Ý thức được thái độ của tồn tại trước mặt còn tính thân thiện, Trình Đình Vũ tranh thủ thời gian hỏi thêm mấy vấn đề, cố ý bổ sung khiếm khuyết về thường thức của bản thân.
Từ Người cầm đèn trước mặt, Trình Đình Vũ đã biết ở thế giới này, “Người Tạo Mộng” là người chơi năng lực giới vực, đứng đầu chuỗi thức ăn, một tay kiến tạo nên thành phố trong mộng Vô Tận thành, bên trong có các sứ đồ và các dân cư, mỗi sứ đồ [Người cầm đèn] đều sẽ có một chiếc [ đèn kéo quân ] của riêng mình.
Mà “hạt giống Cảnh trong mơ” là phó bản do chính Người Tạo Mộng chế tác, cái này đối với nhiều người chơi mà nói, đều là thứ đồ vô cùng trân quý.
Đầu tiên là so với các phó bản bình thường, tỷ lệ tử vong bên trong hạt giống Cảnh trong mơ rất thấp, người chơi có thể thông qua việc liên tục tiến vào phó bản, có thể đạt được nhiều lợi ích.
Trình Đình Vũ tò mò: “Nếu một người đưa sơ yếu lý lịch đến Vô Tận thành rồi được chấp nhận, thủ tục sau đó như thế nào.”
Người cầm đèn: “Đến khi người kia chuẩn bị tử vong, chủ nhân Mộng Cảnh vĩ đại sẽ chuyển hóa họ thành sứ đồ, trở thành một phần của nhóm sứ đồ [Người cầm đèn], từ đây tồn tại trong cảnh trong mơ, lấy một hình thái khác tiếp tục tồn tại.”
Trình Đình Vũ nghe vậy, trong đầu xuất hiện một ý tưởng, xác nhận: “Sứ đồ của chủ nhân Mộng Cảnh……liệu có mâu thuẫn với hiện thực?”
Mặt nạ tươi cười dị thường của Người cầm đèn lập lòe ánh sáng: “Chúng ta thường ở trong mộng, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện ở hiện thực.”
Đối phương chưa nói để đi đến hiện thực cần thỏa mãn điều kiện gì, hiển nhiên đây là bí mật kinh doanh không thể tiết lộ ra ngoài.
Trình Đình Vũ cũng thoáng lý giải nguyên nhân Người cầm đèn trước mặt hỏi gì đáp nấy.
Người có thể công phá phó bản cảnh trong mơ xem như đã tiến vào vòng tuyển dụng lần 1 của “Người Tạo Mộng”, cho dù đối phương chỉ có 1/10.000 khả năng chuyển hóa thành [Người cầm đèn], cũng không nhất thiết phải làm khó dễ người có khả năng trở thành đồng nghiệp của mình.
Hơn nữa loại chú ý ở trình độ nhất định này cũng có thể nâng lên bất cứ lúc nào.
Người chơi trong phó bản, trừ bỏ nguy hiểm tiềm tàng đến từ phó bản, khó tránh sẽ gặp phải ám toán từ chính các người chơi còn lại, nhưng đã là người được chủ nhân Mộng Cảnh chú ý, xác suất bị đồng bạn phản bội thành công của người này cũng thấp hơn rất nhiều.
Ví dụ, nếu như bọn họ trước khi chết thành công chuyển hóa thành [Người cầm đèn], mà [Người cầm đèn] sau khi thỏa mãn các điều kiện nhất định có thể quay trở về hiện thực, với những người có ý đồ đâm sau lưng đồng bạn, rất có thể sẽ xuất hiện hiện tượng, giây trước vừa định đâm người tay, giây sau đã bị ăn miếng trả miếng.
Chỉ dựa vào chỗ tốt này, những hạt giống Cảnh trong mơ đều rất đáng cho người chơi điên cuồng truy tìm.
Trình Đình Vũ: “Tôi còn có một vấn đề.”
Người cầm đèn trước mặt không nói gì, an tĩnh chờ đợi câu hỏi.
Trình Đình Vũ chậm rãi nói: “Với chủ nhân Mộng Cảnh mà nói, chế tác hạt giống có chỗ tốt gì?”
Cô cũng không tin trên đời sẽ có chuyện tốt cho không như vậy.
Có lẽ là ảo giác, nhưng sau khi nghe được câu hỏi này của Trình Đình, nụ cười trên mặt nạ của Người cầm đèn trước mặt hình như càng khoa trương:
“Tất cả các khoản bồi thường đã được thanh toán ngay từ đầu.”
“……”
Trong bóng đêm như mộng ảo, Trình Đình Vũ đứng yên tại chỗ, đôi mắt sâu thẳm dường như hơi lóe lên.
Lời nói của Người cầm đèn đã cho cô một số suy đoán.
Lấy cảnh trong mơ ở chung cư số 6 làm ví dụ, loại phó bản này có đặc điểm là dễ lây lan, dễ ra vào, có lợi ích to lớn sau khi thành công, dưới tình huống có đủ thực lực, cho dù biết rõ tồn tại nhiều nguy hiểm, Trình Đình Vũ cũng sẽ bị hấp dẫn đến, tham dự phó bản.
Từ phương diện ý tưởng thiết kế, thậm chí có thể nói “Người Tạo Mộng” chủ động thúc đẩy càng nhiều người tiến vào phó bản cảnh trong mơ.
Trình Đình Vũ nhìn chăm chú vào Người cầm đèn, nói ra kết luận: “người chơi tiến vào phó bản, có thể làm Người Tạo Mộng đạt được mục đích……” Đồng tử đen kịt như mực, cảm xúc đằng sau đó khó phân biệt, “Hơn nữa việc chúng ta tiến vào phó bản ở trong mộng, đáp án là có liên quan đến mộng sao?”
“……”
Sau một hồi im lặng không rõ ngắn dài, không gian vang lên đáp án của Người cầm đèn: “Người tiến vào phó bản, trong một khoảng thời gian sẽ mất đi khả năng mơ.”
Đối phương khẳng định kết luận của Trình Đình Vũ, cũng bổ sung thêm chi tiết.
Trình Đình Vũ không nói gì.
Việc đối phương nói cho cô câu trả lời một cách dễ dàng như vậy đã chứng minh rằng đây không phải là bí mật đối với thế lực “Người Tạo Mộng”.
“Chờ đến khi phó bản bị phá giải, lực lượng của hạt giống sẽ trở lại với chủ nhân Mộng Cảnh vĩ đại, các sứ đồ có thể theo dao động của năng lượng, tìm về hạt giống ban đầu đã mất đi.”
Trình Đình Vũ lặp lại một chút tin tức mấu chốt: “Hạt giống đã mất đi?”
“Có thể duy trì thống trị một tòa thành vĩ đại, chủ nhân đã đạt tư cách nhận thư mời của hội đồng thành phố, thời điểm chủ nhân Mộng Cảnh đi tham dự gặp mặt, có tên sứ giả xảo quyệt đã lén lút mang hạt giống của chủ nhân đi, cô giúp Vô Tận thành tìm về vật bị mất, chủ nhân Mộng Cảnh tặng thêm cho cô một món quà.”
Lời này vừa dứt, mộng mị bắt đầu tiêu tán, một lực lượng kỳ dị như nước biển vọt tới người Trình Đình Vũ, phần lớn ngưng tụ ở mắt phải, một phần nhỏ chảy xuống tứ chi.
Ý thức được bản thân giờ phút này sắp rời khỏi không gian mộng ảo, Trình Đình Vũ tranh thủ thời gian hỏi một vấn đề cuối cùng: “Vậy vì sao chủ nhân Mộng Cảnh không tự đến đây lấy lại hạt giống?”
Sự tồn tại của chung cư số 06 không phải là bí mật, tờ rơi được in và phân phát khắp nơi, hơn nữa dưới “Người Tạo Mộng” còn có một đống sứ đồ, kỳ thật thực dễ dàng biết được tin tức liên quan.
Đã xoay người rời đi, Người cầm đèn ngừng cử động, cái đầu trên cổ quay đúng 180°, dùng dáng vẻ người sống chẳng thể bắt chước nhìn thẳng Trình Đình Vũ, phổ cập tri thức lần cuối cho người có khả năng là đồng nghiệp của mình:
“Mỗi loại năng lực đều có chỗ đặc biệt, đỉnh tầng giới vực sẽ bài xích lẫn nhau……” (ám chỉ các năng lực càng mạnh càng đối kháng nhau)
Tiếng nói của Người cầm đèn càng ngày càng nhẹ, cho đến hoàn toàn biến mất.
Trong một mảnh hắc ám, Trình Đình Vũ mở hai mắt.
Cô cảm giác có chút kỳ quái, tri thức vừa mới tiếp thu được vẫn còn lưu lại trong đầu, nhưng những ấn tượng liên quan lại càng ngày càng yếu đi.
Giống như khi một người tỉnh dậy, trong thời gian ngắn sẽ quên đi những giấc mơ của mình.
“Rào —— rào ——”
Ngoài cửa, tiếng tứ chi cọ xát với mặt đất khe khẽ không ngừng vang lên, giống như những gai ngược im lìm xẹt qua dây thần kinh của con người, khiến tinh thần đau đớn dữ dội.
Trình Đình Vũ cũng nghe thấy tiếng xì xào trong hành lang, nhưng giá trị tinh thần của cô không tụt giảm nghiêm trọng như lúc đầu.
Sau khi nhận được quà của “Người Tạo Mộng”, cô cảm giác lực phòng ngự của bản thân đề cao lên rất nhiều.
Trình Đình Vũ lấy ra [ hộp nhạc – khúc hát ru ] vừa đạt được, thử giám định một chút ——
[ hộp nhạc – khúc hát ru: Một đạo cụ chú ngôn do *** chế tạo, có thể khiến sinh vật trong phạm vi nhất định chìm vào giấc ngủ, giá trị tinh thần của mục tiêu càng thấp, suy nghĩ càng rối rắm, tốc độ chìm vào giấc ngủ càng nhanh. Tiếp xúc trực tiếp với đạo cụ có thể giúp miễn nhiễm với hiệu quả do nó gây ra. ]
Thông tin lần này giám định ra vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, Trình Đình Vũ vốn dĩ cho rằng đây là bởi vì thực lực của bản thân đã tăng lên, kết quả sờ lên đế [ hộp nhạc – khúc hát ru ] mới phát hiện, hướng dẫn sử dụng đạo cụ đã được khắc vào đó.
…… năng lực của cô còn rất lười biếng.
Trình Đình Vũ mở chốt hộp nhạc, âm thanh nhu hòa vang lên, tâm trạng bồn chồn bực bội dường như từ từ lắng xuống, âm thanh ngoài cửa cũng dần yếu đi, thậm chí biến mất.
Tiếng ồn ào trong hành lang đang dần lắng xuống, nhưng cô hoàn toàn không có ý định ra ngoài, nghĩ nghĩ, lại lấy di động nhắn tin cho Tần Lạc Tùng, Vệ Tư Quỹ còn có Thẩm Tinh Lưu một cái tin nhắn “Đừng vội ra ngoài”, chỉ là tín hiệu không tốt, cô nhìn thông báo [ đang gửi ], cũng không biết ba người kia có kịp nhận tin nhắn hay không.
*
Phòng 608.
Vệ Tư Quỹ chỉ còn ba ngày là hết thời hạn cư trú ở chung cư, trạng thái tinh thần của cô lúc này không khả quan, nhưng miễn cưỡng có thể chống đỡ đến khi rời chung cư.
…… Tiền đề là trong thời gian này không phát sinh tình huống ngoài ý muốn.
Khi nhận ra tình hình trong hành lang không ổn, Vệ Tư Quỹ cảm thấy bản thân vẫn là không nên chờ mong vào tương lai được sống bình thường, rốt cuộc đây là một thế giới có siêu năng lực, chuyện ngoài ý muốn luôn tới đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Lý trí bị những cái chết ở cảnh trong mơ và tiếng động rì rầm ở ngoài ăn mòn nghiêm trọng, đã đạt tới mức độ điên cuồng bậc trung, khó có thể khống chế hành vi của chính mình.
“Rào —— rào ——”
Tiếng động kì dị không ngừng gọi cô, rõ ràng biết bản thân không nên, nhưng vẫn đứng dậy khỏi giường, bước từng bước về phía cửa.
Gương mặt cô run rẩy, cơ bắp dưới làn da dường như bị ai điều khiển, bắt đầu vặn vẹo co quắp như côn trùng sắp chết.
Lý trí Vệ Tư Quỹ như ngọn lửa tàn không được thêm củi, hiện giờ đã sắp tắt hẳn.
“……!”
Một loại âm nhạc trầm lắng khó diễn tả bằng lời bỗng từ trong đêm sâu vang lên, đầu óc bị điên cuồng chi phối của Vệ Tư Quỹ trong chớp mắt thanh tỉnh, cô cúi đầu, phát hiện bàn tay mình không biết từ lúc nào đã đặt lên tay nắm cửa.
Vệ Tư Quỹ hít sâu, lui về phía sau hai bước, lấy tay lau mặt—— lỗ tai, lỗ mũi còn có phía dưới mắt, đều đã chảy ra một chút máu tươi.
—— điên cuồng không chỉ có làm rớt giá trị tinh thần, đồng thời còn làm ngũ quan chảy máu.
Tiếng vang ồn ào ngoài cửa vẫn khiến người chán ghét, những đã mất đi lực hấp dẫn kì dị ban nãy, thu hút các cư dân có giá trị tinh thần thấp, cầm lòng không đậu mà tới gần.
Không biết nơi nào truyền đến tiếng nhạc làm nhân tâm bình tĩnh, tiếng vang ngoài cửa cũng càng lúc càng nhỏ, lại không hoàn toàn biến mất.
Vệ Tư Quỹ đứng ở phía sau cửa, như cũ có thể cảm thấy ảnh hưởng lên tinh thần của các âm thanh bên ngoài.
Đúng lúc này, di động bỗng nhiên rung một hồi.
[ Trình Đình Vũ (606): Đừng vội ra ngoài. ]
Vệ Tư Quỹ nhìn tin nhắn, tựa hồ nghĩ tới cái gì, dùng giọng nói khàn khàn tự giải thích cho bản thân: “Chỉ kém một chút, cư dân vô hình kia có thể phá tan cửa phòng, đã tới thời điểm này, nhất định sẽ không xuất hiện bất luận vấn đề gì.”
Quái vật ngoài cửa vốn đã bị tiếng nhạc dần dần trấn an, chờ Vệ Tư Quỹ nói xong, lại bắt đầu trở nên xao động bất an lần thứ hai, nhưng mà lần xao động này chính là hồi quang phản chiếu không cam lòng của bọn quái vật, hai giây ngắn ngủi liền hoàn toàn biến mất.
Vệ Tư Quỹ hít một hơi thật sâu và từ từ ngồi xuống.
Nếu cô đoán đúng cách sử dụng khả năng của mình, thì bây giờ đã an toàn rồi.
*
Phòng 602.
Tần Lạc Tùng tuy rằng còn không biết ngọn nguồn dị biến là ở phòng 604, bất quá không hề nghi ngờ áp lực tinh thần đang đè nặng lên cô.
Đội Thanh tra không thiếu các đợt huấn luyện khắc chế điên cuồng, nhưng này cũng chỉ kéo dài thời gian chịu đựng của bọn họ dưới các điều kiện tương đồng.
Tần Lạc Tùng mở đèn bàn, ghi chép lại trải nghiệm hiện tại ở mặt sau của 《 Nội quy cư trú 》.
Thanh tra bọn họ có thói quen mang theo giấy bút bên mình, một mặt là để tạo điều kiện cho những người đến sau nắm bắt được tình hình, mặt khác cũng là để kịp thời viết thư tuyệt mệnh, tránh việc tranh chấp tài sản sau khi họ qua đời.
Tần Lạc Tùng thở dài, “Sớm biết hôm nay, bình thường nên đi thăm bà ngoại nhiều một chút.”
Khi Tần Lạc Tùng vùi đầu tiến hành công tác ghi chép, một tiếng nhạc lặng lẽ truyền đến, động tĩnh bên ngoài bỗng nhiên nhỏ lại.
Giấy treo trong phòng thí nghiệm giấy biểu thị, trình độ ô nhiễm xung quanh, vậy mà từ từ giảm xuống.
—— dị biến không rõ bên ngoài đã bị lực lượng nào đó ngăn cản.
Thân là thành viên đội Thanh tra, Tần Lạc Tùng trước tiên muốn ra ngoài xem xét, mạch máu trên đầu “Thình thịch” nhảy lên, nhưng ở một khắc này, cô thu được một tin nhắn.
[ Trình Đình Vũ (606): Đừng vội ra ngoài. ]
Giao lưu với người khác hình như cũng có tác dụng hồi phục.
Tần Lạc Tùng nhìn tin nhắn hai giây, cuối cùng quyết định tôn trọng ý kiến của Trình Đình Vũ.
Quái vật xuất hiện ở ngoài cửa kỳ thật vẫn còn lại bản năng cùng trí tuệ nhất định, chúng nó nhận thấy bản thân không thể kháng cự tiếng nhạc, sẽ lựa chọn ngủ đông trước, thử lừa các cư dân trong phòng ra ngoài, cuối cùng phản sát, nếu cư dân không đủ lý trí, chỉ sợ sẽ bị lừa ra khỏi phòng xem xét tình huống, chào đón một kết cục bất hạnh.
Tần Lạc Tùng lui về phía sau mấy bước, yên lặng nghe tiếng nhạc, tinh thần vốn bắt đầu điên cuồng lại dần dần vững vàng.
*
Sáng sớm, 6 giờ rưỡi.
Trình Đình Vũ ấn ngừng [ hộp nhạc – khúc hát ru ] trong lòng ngực.
Kỳ thật đêm qua trong khi dùng đạo cụ cô cảm nhận được, [ hộp nhạc – khúc hát ru ] cũng không phải lúc nào cũng có hiệu lực, trong đó mười phút đầu tiên hiệu lực mạnh nhất, sau đó nó không khác gì một hộp nhạc thông thường.