Từ ngày đi làm lại, bố mẹ NT rất lo lắng cho nên không muốn cô đi xe buýt nữa, phải để anh trai đón, Mặc dù NT không muốn làm phiền anh nhưng cũng không còn cách nào khác.
Ban đêm trời hơi lạnh, NT đang đứng ở cửa khách sạn đợi anh trai. Do trời lạnh nên cô vừa đi đi lại lại, vừa xoa xoa hai tay vào nhau.
Hôm nay tan ca sớm hơn 20 phút, vì vậy NT lấy điện thoại ra gọi cho anh. Đó là một chiếc Nokia 1200 cũ, chỉ có chức năng nghe, gọi. Vì nhờ anh trai đưa đón và để liên lạc với mọi người khi cần nên NT đã mua một chiếc ở cửa hàng đồ cũ. Cô chẳng phải người sành điệu hay có tiền, cũng chẳng chạy theo công nghệ cho nên đt với cô chỉ để liên lạc. Tuyết Nhi gọi nó là ” hàng phế phẩm”, chị Huệ lại kêu ” cục gạch”, còn cậu Trung cứ luôn miệng đòi mua cho cô cái khác. NT chỉ cười vui vì biết mọi người quan tâm đến mình.
Đang định rút điện thoại ra thì bỗng có người chạm nhẹ vào vai làm cô giật mình quay lại. NT sợ hãi đứng im trong giây lát rồi cố gắng bình tĩnh, tỏ ra lạnh lùng như không quen vì người đó chính là kẻ suốt đời cô không muốn gặp- Ác ma Trần MV. Hắn ta mặc vest màu xám, cười dịu dàng nhưng NT lại cảm thấy nụ cười đó có chứa điều gì đáng sợ khiến cô rùng mình.
Mấy ngày nay hắn ta luôn xuất hiện trong tầm mắt của cô, dù cho NT cố tránh thế nào cũng không được. Tuy hắn ta không nói nhiều, chủ yếu là nhìn hoặc đi qua trước mặt cô nhưng cũng đủ làm cho cô căng thẳng, sợ hãi. Cô lau cửa kính gặp hắn, lau sàn nhà cũng đúng lúc hắn ta đang bàn công việc với nhân viên gần đó. Rồi cô còn bị chuyển sang dọn dẹp tầng cao nhất của khách sạn- Nơi làm việc của hắn. Thậm chí đôi khi cô còn phải mang tài liệu thu chi, việc làm ăn của khách sạn lên cho hắn ta xem xét và kí tên. Cô chẳng hiểu nổi tại sao nhân viên lao công thấp kém như cô lại được giao trọng trách như vậy? Mặc dù NT rất không muốn nhưng cũng chẳng làm gì được bởi cô chỉ là một nhân viên quét dọn bé xíu làm sao dám đấu với boss tối cao?
Trần MV đi ra khỏi cửa liền nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn, mành khảnh của người con gái đó, vì vậy liền bước đến chạm vào vai cô. Lại là bộ dạng lạnh lùng, vô cảm như mọi khi, anh không hiểu tại sao cô luôn sợ hãi và đề phòng anh đến vậy?
Hôm nay cô một chiếc áo xanh dài tay với chiếc quần tối màu giản dị quen thuộc, chẳng phải hàng hiệu nổi tiếng nhưng mặc trên người cô vẫn toát lên khí chất thanh cao, trong sạch riêng biệt khiến anh mê mẩn. Anh cười, nhìn cô rồi cất giọng nhẹ nhàng, êm ái nhất hỏi:
– Đang đợi ai sao?
NT không buồn nhìn lại, cũng không trả lời. Cô cho rằng bây giờ đã tan ca, cô không còn là nhân viên của hắn ta nữa vì vậy không cần thiết phục tùng mệnh lệnh của hắn. Đặc biệt cô ghét nhất cách nói chuyện ngạo nghễ, ra vẻ bề trên của người đàn ông này.
Thấy cô không trả lời, anh cũng không tức giận mà cười:
– Sao vậy? Mệt?
NT thực sự bực mình, nắm chặt hai tay lại chỉ sợ mất bình tĩnh mà cho một cú đấm vào khuôn mặt đang cười kia. Sao lúc nào hắn ta cũng làm như lời nói của mình là kim cương, không thể ban phát tùy tiện? Hay hắn có vẫn đề về ngôn ngữ? Với vốn từ ít ỏi như vậy chẳng hiểu hắn có được coi là người Việt không nữa? NT cắn chặt răng không nói một lời nào, thể hiện bộ mặt vô cảm nhất, chỉ mong hắn biết ý mà biến đi. Nào ngờ hắn vẫn cười dịu dàng nhưng lại chứa sự uy hiếp rõ ràng:
– Hai tháng nghỉ ngơi, đủ không?
Hắn ta nở nụ cười mê hồn nhìn cô, nhưng trong mắt NT nụ cười đó thật âm hiểm và đểu giả khiến cô rợn tóc gáy. Đây rõ ràng là sự uy hiếp trắng trợn. Cô nghỉ hai tháng thì sống sao đây? Không biết chừng hắn ta còn có cớ đuổi việc cô. Mặc dù không muốn làm việc ở chỗ của hắn một chút nào, nhưng cô không thể bỏ vì công việc này không quá vất vả, lương lại cao, mà nhà cô đang rất cần tiền. Biết không thể giữ im lặng được nữa, NT đành nghiến răng nói với hắn:
– Xin lỗi, đã hết giờ làm vì vậy tôi không có nghĩa vụ phải trả lời anh.
Cô cũng học cách nói tiết kiệm lời vàng ngọc giống hắn, chỉ mong hắn hiểu được cô không có hứng nói chuyện. Nhưng chuyện đâu như ý muốn. Nghe cô nói vậy hắn ta còn không biết xấu hổ mà cười to:
– Vậy, nói chuyện ngoài công việc. Với tư cách là một người đàn ông chứ không phải boss của em, xin tự giới thiệu: Tên tôi là Trần Minh Vương. Lần trước không kịp chào hỏi. Rất vui được gặp lại. Còn em?
Anh nhấn mạnh chữ ” lại” để nhắc cô nhớ tới chuyện cũ. Mặc dù đã biết tên của cô nhưng anh vẫn tỏ ra không biết. Quả nhiên cô chỉ liếc mắt nhìn anh rồi châm chọc nói:
– Người nổi tiếng như anh ai mà không biết? Có điều…. – NT dừng lại nhìn thẳng vào mắt anh rồi gằn từng tiếng – Tôi không quen anh, cũng không muốn làm quen.
MV nhìn cô đầy ẩn ý rồi như lơ đãng:
– Vậy sao? Không quen nhưng những gì trên người em tôi đều biết rõ hơn ai hết, sáu năm trước…..
Anh chưa kịp nói hết đã bị cô cướp lời quát ” Câm miệng! Anh thật bỉ ổi! Tội ác của mình không biết xấu hổ còn mặt dày khoe ra ” NT thực sự không thể chịu đựng được khi hắn ta cố ý nhắc lại chuyện khủng khiếp đó. Nó luôn là vết nhơ trong lòng, cũng là điều cấm kị duy nhất của cô. NT không muốn nghe bất cứ ai nói về chuyện đó, đặc biệt là hắn. Xưa nay cô không phải là một cô gái dịu dàng, yếu đuối, vô phản. Hồi đi học cô cũng hiếu động, nghịch ngợm, đã từng đánh nhau với bạn, nhưng cô không thích nói tục, **** bậy càng không giỏi trong việc mắng **** người khác, câu ác nhất cô biết chỉ là” đồ ********, bỉ ổi, dã man…”. Ngay lúc này cô chỉ ước gì có Hân hay Tuyết Nhi bên cạnh vì hai người họ đều là cao thủ trong việc cãi lộn. Nếu là Hân, chắc chắn cô ấy sẽ lôi cả mười tám đời tổ tông nhà hắn ta ra mà ****, còn Tuyết Nhi thì niềm nở tươi cười nhưng lại giết người không thấy máu. Tuyết Nhi là nhân viên lễ tân trong khách sạn, suốt ngày phải cười nói với khách hàng, loại người nào cũng gặp qua vì vậy cô rất có tài ăn nói, cách ứng xử thông minh. Ngoài khuôn mặt đẹp ra thì đó là điều cần thiết nhất của một nhân viên lễ tân. Cũng chính vì vậy mà NT không làm việc này. Khi mới vào làm việc, vì có khuôn mặt dễ nhìn mà NT được đề nghị làm nhân viên lễ tân, nhưng cô từ chối vì biết mình không có tài ăn nói và giỏi ứng xử, đặc biệt là cô không thể suốt ngày tươi cười giả tạo như vậy.
NT đang muốn mắng **** mấy câu thậm tệ nữa thì thấy chiếc Dream của anh trai đang đến, vì vậy cô vội vàng chạy lại rồi nhảy lên xe bảo anh phóng đi luôn. Cô sợ ở gần hắn thêm một giây nữa sẽ không giữ nổi bình tĩnh mà đánh hắn thật.
Trên đường đi anh trai liền hỏi:
– Ai vậy? Hắn làm phiền em à?
NT biết anh Minh chắc chắn sẽ hỏi vậy, vì vừa rồi anh đã nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng và vội vã của cô.
– Ừm. Không có gì, chỉ là người làm cùng công ty.
Cô nói qua loa, không muốn anh trai biết về hắn ta vì sợ anh sẽ tìm hắn tính sổ. Nhưng anh cô vẫn hơi nghi ngờ hỏi tiếp:
– Không có chuyện gì thật chứ? Không được giấu anh!
Thấy vậy, NT cứng rắn nói:
– Thật sự, em tự giải quyết được, nếu không nhất định em sẽ nhờ anh giúp. Em tự biết bảo vệ mình mà. Anh yên tâm. – Rồi cô cười để anh cho qua.
Cô biết anh luôn áy náy với cô cho nên có những lúc anh quan tâm cô thái quá, thậm chí vì cô mà đã 30 tuổi rồi anh vẫn chưa có bạn gái. Cô không muốn mình ảnh hưởng đến hạnh phúc của anh trai, vì vậy cô lại gợi ý với anh:
– Anh à! Anh sắp 31 rồi đấy, bố mẹ sốt ruột lắm, ở làng mình bằng tuổi anh nhiều người có con học tiểu học đó. Hay em giới thiệu cho anh bạn em nhé? Cô ấy tên Tuyết Nhi, người cao ráo, xinh xắn, tính cách tuy hơi mạnh bạo nhưng rất tốt. Chắc chắn anh gặp thích liền. hihi.
Đức Minh thấy em gái lại lôi chủ đề đó ra liền xua tay nói:
– Bộ anh trai em xấu xí bất tài lắm sao mà không tự tìm được? Chẳng qua là anh chưa muốn nhảy vào hầm mộ hôn nhân thôi, chứ thiếu gì con gái theo anh. Haha.
Anh cười đắc ý. Thực sự anh trai cô rất đẹp trai, dáng người cao ráo, khỏe mạnh, nước da bánh mật càng tăng thêm vẻ nam tính của anh, đối với con gái tuy anh lạnh lùng nhưng lại rất ga-lăng, vì vậy mà không ít người chủ động theo đuổi anh.
Đức Minh không quên đẩy vấn đề lại cho em gái:
– Còn em thì sao? Cũng đâu thiếu người, thằng Huy vẫn đợi em kìa.
Bị anh trai gắp lửa bỏ tay người, cô liền hậm hực nói:
– Hứ, em có AD và mọi người là đủ rồi, còn cần ai nữa? – Rồi cười hì hì – Em tôn sùng chủ nghĩa độc thân mà.
Từ trước đến giờ NT chưa từng yêu ai. Suốt 12 năm học cô chỉ biết đọc sách, chơi đùa cùng bạn bè, mặc dù có nhiều bạn trai gửi thư tình nhưng cô không bao giờ trả lời. Rồi sau sự việc kia, NT luôn sợ hãi và ám ảnh đối với đàn ông cho nên cô nghĩ trái tim mình không còn biết rung động nữa. Cô cũng đã xác định không kết hôn từ lúc AD chào đời, với cô cuộc sống như vậy là hạnh phúc vẹn toàn rồi. Còn về anh Huy, cô tin anh xứng đáng với người con gái trong sạch và tốt đẹp hơn cô.
Đầu tháng mười hai, Thời tiết đã rất lạnh, ngoài trời nhiệt độ chỉ khoảng hơn mười độ C. Mọi người đều mặc áo khoác, quàng khăn, đeo găng tay dày.
NT và mấy người bạn cùng làm đang ngồi trong một quán lẩu gần khách sạn. Không khí trong này đông đúc, ấm áp, so với ngoài kia như hai thế giới tách biệt hoàn toàn. Bởi vì hôm nay là sinh nhật lần thứ 24 của cô cho nên mọi người nhất quyết xin nghỉ một ngày kéo cô đi chúc mừng.
Nồi lẩu thập cẩm tỏa khói nghi ngút, cậu Trung vừa cho rau cần với thịt lợn, nấm, mực vào vừa hô:
– Hôm nay nhất định không say không về. Mọi người nâng cốc chúc mừng NT tròn 24 tuổi nào!
Nói xong anh liền nâng li lên, những người khác đồng loạt cụng li hô to ” Chúc mừng sinh nhật NHƯ TUYẾT” rồi uống cạn, chị Huệ và Tuyết Nhi còn gào to tên cô. Mặc dù không uống được rượu nhưng với không khí vui vẻ như vậy cô cũng bị lây, liền uống một ly.
Sau đó mọi người bắt đầu chúc mừng cô và ăn uống, nói chuyện vui vẻ. Tuyết Nhi đứng lên, hào hứng nói:
– Lát nữa tăng hai đi karaoke.Hôm nay nhất định phải chơi xả láng luôn.
Chị Huệ đang gắp mực liền phản đối:
– Không được, chị mày còn chồng con ở nhà kìa, định cho chị ngủ ngoài đường à?
Tuyết Nhi thấy thế, phất tay nói:
– Chồng con gì? Để hắn ta trông con một ngày không chết đâu mà sợ. Hắn dám đuổi chị e xẻo.
Nghe vậy, mọi người liền cười điên đảo, chị Huệ cũng cười:
– Đừng mạnh mồm rồi lúc có chồng lại độ lên cả đầu cũng nên. Mà mày xẻo rồi chị lấy cái gì dùng?
Cậu Trung nghe xong liền phun hết rượu trong miệng ra, còn bác Trần ôm bụng cười lăn lộn. Tuyết Nhi thì gật đầu như giã tỏi:
– Đúng, đúng. Có mà đội lên hẳn ban thờ cùng ông bà ông vải ý chứ. Haha.
Bác Trần đành lắc đầu thở dài:
– Haiz, phụ nữ thời nay khiếp thế, đàn ông chúng tôi làm sao sống nổi?
NT cũng đùa vui, nháy mắt với bác:
– Không lẽ bác gái suốt ngày cho bác ngủ gầm giường?
Ba người kia cũng đồng loạt nhìn về phía này với ánh mắt tò mò, bác Trần liền trịnh trọng trả lời:
– Không phải gầm giường….- Nghe vậy mọi người định quay đi nào ngờ bác lại nói tiếp – Mà là ngoài sân. Hôm nay tôi mà say thì lại tiếp tục mành trời chiếu đất.
Im lặng trong giây lát rồi tất cả đồng loạt bò ra thảm cười rũ rượi.
Ăn lẩu xong mọi người quả thực kéo nhau sang quán karaoke bên cạnh. Chị Huệ và TN ca hát, nhảy múa tưng bừng trong ánh đèn nhấp nháy tôi tối rồi kéo NT ra chơi cùng. Ba cô gái vui vẻ cười đùa, nhảy nhót như những đứa trẻ trong sáng, vô tư, thuần khiết nhất. Nụ cười của họ rực rỡ, ấm áp như ánh mặt trời. Hai người đàn ông còn lại ngồi trên sôpha nhìn họ với ánh mắt mê mẩm, niềm vui của họ đã lan tỏa và sưởi ấm cả căn phòng rộng lớn.
Sau gần hai tiếng nhảy múa, mọi người mệt mỏi ra về nhưng trên khuôn mặt của mỗi người đều là nụ cười rạng rỡ, trong ánh mắt là niềm vui chân thật nhất.
Đứng ở cửa NT nói:
– Cảm ơn mọi người! Đây là sinh nhật vui nhất trong đời em.
Tuyết Nhi cười lắc đầu:
– Không phải duy nhất mà bắt đầu từ bây giờ mỗi năm cậu đều sẽ có một ngày như vậy, phải không mọi người?
Nghe TN nói, mọi người liền ra sức gật đầu khiến NT vô cùng cảm động, mắt hoe hoe đỏ.
Đã hơn 11h đêm, mọi người vẫy tay chào nhau rồi mỗi người một ngả. Như Tuyết định hướng đến bến xe buýt thì thấy một người đàn ông đang dựa vào chiếc xe sirius màu xanh sẫm nhìn cô cười. Đó chính là Trần Huy- bạn thân của anh trai cô. Anh có khuôn mặt điển trai, nụ cười ấm áp, làn da hơi trắng làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng, thư thái lại thân thiện. Vẻ đẹp của anh là vẻ đẹp thư sinh, nho nhã, trí thức mặc dù anh chỉ là một người thợ điện như anh trai cô.
Cô bước về phía anh hỏi:
– Sao anh lại đến đây?
Anh đưa mũ bảo hiểm cho cô rồi cười dịu dàng nói:
– Minh bảo em đi liên hoan cùng đồng nghiệp, cậu ấy bận nên nhờ anh đến đón em.
NT biết anh trai tạo điều kiện để cô và anh ở cùng nhau liền nghiến răng trong lòng thầm nhủ nhất định phải phục thù. Sau đó, cô đội mũ vào rồi ngồi sau xe anh, cười áy náy:
– Cảm ơn anh. Lại phiền anh nữa rồi, ngại quá!
Thấy vậy Huy liền cười cười xoa đầu cô:
– Khách sáo vậy? Với anh cũng phải thế sao?
NT hiểu ý anh nhưng cô lại cố tình hiểu khác đi,cười xòa nói:
– Đương nhiên anh không giống với những người khác, anh là bạn thân của anh Minh vì vậy cũng là anh trai em, đúng không?
Minh chỉ cười không đáp. Nhìn thấy nỗi buồn và thất vọng trong mắt anh, NT biết đã làm anh bị tổn thương, nhưng thà làm anh đau một lần, nhanh gọn còn hơn là đau lâu dài.
NT cố nghĩ đến những giây phút vừa rồi để quên đi ánh mắt buồn bã của Huy. Đây là lần đầu tiên cô được tổ chức sinh nhật vui vẻ như vậy. Từ khi sinh ra đến giờ NT chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, vì không có điều kiện và cô cũng không quan trọng vấn đề này. Do vậy mà đôi khi cô cũng quên cả ngày sinh của mình. Nhưng hôm nay cô vô cùng cảm động và vui mừng khi có những người bạn chúc mừng sinh nhật cho cô. Ngày hôm nay cô cười từ tận đáy lòng, đã lâu rồi cô không vui vẻ như vậy, dường như được trở lại tuổi mười tám ngây thơ, vô lo vô nghĩ.
Hai rời khỏi mà không nhìn thấy một chiếc ô tô đỗ gần đó, người trong xe đang nhìn họ nói chuyện thân mật, vui vẻ, hai tay nắm chặt lại đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay chảy máu cũng không có cảm giác. Đôi mắt người đó chứa đầy lửa giận.
Vừa rồi MV ngồi trên xe bỗng thấy cô và đồng nghiệp đang tươi cười bước ra khỏi quán karaoke gần đó. Lúc này NT mặc áo phao màu đen, quàng khăn trắng và tay đeo găng tay màu hồng, trông cô như một cô bé mười tám ngây thơ, yêu đời với nụ cười rạng ngời trên mặt. Trần MV chưa bao giờ nhìn thấy cô cười như vậy. Trước mặt anh cô luôn chỉ có một bộ dạng vô cảm. Còn hiện tại cô tràn đầy sinh lực, rực rỡ như bông hoa hướng dương đang tắm trong ánh mặt trời làm anh lóa mắt.
Hôm đó, khi nhìn thấy cô ngồi lên xe người đàn ông còn ôm eo hắn ta, MV không hiểu tại sao lại thấy khó chịu trong lòng? Tuy hắn ta cũng ưa nhìn nhưng với cách ăn mặc và chiếc xe máy tồi tàn của hắn làm sao có thể so sánh với anh? Tại sao cô lại chọn hắn? Có lẽ đó chỉ là cảm giác của đàn ông khi mất đi vật sở hữu. Anh là người đàn ông đầu tiên của cô cho nên trong thâm tâm anh luôn mặc định cô thuộc về anh, bỗng chốc có người cướp đi, bực bội cũng là lẽ thường tình. Anh tự nhủ mình không cần thiết quan tâm đến cô vì anh đâu yêu cô? Hiện tại cô hoàn lương và có hạnh phúc riêng thì anh cũng nên quên đi. Phụ nữ xinh đẹp, tài giỏi hơn cô không thiếu, chỉ cần anh ngoắc tay là tới. Vậy thì anh cần gì một cô gái bán hoa tầm thường? Nghĩ vậy, MV liền cố tình lơ đi cảm xúc khó chịu đó.
Còn bây giờ, khi nhìn thấy cô và người đàn ông khác nữa thân mật, bao nhiêu khó chịu, bực bội dồn nén mấy ngày qua bỗng chốc tuôn trào không cách nào kìm nổi. Đây không phải là người đàn ông hôm trước, mặc dù hắn ta cũng khá đẹp trai nhưng là vẻ đẹp nho nhã, đứng đắn của mấy kẻ tự cho mình là tri thức hơn người – loại MV ghét nhất. Anh cảm thấy máu trong người như dồn hết lên đầu, hiện tại mọi suy nghĩ của anh chỉ là chặt đứt cánh tay đang chạm vào mái tóc kia. Thậm chí anh còn nghĩ ăn thịt hắn cũng không cảm thấy ghê tởm. MV hận không thể tiến đến bắt lấy cô nhốt lại bên mình, không cho cô đi quyến rũ đàn ông nữa. Tại sao cô ta có thể không biết xấu hổ mà bắt cá hai tay? Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Nhưng điều anh không biết nhất lại chính là nguyên nhân của sự tức giận đó và anh cũng sợ biết được. Cuối cùng, anh lựa chọn chốn tránh và cho đó là dục vọng sở hữu của đàn ông.
* * *
Tối hôm sau, NT vừa đặt chân đến cửa khách sạn liền bị chị Huệ và Tuyết Nhi kéo sang một bên:
– Thẳng thắn theo khoan, che giấu theo nghiêm.
NT ngơ ngác nhìn hai người hỏi:
– Hai người nói gì e không hiểu. Xảy ra chuyện gì sao?
Hai người nhìn nhau rồi đồng thanh nói:
– Khai mau! Người hôm qua đưa e/ cậu về là ai?
Nhìn khuôn mặt hình sự của hai người NT phì cười trêu đùa họ:
– À…!- Cô cố ý kéo dài giọng- Thì là rùa vàng e câu được.
– Thôi đi, mày làm như chị chưa vào đời í, chị hơn mày cả 1 con giáp chẳng lẽ lại không biết nhìn người. Cậu ta đẹp trai, nho nhã như vậy làm sao là rùa được? Mà cũng không phải đại gia.
TN liền phụ họa: ” đúng, đúng.” Nói rồi hai người nháy mắt với nhau, xông về phía NT.
Vừa tránh vừa cười đau bụng, cuối cùng NT đành giơ tay lên hàng:
– Tiểu nhân biết tội rồi, xin hai vị đại nhân tha cho.- Hai người dừng tay lại, cô cười hì hì nói – Có gì đâu, anh ấy là bạn thân của anh trai em, vì vậy cũng như anh trai em mà.
Chị Huệ bĩu môi:
– Chỉ mày coi người ta là anh trai thôi, phải không?
NT thấy chị Huệ nhìn rõ sự việc nên cũng không giấu nữa:
– Ừ, cho nên em chẳng biết làm thế nào với anh ấy nữa.
TN thấy vậy liền nói:
– Sao không thích anh ta? Với kinh nghiệm tình yêu của mình thì anh ta cũng được đấy: đẹp trai nè, dịu dàng, có xe, có việc. Vì vậy theo tiêu chuẩn đánh giá đàn ông, anh ta được 8 điểm, chỉ thiếu mỗi không giàu như đại gia và quá hiền. Haha, có câu đàn ông không hư đàn bà không yêu mà.
Rồi cô cười sung sướng về sự am hiểu đàn ông của mình. Đúng vậy, TN vừa xinh đẹp lại cá tính, rất nhiều người theo đuôi, cô cũng không từ chối, đổi đàn ông chẳng khác nào thay quần áo. Nhưng TN không phải người hư hỏng hay ngốc nghếch, vì vậy đa số người thiệt thòi đều là những người bị cô bỏ, còn cô vẫn nguyên vẹn và an toàn.
– Vậy sao cậu không thích anh chàng si tình luôn chờ cậu ở quán cà phê đối diện chỉ để được nhìn thấy cậu, anh ta vừa đẹp trai lại giàu có như vậy mà? 9 điểm đó. – NT liền phản bác.
Bị nhắc đến chuyện rắc rối, TN liền kêu:
– Ai da, cậu nói đến mà mình đau đầu, tình yêu là chuyện không thể gượng ép, mình biết không thể yêu anh ta, đó không phải là mẫu đàn ông mình thích. Anh ta quá ngây thơ, thánh thiện, cho nên mình cũng không nỡ chơi đùa với anh ta như những người đàn ông khác. Tuy mình không tốt cho lắm nhưng cũng không bất lương đến mức lợi dụng kẻ vừa hiền vừa ngốc.
– Thì mình cũng vậy thôi, biết rõ là không thể yêu làm sao có thể nhẫn tâm kéo dài nỗi đau của anh ấy?
Chị Huệ thấy vậy, nhìn hai người thở dài:
– Haiz, giới trẻ bọn mày bây giờ làm sao vậy? Một đứa thì chơi đùa với đàn ông, một đứa thì lẩn tránh đàn ông. Lúc trước nghĩ cái Tuyết les, bây giờ lại thêm cả mày giây thần kinh bị nối nhầm nữa, làm chị sắp loạn óc rồi. Cứ như chị kiếm thằng tầm tầm lấy rồi đẻ con, thế là xong đỡ khỏi suy nghĩ nhiều, có phải không?
TN liền cười trêu lại, cô luôn thích đối đáp với người khác:
– Phải rồi, hàng quá hạn sử dụng có người ăn mà không sợ đau bụng là may lắm đó, dại gì mà từ chối? Chị nói em mới nhớ, từ lâu e đã nghi anh rể bị chị úp sọt không thì sao lại chịu lấy chị? Trừ phi anh ấy có vấn đề về IQ. Haha…
Nói xong TN biết chị Huệ chắc chắn sẽ đuổi đánh liền nhanh chân chạy trước, chị Huệ sau hai giây mới hiểu ra liền đuổi theo hét” Con ranh này, dám nói chị mày thế hả? Chị mà đuổi được thì biết tay.”
Bọn họ luôn cười đùa vui vẻ như vậy. Sau đó ba người lại bắt đầu công việc của mình như mọi ngày.
Trong khi làm việc NT thường nghĩ lại những gì hôm nay mình đã dạy bọn trẻ và nghĩ xem ngày mai nên dạy chúng điều gì, kể cho chúng câu chuyện nào, cách kể ra sao khiến chúng thích thú và học tập những đức tính tốt của nhân vật. Ngày mai NT quyết định sẽ kể chuyện cáo, thỏ và gà trống cho các bé nghe và bài hát ” Cháu yêu bà”.Chỉ cần nghĩ đến bọn trẻ cô liền vui. Bé Hoàng không còn lạnh lùng, đã hòa đồng và chơi vui vẻ với các bạn khác. Bé Hoa đã khỏi ốm, bé Thu Thủy vẽ rất đẹp, bé Châu thì múa dẻo…. Cô biết rõ tất cả vì cô đều quan tâm bọn chúng như nhau, có lúc AD còn ghen tị. Nhớ đến con NT lại phì cười, con bé rất đáng yêu, hiểu chuyện nhưng dù sao vẫn chỉ là đứa trẻ 5 tuổi, bé vẫn có tính nhõng nhẹo, không muốn chia sẻ tình thương của mẹ với người khác.