lập chí làm một sư phụ tốt, nhưng tật xấu thần kinh thô không phải một sớm một chiều là có thể sửa được, cho nên Chu Chu đương nhiên không phát hiện nguyên nhân Cơ Boss không vui.

“Sư phụ thu đồ đệ mới, có phải sẽ không cần Vân nhi nữa đúng không?” Hắn dùng đôi mắt nai con ngập nước đáng thương nhìn Chu Chu.

Chu Chu kinh ngạc: “Sư phụ nói muốn thu đồ đệ mới khi nào?”

Củ cải nhỏ ủy khuất mở miệng: “Vừa rồi sư phụ hỏi người kia chuyện của đại điển thu đồ đệ..”

Lúc này Chu Chu mới hiểu vì sao củ cải nhỏ không vui, thì ra là hiểu nhầm hắn muốn thu đồ đệ mới, cho nên ghen tị, sau khi suy nghĩ cẩn thận liền thụ sủng nhược kinh, đại Boss tương lai ăn dấm của hắn, chuyện này thật con mẹ nó huyền huyễn.

Thụ sủng nhược kinh: Được đối xử tốt mà kinh hãi.

Tuy bên ngoài không biểu hiện gì, nhưng hắn đang thầm khoe khoang không thôi, Chu Chu giải thích: “Vân nhi hiểu nhầm ta rồi, sư phụ hỏi về lễ thu đồ đệ, là muốn chính thức thu Vân nhi làm đệ tử thân truyền của sư phụ, không phải là muốn thu đồ đệ mới.”

“Ý của sư phụ là sẽ không bao giờ thu đồ đệ mới, về sau vĩnh viễn chỉ có một đồ đệ là Vân nhi thôi sao?” Cặp mắt đáng thương như bóng đèn trăm oát nháy mắt sáng lên.

“Ừ thì… Đương nhiên rồi.” Chu Chu bị Cơ Boss dùng đôi mắt nhỏ làm đầu óc hắn choáng váng, đương nhiên không có phát hiện người nào đó vừa nói ra hai chữ “Vĩnh viễn”. Nhưng dù có phát hiện hay không thì cũng chẳng liên quan, đối với một người lười như Chu Chu, nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, thu Cơ Vân Lưu làm đồ đệ là xuất phát từ áy náy của hắn đối với củ cải nhỏ, muốn tận lực đền bù cho đứa bé này, nếu muốn hắn thu thêm một đồ đệ nữa, thì hắn chịu thôi.

“Sư phụ là tốt nhất, Vân nhi vui lắm.” Không biết có phải vì thân thể nhỏ lại hay không, mà Cơ Boss tỏ vẻ làm nũng bán manh cũng không hề áp lực.

“Ha ha, Vân nhi ngoan, sư phụ chỉ có ngươi là đồ đệ, về sau Vân nhi lớn rồi, thì nhớ phải chăm sóc cho sư phụ đó nha.” Trước kia cùng người đọc lăn lộn bán manh cầu bao dưỡng đã thành thói quen, sau đó theo bản năng mà thốt ra một câu.

Chu Chu hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của mình, cùng đồ đệ cầu bao dưỡng, Alexander lắm đấy.

Alexander: Tiếng lóng, nghĩa là áp lực như núi.

“Vâng, đồ nhi sẽ chăm sóc cho sư phụ.” Củ cải nhỏ cực kỳ nghiêm túc gật đầu, thanh âm thanh thúy dễ nghe, đôi mắt hơi cong lên chớp chớp nhìn Chu Chu.

Bị một đôi mắt như vậy nhìn, làm xấu hổ đã bỏ nhà đi nhiều năm của hắn khó có dịp trở về, sau đó hắn đỏ mặt, tựa hồ ý thức được mình là sư phụ của người ta, lại xụ mặt, ra vẻ nghiêm túc nói: “Biết là tốt rồi, còn không mau đi thay y phục.”

Thanh âm Chu Chu tuy rằng nghiêm khắc, nhưng động tác lại rất ôn nhu, thuần thục cởi quần áo của củ cải nhỏ ra, lộ ra thân thể trơn bóng trắng trẻo, Cơ Boss vì đã buông bỏ đề phòng với Chu Chu, cho nên hắn tỏ vẻ, trần truồng trước mặt sư phụ mình thì có gì mà áp lực, nhưng Chu Chu đối mặt với một đống y phục trong tay thì lại cảm thấy cực kỳ khó khăn. Mẹ nó, ai có thể nói cho hắn biết, nơi này trong trong ngoài ngoài hơn mười cái áo lẫn quần là mặc vào đâu, căn bản hắn không biết nên mặc cái nào trước, đột nhiên phát hiện mình xuyên qua quả thật là bị sao quả tạ chiếu, người ta xuyên không đều có bàn tay vàng, còn hắn xuyên không thì tới cả sinh hoạt hằng ngày cũng không thể tự gánh vác.

Đợi một lúc không thấy được mặc quần áo, Cơ Boss kỳ quái quay đầu lại nhìn, sau đó liền thấy thanh niên tuấn nhã kia đối diện với đống y phục trong tay, mặt ủ mày chau, rối rắm.

“Sư phụ, hay là… để Vân nhi tự mặc?” Củ cải nhỏ thử thăm dò hỏi.

“… Được.” Chu Chu mặt vô biểu tình, nhưng lỗ tai càng ngày càng hồng lại bán đứng tâm tình hắn lúc này.

“…”

Vì thế, Cơ Boss ở trong lòng yên lặng gạch một dòng viết: Sư phụ không biết mặc y phục.

Nhưng mà vì sao sư phụ lại không biết mặc y phục được?

Chu Chu mặt vô biểu tình nhìn đồ đệ trước mắt đứng cũng chưa bằng lúc mình ngồi, nghiêm túc tự mình thay quần áo, trong lòng có một vạn con thảo nê mã lao nhanh qua, trái tim yếu ớt chồng chất vết thương, lập tức thề nhất định phải mau chóng học được cách mặc y phục, nhưng ý chí chiến đấu sục sôi của Chu Chu lại xem nhẹ một chuyện rất quan trọng, hắn quên việc mình có năng lực tự học thuộc hàng cặn bã.

Cho nên, thật lâu thật lâu về sau, xuất hiện hình ảnh như bên dưới, các ngươi không cần kinh ngạc.

Đồ đệ: Sư phụ, nên dây thôi, để ta giúp người mặc y phục.

Sư phụ: Vân nhi ngoan, để sư phụ ngủ thêm một chút nữa.

Đương nhiên, bây giờ vẫn còn đang ở hiện tại, Chu Chu chưa chịu đủ đả kích mà từ bỏ kỹ năng học cách mặc loại y phục này, Cơ Boss đang đắm chìm trong tưởng tượng được mặc quần áo cho sư phụ, hoàn toàn không hy vọng xa vời việc này sẽ trở thành việc hằng ngày về sau của hắn.

Mặc quần áo xong đã mất hơn nửa canh giờ, tới khi Chu Chu mặc xong y phục, thì tôi tớ đã đem cơm chiều tới.

Thầy trò hai người ngồi cạnh bàn ăn, Chu Chu thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn vào chén củ cải nhỏ, sợ tiểu hài tử ăn không ngon.

Theo sự hiểu biết của Chu Chu, lúc tiểu hài tử năm sáu tuổi là giai đoạn phải được ăn uống đầy đủ nhất, hoàn toàn không ý thức được ở Tu Chân giới, một tiểu hài tử bốn năm tuổi đã tu luyện là có thể đánh bại một người trưởng thành cường tráng không có tu vi.

Chu Chu không ý thức được, đồng nghĩa với việc Cơ Boss đương nhiên mừng rỡ hưởng thụ sự chăm sóc của sư phụ.

“Sư phụ, ngươi cũng ăn đi chứ.” Củ cải nhỏ học theo Chu Chu, gắp một đũa thịt vào bát hắn.

“Ừm.” Nhìn nhìn đồ đệ của mình ngoan ngoãn hiểu chuyện, Chu Chu liền cảm thấy cực kỳ vui mừng, sau đó đánh giá tỷ lệ bản thân có thể dạy dỗ ra một củ cải nhỏ hắc hóa thành đại Boss, tức khắc cảm thấy tiền đồ một mảnh sáng rực rỡ.

Vui rạo rực ăn đồ ăn đồ đệ gắp cho, trong đầu Chu Chu không ngừng nghĩ tới kế hoạch bồi dưỡng củ cải nhỏ, tuy rằng vai chính có bàn tay vàng, nhưng mà củ cải nhỏ có hắn, cũng không thua kém gì.

Lúc hắn xuyên không, quyển 《 Tiên Ma Khúc 》 này mới viết được một nửa, trước đó trong sách đã nhắc tới rất nhiều ám tuyến phục bút bí cảnh bảo tàng hắn còn chưa kịp viết, chỉ cần hắn đi trước một bước tìm được những bảo tàng đó, sẽ không bị xem như đoạt đồ của nam chính, đồng nghĩa với việc sẽ không bị hào quang của vai chính ảnh hưởng, nghĩ đến những chương sau của truyện có những pháp bảo nghịch thiên, tinh thần đoạt bảo của Chu Chu tức khắc tăng nhanh gấp trăm lần, mắt lóe lóe lục quang.

Ông đây muốn nở hoa rồi đó nha. ( =)))))

Phục bút (笔/Foreshadowing): là kỹ thuật được người viết sử dụng để cung cấp các manh mối để độc giả có thể đoán trước điều có thể xảy ra sau đó trong câu chuyện. Nói cách khác, nó là một công cụ văn chương được tác giả sử dụng để gợi ý về một tình tiết và những điều có thể xảy ra trong một tương lại gần, hoặc các chiều hướng phát triển của một tình tiết về sau trong câu chuyện.

Cơ Vân Lưu nhìn sư phụ của mình hai mắt tỏa sáng, nước miếng chảy ròng với một mâm ớt xanh xào thịt liền ở trong lòng yên lặng viết thêm một dòng: Sư phụ thích ăn ớt xanh xào thịt.

Nếu Chu Chu biết từ nay về sau hắn sẽ thống khổ đối mặt với sinh hoạt toàn ớt xanh xào thịt, thì nhất định sẽ đổi bàn ớt xanh xào thịt kia thành bàn thịt kho tàu mà nhìn chằm chằm. Đương nhiên, hiện tại, hắn cũng không biết chuyện này.

Quân Sơn Phái, trên Vân Vụ Phong.

Nếu nói Tiểu Trúc Phong là nơi có nhân số ít nhất và yếu nhất, như vậy Vân Vụ Phong chính là nơi có nhân số nhiều nhất lại mạnh nhất của Quân Sơn Phái, thực lực có thể so với nơi ở của chưởng môn là Quân Tử Phong.

Tại Vân Vụ Phong, lúc này phong chủ Mạc Hoàn Tố đang đen mặt nghe đệ tử bẩm báo.

Mạc Hoàn Tố trầm giọng hỏi: “Ngươi nói tên phế vật ở Tiểu Trúc Phong muốn tham gia đại điển thu đồ đệ?”

“Đúng vậy sư tổ, đệ tử vừa mới đi ngang qua ngoại môn, nghe thấy bọn họ đều đang thảo luận chuyện này, tin tức là từ quản sự mới của Tiểu Trúc Phong tên là Tôn Dũng, buổi sáng hôm nay Vân sư thúc tổ yêu cầu mấy người hầu, Tôn Dũng kia là người chăm lo việc hằng ngày, đệ tử cảm thấy, tin tức này hẳn là không sai, cho nên đệ tử vừa nghe nói xong, liền tới bẩm báo với sư tổ.”

Đệ tử nói chuyện mặc đồng phục màu trắng, hiển nhiên là đệ tử đời thứ ba của Vân Vụ Phong, theo lý thuyết hắn không có tư cách bẩm báo với Mạc Hoàn Tố, nhưng hắn lại mang đến tin tức đúng lúc Mạc Hoàn Tố cảm thấy hứng thú, cho nên mới có thể có được cơ hội này.

Hắn đã ở Vân Vụ Phong mười năm, thấy đệ tử mới sắp vào cửa, mà hắn thì vẫn là đệ tử nội môn, vị trí rất thấp, đệ tử đời thứ ba, trong lòng sao có thể không vội được, nhưng căn cốt hắn không tốt, tuy rằng miễn cưỡng lên đến Trúc Cơ nhưng cũng đã tới cực hạn, đến nay vẫn luôn ở Trúc Cơ tầng một. Toàn bộ Quân Sơn Phái không ai là không biết phong chủ Vân Vụ Phong và phong chủ Tiểu Trúc Phong luôn đối đầu nhau, tuy rằng không tới cục diện sinh tử quyết đấu, như nước với lửa, nếu không phải Vân Thanh Mạch sống một mình ở Tiểu Trúc Phong không thường ra ngoài, thì hai người này không biết đã đấu thành dạng gì rồi, hiện giờ nhìn Vân Thanh Mạch tựa hồ có manh mối muốn tái nhậm chức, hắn vừa nghe được tin này liền tới bẩm báo, hy vọng có thể được Mạc Hoàn Tố thưởng thức.

Sinh tử quyết đấu: một là ngươi chết, hai là ta chết.

“Ừ, ngươi làm rất đúng, về sau nếu có tin tức gì từ Tiểu Trúc Phong, ngươi nhớ phải báo với ta trước tiên, nhìn ngươi hình như vẫn là Trúc Cơ tầng một, viên Tăng cơ đan này ngươi cầm đi, tu luyện cho tốt, phải biết làm đệ tử của ta, không thể có tu vi kém như vậy được.” Sắc mặt Mạc Hoàn Tố nhàn nhạt, nhưng cao ngạo trong xương cốt lại hiện ra khó lòng bỏ sót.

Đệ tử đời thứ ba kia nghe rõ ý tứ trong lời của Mạc Hoàn Tố, tức khắc hưng phấn không thôi, vội vàng đáp: “Vâng, đệ tử cẩn thận nghe lời của sư phụ dạy bảo, nỗ lực tu luyện không để sư phụ mất mặt, sư phụ phân phó việc cho đệ tử, đệ tử nhất định toàn lực hoàn thành.”

“Ừ.” Mạc Hoàn Tố gật gật đầu, lại nói, “Bổn tọa cũng chỉ là thu ngươi làm đệ tử ký danh, còn chuyện tu luyện thì phải xem chính ngươi.”

“Đệ tử đã hiểu, không dám làm phiền sư phụ.” Tuy rằng chỉ là đệ tử ký danh, nhưng lại được hưởng tài nguyên không đệ tử đời thứ ba nào có thể so được, làm một người vô vọng với Tích cốc để thể trở thành một đệ tử ký danh, hắn đã rất thỏa mãn rồi.

“Ngươi lui xuống đi, có việc lại đến bẩm báo.” Mạc Hoàn Tố vẫy vẫy tay bảo hắn lui ra.

“Đệ tử cáo lui.”

Chờ tới khi đệ tử kia rời đi, khuôn mặt không một gợn sóng của Mạc Hoàn Tố lúc này mới dần dần lộ ra biểu tình hung ác dữ tợn, gã nhìn về hướng Tiểu Trúc Phong, thanh âm âm trầm hung ác, mỗi một chữ đều như từ rít từ kẽ răng ra: “Vân Thanh Mạch, bản thân đã thành phế vật, thì nên giống một con chó ngoan ngoãn ở lại ổ chó ăn no chờ chết mới đúng, đừng dại mà đi khắp nơi rêu rao, nếu ngươi đã không rõ, vậy để bổn tọa tới giáo huấn ngươi nên làm như thế nào.”

Gã gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy khuôn mặt vĩnh viễn đạm mạc lộ ra biểu tình thê lương tuyệt vọng.

__________________

Tác giả có lời muốn nói:

“Đồ nhi, lời vừa rồi ngươi có thể coi như không nghe thấy được hay không.”

“Vâng.”

“Ngoan ~”

Thật lâu về sau.

“Đồ nhi, ngươi đang làm cái gì đấy.”

“Làm ấm giường cho sư phụ.”

“Chết tiệt, không phải ngươi nói ngươi không nghe thấy hay sao?”

“… Thính lực làm ta cũng buồn lắm chứ. Sư phụ, để ta bao dưỡng ngươi đi.”

_________________________________________


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.