Lỡ Bao Nuôi Phải Đại Gia Đích Thực, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 28: Anh có thể làm bạn trai của em được không?



Từng cơn gió thoảng qua, con đường gắn chong chóng gió ở trước cổng Thung lũng Hạnh phúc ở thành phố B cũng như đang múa theo gió. Hàng ngàn cánh quạt ngũ sắc được gắn quanh lối đi, xoay theo nhiều hướng khác nhau, mang đến một hình ảnh vô cùng đẹp mắt cho người xem. Từ tai người này đến tai người kia, các học sinh đua nhau đến đây để chụp ảnh, vui đùa với nhau, nên những ngày trong tuần vẫn rất đông người.

Bên tai truyền đến tiếng gió thổi ào ào, Bạch Đa Đa bị Triệu Bình Phong nắm tay đi ở giữa ào ào, tâm tình mấy ngày nay có đang hơi bức xúc, kỳ diệu thay trở nên bình tĩnh lại.

Hai người mới vừa gặp nhau thôi, Triệu Bình Phong đã nhìn ra tinh thần của cậu không được tốt. Bạch Đa Đa mới đem chuyện hoạt động của hai bên CLB trùng nhau kể ra sơ sơ cho anh, sau đó người này liền đánh tay lái rẽ hướng chở cậu qua khu công viên trò chơi giải trí.

“Ban đầu anh tính mang tôi đi đâu vậy?” Bạch Đa Đa thu hồi ánh mắt bị gió xe tạt vào nên thấy có chút chóng mặt, quay đầu nhìn về phía Triệu Bình Phong đang dẫn mình đi tới sườn phía trước cách xa nhau dòng người mà hỏi.

Triệu Bình Phong nhắn nốt cho xong dòng cuối cùng trong điện thoại, sau khi nhắn xong cất điện thoại đi mới lùi lại nửa bước, lấy tư thế thân mật hơn mà như nửa ôm lấy Bạch Đa Đa, chắn bớt luồng gió lạnh cho cậu, lập tức nghiêng đầu ghé vào lỗ tai cậu thầm thì trả lời: “Một chỗ triển lãm tranh, có điều có lẽ chỗ đó sẽ không làm em thấy vui hơn. Nên chi bằng chúng ta đến chỗ này, chờ em thấy vui hơn rồi, dịp khác tôi lại dẫn em đi”.

Quả thực, lúc này mà đi xem triển lãm tranh chắc có lẽ càng thấy nuối tiếc hơn, cảm nhận được sự tinh tế của Triệu Bình Phong, Bạch Đa Đa rũ mắt nhỏ giọng nói một câu: “Cám ơn anh nhé, Triệu tiên sinh”.

“Đừng nói cảm ơn tôi”, Triệu Bình Phong nắm cả cánh tay trái của cậu mà đưa lên trên, ngón trỏ nhẹ nhàng cạ một cái vào gò má ấm áp của Bạch Đa Đa, muốn thúc đẩy bầu không khí mà nói, “Nếu không… Tôi nhịn không nổi sẽ đòi quà đáp lễ đấy “.

Bạch Đa Đa chỉ mất mấy giây đã hiểu ý muốn đáp lễ cái gì, chỉ có thể trách cậu ở bên Triệu Bình Phong lâu quá, tâm hồn cũng bị ‘vấy bẩn’ theo.

Cậu nào dám nói cảm ơn tiếp chứ, chỉ có thể cụp mắt xuống không thèm nhìn Triệu Bình Phong nữa, mạnh miệng nói: “Không có, không có gì đáp lại đâu.”

Triệu Bình Phong thấy cậu lúc này đáng yêu muốn chết, tức thì từ trong cổ họng phát ra mấy tiếng cười trầm, rung động truyền đến theo tiếp xúc thân thể, đã hoàn toàn đem những rung động vừa rồi bay đi đâu mất, bây giờ Bạch Đa Đa chỉ thấy xấu hổ đến mức thầm nghĩ muốn đánh anh.

Biết cậu nhóc này da mặt mỏng nên không thể đùa quấ trớn làm người ta xù lông được, Triệu Bình Phong thấy có chuyển biến tốt nên cũng không quá đà nữa, bước chân nhanh hơn dắt người vào cổng của Thung lũng Hạnh phúc.

Thung lũng Hạnh phúc ở thành phố B là theme park lớn nhất toàn thành phố, mà chủ đề là tháng mười một “Tour đầy sao”. Cho dù là giữa ban ngày thi ngay cả lớp trang trí cũng vẫn chói lóa. Màu xanh đậm làm chủ đề được bao phủ toàn bộ bức tường bên trong, các họa tiết kỳ lạ và hình vẽ người ngoài hành tinh tạo thành một không gian vũ trụ kỳ dị, hình vẽ ngôi sao chỗ thưa chỗ dày ở khắp mọi nơi, tạo ảo giác kỳ ảo như thật.

“Tàu lượn siêu tốc” cách đó không xa được cho thêm yếu tố thiên thạch, các dư ảnh màu vàng và trắng lướt qua vệt tối với tốc độ cao, trong số đó, những vật liệu đặc biệt khi chiếu dưới ánh sáng mặt trời sẽ thực sự trông giống như một ngôi sao băng vô tình xẹt qua ở trên bầu trời.

Trên con đường mòn bằng đá, các nhân viên cosplay theo chủ đề vũ trụ ngoài trái đất đã xếp thành một đoàn diễu hành để đi biểu diễn dọc theo con đường, ban nhạc chơi những bản nhạc rất rộn ràng. Ngoài ra, trong công viên này có rất nhiều trò chơi với chủ đề tạo cảm giác mạnh, tiếng la hét của du khách đổ về từ mọi hướng, Bạch Đa Đa bị không khí này kéo theo cũng bắt đầu hưng phấn không thôi.

Đã nhiều năm không có tới một khu vui chơi như thế.

Quanh co trên đường nhỏ đang đi đến tới chỗ đoàn diễu hành, Bạch Đa Đa đang háo hức chăm chú xem, chỉ thấy cô gái trong đoàn dẫn đầu có cái vòi thật dài ném ra một vật về chỗ cậu.

Bong bóng nhỏ màu đỏ hình quả tim hướng cậu bay tới, phía dưới còn lắc lư do treo cái gì đó. Bạch Đa Đa không phản ứng kịp, bên cạnh lđã có người vươn một tay, giúp cậu nhận bong bóng.

Sau đó một tấm thẻ màu xanh đen tinh xảo được chủ nhân của cái tay đưa tới trước mặt Bạch Đa Đa mà quơ quơ, bên tai truyền đến tiếng nói mang theo nụ cười dịu dàng của Triệu Bình Phong: “Hoàng tử bé may mắn của tôi, em nhận được quà tặng đến từ những ngôi sao”.

Bạch Đa Đa mới nhìn lướt qua, là tấm thẻ VIP có quyền được đi lối riêng, mỗi ngày công viên chỉ phát hành một tấm thẻ.

Chỗ tốt lớn nhất chính là trong cả ngày sẽ không phải lo chuyện xếp hàng đợi lâu, hơn nữa đây là món quà tặng đặc biệt đến từ công viên, bao nhiêu tiền cũng không thể mua được.

Bạch Đa Đa ngạc nhiên “woah” một tiếng sau đó trợn mắt nhìn qua, chỉ thấy cô gái đang dẫn đầu nháy mắt với cậu một cái, tặng cậu một nụ hôn gió, sau đó rời đi với đoàn diễu hành.

Cậu cầm tấm thẻ may mắn này lật qua lật lại nhìn nhiều lần, vui vẻ cười cong mắt, trên mặt đều thể hiện sự vui thích đến đỏ ửng.

“Cái này tuyệt quá luôn ấy!!” Bạch Đa Đa mở to mắt nhìn về phía Triệu Bình Phong, cả người phát ra hào quang sung sướng đến chói lóa.

Triệu Bình Phong thấy khóe miệng của cậu đã cong lên như trước, hai bên gò má lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào, đáy lòng cũng như được thả lỏng mà thở phào, gật gật đầu nói: “Em là người may mắn nhất”.

Bạn nhỏ Bạch Đa Đa vốn là cao thủ game nên tố chất tâm lý đương nhiên cũng rất mạnh, Triệu Bình Phong cùng cậu chơi toàn bộ từ trò tàu lượn cao tốc đến thuyền hải tặc, kết quả ngoại trừ chuyện cậu nhắm mắt kêu la a a a rất vui sướng ra, sau khi tiếp đất, hóa ra cả người cũng không sao, túm lấy Triệu Bình Phong phóng tới chỗ tiếp theo.

Sức lực dồi dào cộng thêm tiện lợi từ thẻ VIP, hai người chơi được không ít trò tới mấy giờ liền.

Xuất phát từ chuyện được ‘phổ cập khoa học’ dẫn đến mang tâm tư bí ẩn riêng, Triệu Bình Phong còn vừa gạt vừa dụ dỗ mà đưa người ta đến chỗ ngôi nhà ma.

Không nghĩ tới cậu nhóc thế mà tuyệt đối không sợ, tay run một cái tháo ra tóc giả của nhân viên đang giả ma đột nhiên lao ra, còn quay lưng chơi oẳn tù tì với một ‘con ma’ khác, ai thua thì người đó phải nhường đường…

Dù sao Bạch Đa Đa cũng là loại không tim không phổi, từ nhỏ đã có thể trong ngày lễ tình nhân chỉ vào căn nhà trống rỗng mà cười nhạo chuyện cả cậu và Lục Thiếu Thiếu đều là cẩu độc thân.

Kết quả là Triệu Bình Phong chỉ có thể mặt không biểu cảm mà bắt đầu trực tiếp đem Bạch Đa Đa kéo vào trong lòng ôm thật chặt, dùng giọng nói trấn định mà nghiêm túc nói xạo: “Tôi sợ, cần Đa Đa ôm tôi vào”.

Bạch Đa Đa:… Anh có thể giả bộ sao cho bớt ‘giả trân’ được hay không.

Chơi đủ trò tới tận trưa, bụng Bạch Đa Đa rất tự nhiên kêu lên, sau đó đã ngượng ngùng khôi phục lại kiểu mẫu nghe lời, bị Triệu Bình Phong nắm tay dẫn đến khu ẩm thực để đi lấy thức ăn.

Chỗ này có đặt chi nhánh của “Trạm hoa quả duyên phận”, bạn cá Koi may mắn này cuối cùng ôm một phần lớn nước trái cây, ăn uống no nên rồi mới đi ra khỏi khu ẩm thực.

Màn đêm buông xuống, kế tiếp là thời điểm đặc sắc nhất trong “Hành trình trên bầu trời đầy sao” này. Đêm tối là sân khấu hoàn mỹ nhất cho ánh sáng, hiện tại rất Bạch Đa Đa hiện đang mong chờ màn trình diễn ảo ảnh AR ở Lâu đài Trung tâm.

“Đa Đa”, Triệu Bình Phong giật giật ngón tay, đem tay hai người đang nắm vào mà sắp lại thành kiểu mười ngón tay đan chặt lẫn nhau, “Có rất nhiều cách để đi đến chỗ Lâu đài Trung tâm, trong đó có một cái là “Đường hầm vũ trụ”, nhất định em sẽ thích, chúng ta đi đến đó nhé!”.

Thung lũng hạnh phúc có diện tích rất lớn, từ chỗ bọn họ đến lâu đài trung tâm quả thực là một quãng đường dài, còn đường hầm vũ trụ là đi bằng xe điện, cứ tám người ngồi vào một toa xe đi tham quan xuyên qua đường hầm dưới lòng đất, trên đường đi là quang cảnh ánh sáng biến hóa kỳ ảo, không thể nghi ngờ là sự chọn lựa tốt nhất.

Bạch Đa Đa nghĩ rõ ràng sau đó đã vui vẻ đồng ý.

Hai người đến cửa hầm với dòng người qua lại, thẻ VIP được dùng để có một toa xe dành riêng cho hai người.

Bên trong buồng xe hoàn toàn trong suốt chỉ có hai người bọn họ, Bạch Đa víu vào tấm thủy tinh ở trước, Triệu Bình Phong ở phía sau ôm vào thắt lưng cậu để che chở, cảm nhận được đường tàu bắt đầu chạy chậm.

Đường hầm phía trước tối đen như mực, nhưng với âm thanh từ âm nhạc và di chuyển của xe điện, màn hình bao phủ bức tường bên trong bắt đầu hiện ra một khung cảnh đầy màu sắc.

Vũ trụ mênh mông ngân hà bao la ẩn chứa những màu sắc lộng lẫy nhất, hiệu ứng ánh sáng di chuyển chầm chậm theo tàu điện. Tất cả các loại khối màu lẫn lộn và kỳ ảo tạo thành một hình ảnh độc đáo, cùng với thứ âm nhạc dị thường, nó gần như là một cuộc hành trình đi xuyên qua những vì sao thật kỳ bí.

Trong tròng mắt đen nhánh của Bạch Đa Đa phản chiếu lại ánh sáng sặc sỡ, Triệu Bình Phong không hề nhìn ở ngoài đang chiếu cái gì, chỉ lẳng lặng đắm chìm vào thế giới trong đôi mắt ấy.

Lộ trình không dài, xe ngắm cảnh sắp đến điểm dừng chân cuối, ánh mắt Triệu Bình Phong đột nhiên trở nên sâu thăm thẳm. Bộ dáng Bạch Đa Đa nhìn không thấy người sau lưng, trong bụng có chút chưa thỏa mãn, nhưng mà khi còn đang tiếc nuối, cậu chỉ cảm thấy có chấn động dưới chân, tàu điện chợt bắt đầu đi lên cao.

Cậu hình như chưa có nghe nói qua loại xe này còn có thể lên cao được?

Bạch Đa Đa có chút ngạc nhiên nghi ngờ mà quay đầu nhìn về phía Triệu Bình Phong dò hỏi: “Triệu tiên sinh, chuyện gì xảy ra vậy, có phải đường hầm xảy ra vấn đề gì hay không?”

“Đừng sợ “, Triệu Bình Phong lại chỉ bình tĩnh trấn an cậu, “Chờ môt lát rồi em sẽ biết”.

Nghe anh nói như vậy, tâm trạng Bạch Đa Đa có chút bất an tạm thời hạ xuống rồi đất, chỉ chốc lát sau, tàu điện đã ngừng lại như thang máy.

Cửa lớn ở đường hầm tối hù đã mở ra, chậm rãi để lộ ra cảnh tượng kinh diễm bên ngoài.

Toàn bộ chỗ ngắm cảnh trong suốt ở tầng trệt có thể mang tất cả cảnh ở ngoài phòng thu vào trong mắt, trống rỗng nhìn phảng phất như không có thực vật, bốn phía là bầu trời sao rực rỡ chói mắt, ở dưới là cảnh đường phố đô thị nhà nhà sáng đèn, hư thực mê loạn, đủ luồng sáng giao chéo nhau.

Một dải ngân hà trắng sữa vượt biển giao nhau với bầu trời.

Mắt Bạch Đa Đa bị mê hoặc nháy mắt, cậu lăng lăng nhìn vào mảnh trời sao này, chất liệu thủy tinh đặc thù không tỳ vết chút nào, tựa như thật sự đi vào trong vũ trụ hư vô, ở phía trước hướng về là ngân hà sâu thẳm, xuống phía dưới là ánh đèn điện từ con người.

“Đây là… ” cậu lắp bắp hỏi, thành phố B có một bầu trời sao đẹp đến thế à?

Lúc ấy Triệu Bình Phong bọc người quanh cậu, khom lưng đặt cằm vào chỗ ổ vai của cậu, nhẹ giọng đồng ý nói: “Đây chính là chóp của lâu đài trung tâm, bầu trời sao là hiệu ứng hình chiếu. Đa Đa, thích không”.

Bạch Đa Đa khẽ gật đầu, nói rằng: “Đẹp lắm, tôi rất thích”.

Cậu vừa dứt lời, chỉ nghe thấy mấy tiếng “phụt”, mấy quả pháo hoa bay lên trời, sau đó ở trước mặt của cậu nổ tung trong trời đêm. Pháo hoa rực rỡ nở rộ, lại trong thời gian cực ngắn hóa thành đốm nhỏ hoa lửa tiêu biến đi.

Tiếng bắn pháo liên tục không dừng, vô số pháo hoa nở rộ bầu trời không xa, gần đến mức dường như có thể đụng tay đến, nhưng đến khi chạm tay vào lại chỉ là cửa sổ thủy tinh cứng rắn.

Quá đẹp.

Đang lúc Bạch Đa Đa vẫn còn đang ngây ngẩn, người đàn ông phía sau lại đột nhiên kéo xuống cổ áo của cậu, lôi ra sợi dây chuyền treo viên đá màu xanh nước biển giấu ở dưới cổ áo của cậu, nắm vào bờ vai rồi xoay người cậu lại.

Hai người mặt đối mặt đứng ở bầu trời đầy sao và bụi pháo hoa, Bạch Đa Đa mở to mắt nhìn thấy Triệu Bình Phong trước mặt từ trong cổ áo của anh cũng móc ra một sợi dây chuyền.

Treo trên đó là một mặt dây chuyền bằng đá quý aquamarine của anh, giống như là trời sinh một đôi với của cậu.

Ánh mắt Triệu Bình Phong chỉ tập trung nhìn vào người trước mặt, nhìn đường nét nhu hòa dưới ánh sáng rọi vào của cậu, và đôi mắt hơi hoảng mang theo chút bất an, lồng ngực phập phồng không ngừng.

Trong lòng Bạch Đa Đa có dự cảm, còn chưa kịp mở miệng hỏi chút gì, chợt nghe Triệu Bình Phong đối diện dùng biểu cảm rất nghiêm túc mà hỏi: “Bạch Đa Đa, anh yêu em, anh có thể làm bạn trai của em được không?”

Anh vốn định sau khi đã thú thật hết tất cả rồi mới giành lấy vị trí kia, thế nhưng tình cảnh này làm lòng người rung động quá sâu, đây là kết quả tự nhiên nhất sau một thời gian dài chuẩn bị.

Pháo hoa phía ngoài không biết từ lúc nào ngừng lại, những lời này cứ như vậy rõ ràng truyền vào trong tai Bạch Đa Đa, cậu kinh ngạc mở to hai mắt, đầu óc trống rỗng, trong miệng lắp bắp nói: “Anh, sao anh đột nhiên nói thế”.

Thấy cậu có vẻ như muốn trốn tránh tiếp, Triệu Bình Phong trực tiếp lấy tay nắm vào bả vai Bạch Đa Đa đem người kéo gần hơn, ánh mắt bỗng chốc trở nên tối màu lại nhìn sâu thẳm.

“Đừng từ chối anh mà”, Triệu Bình Phong thầm thì.

Sau đó cuối đầu hôn ngay lên môi Bạch Đa Đa, quấn chặt lấy nhau, trằn trọc mút vào, như là vội vàng muốn phải giữ lấy con người này, để cậu hoàn toàn biến thành người của mình mới an tâm.

Có lẽ là buổi tối nay quá mức đẹp đẽ, cũng có lẽ là nhiều ngày ở chung này nên cảm xúc dần dần tích lũy thành động lòng, Bạch Đa Đa cảm nhận được trên môi truyền tới xúc cảm quen thuộc, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Hai người ở trong biển sao mênh mông ôm nhau hôn.

Lúc này, họ vẫn chưa biết rằng tình yêu là sự tận tâm trọn vẹn giữa đôi bên và là hai bên xác nhận mình là duy nhất của nhau nhưng khi một người đã bắt đầu với sự không chắc chắn, mối quan hệ sẽ rất bấp bênh.

Trong sân thượng của một phòng liền kề đó, Tây Lâu nhìn hai người hôn nhau không biết trời trăng gì, tay run run kéo kéo ống tay áo của người bên cạnh đã tái mặt đi.

“Bạch, Bạch tổng, Đa Đa biết yêu rồi là chuyện tốt, cô đừng nóng giận mà?”

Bạch Vưu Thiến nhếch miệng bật cười một tiếng, lạnh lùng nói rằng: “Phận làm chú mà lại có ý đồ với chính cháu của mình, hay thật đấy nhỉ”.

Tây Lâu:… Tôi rất muốn biết chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Editor: Sắp tới mình bận nên chắc bộ này sẽ còn lâu mới hoàn được. Thật lòng mình muốn drop lắm vì edit cứ trúc trắc kiểu gì, trong khi truyện vẫn còn tới 15 chương dài nữa TT__TT nhưng mình sẽ cố gắng:((


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.