Riftan tỉnh dậy vì tiếng mưa vang bên tai. Phải một lúc sau chàng mới định thần lại được. Đó là lần đầu tiên chàng cảm thấy xa xôi và uể oải như vậy. Chàng nhìn lên trần nhà lờ mờ sáng một lúc, sau đó, chàng nghe thấy tiếng thở nhẹ và giật mình quay đầu về hướng của nó. Mái tóc đỏ bù xù xõa rộng như đám mây trên gối.
Chàng hít một hơi thật sâu khi nhìn thấy người phụ nữ đã ngủ say trong vòng tay chàng. Làn da ẩm ướt, hơi mồ hôi của nàng bám vào chàng và mùi cơ thể nàng quyện với mùi giao hợp khiến đầu óc chàng quay cuồng. Riftan chớp mắt ngơ ngác như kẻ say rượu, rồi nhanh chóng nhận ra rằng chàng đang ôm nàng quá chặt để nàng có thể thở và vội vàng nới lỏng tay. Tuy nhiên, khi cảm thấy cái lạnh thấu xương, chàng bắt nàng lại trong vòng tay của mình. Chàng có thể cảm nhận được từng tấc xương nhỏ nhắn khi chạm vào làn da mịn màng và êm dịu của nàng.
Chàng thận trọng vuốt tóc ra khỏi mặt nàng và ôm lấy má nàng bằng đôi tay run rẩy. Đôi lông mi màu nâu đỏ, hơi sẫm hơn màu tóc của nàng, rũ xuống như những chiếc lông vũ dính nước mưa và khóe mắt hồng hồng hơi nhăn lại. Tim chàng đau như bị ai đó bóp chặt.
Riftan lần những đầu ngón tay của mình trên vầng trán tròn trịa, xuống sống mũi nhỏ xíu và vuốt ngón tay cái lên đôi môi căng mọng của nàng. Hơi thở ngọt ngào của nàng phả vào đầu ngón tay chàng và sự hiện diện của nàng đâm xuyên qua xương tủy chàng.
Ngay cả khi chàng chỉ nhìn nàng từ xa, nàng đã là người phụ nữ giam cầm chàng, không bao giờ có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của nàng. Giờ đây, nàng đã trở thành một người không bao giờ có thể rời khỏi tâm trí của chàng cho đến cuối cuộc đời. Khuôn mặt chàng nhăn lại khi chàng từ từ kéo cơ thể mình ra khỏi nàng. Nó còn đau đớn hơn là khi xé toạc chính da thịt của mình.
Riftan đắp chăn đến cổ nàng, ngồi ngơ ngác trên giường, nhìn chằm chằm ánh lửa mờ mịt trong lò sưởi một lúc lâu. Chàng biết đã đến lúc phải rời đi, nhưng cơ thể nặng trĩu như miếng bông thấm nước không chịu di chuyển. Chàng thô bạo dụi mặt rồi đấu tranh để đứng dậy. Chàng muốn nhìn thấy đôi mắt trông như mặt hồ ngày đông của nàng thêm một lần nữa, nhưng chàng nghĩ nàng sẽ không muốn nhìn thấy chàng. Sẽ tốt hơn nếu nàng tỉnh dậy mà không có chàng bên cạnh.
Chàng dùng khăn ướt lau người một cách mạnh bạo và chọn quần áo rồi mặc vào. Chàng sợ rằng nếu mình cứ trì hoãn dù chỉ một chút, chàng sẽ không bao giờ có thể rời đi. Khi Riftan nhặt thanh kiếm lên, chàng buộc mình phải chiến đấu với khao khát được ở lại bên nàng. Sau đó, trước khi bước ra khỏi cửa, chàng nhìn lần cuối người phụ nữ đã trở thành vợ của chàng.
Một nỗi buồn cay đắng trào dâng trong chàng. Riftan nhắm mắt, mở cửa và đi ra ngoài. Sau đó, người hầu gái và vị linh mục đứng gác trước cửa, bước vào phòng và xác nhận rằng hôn lễ đã thành công mỹ mãn.
“Với điều này, thỏa thuận coi như xong.”
Quản gia đưa cho chàng một cuộn giấy da. “Đây là lá thư mà công tước đã viết, trong đó xác nhận việc bổ nhiệm nghĩa vụ cho chiến dịch rồng.”
Riftan nhìn xuống và chộp lấy nó. Quản gia sau đó gật đầu với những người lính đang đợi bên hành lang.
“Dẫn Ngài Calypse đến ngục tối.”
Chàng định bảo họ hãy chăm sóc vợ chàng thật tốt, nhưng chàng lại cắn chặt môi. Chàng có thực sự xứng đáng để nói những lời đó với nàng không?
Riftan nuốt đi những suy nghĩ tự khinh bỉ bản thân và đi theo họ với những bước đi nặng nề. Khi bước xuống cầu thang, chàng nhìn thấy khuôn mặt của thuộc hạ của mình khi họ đứng canh gác tại một địa điểm trống. Họ có vẻ như sắp nói điều gì đó, nhưng lại im lặng. Chàng đi ngang qua người của mình và vội vã băng qua khu vườn lờ mờ sáng dưới ánh bình minh hơi xanh. Bầu trời mờ ảo đầy mây khiến cơn mưa mùa đông băng giá rơi trên đầu và vai họ.
“Đã đến nơi rồi.”
Người lính bước nhanh qua màn mưa mang theo một ngọn đuốc sáng và đẩy cánh cửa ở một bên của bức tường dày, để lộ một cầu thang dẫn đến tầng hầm tối tăm. Sau khi ra lệnh cho Uslin và Ruth đợi trên mặt đất, Riftan đi xuống cầu thang cùng với Elliot. Khi người lính dẫn họ đi đến cuối cầu thang, cậu ta mở khóa cổng sắt đôi và treo ngọn đuốc vào tường. Sau đó, một cảnh tượng khủng khiếp bày ra trước mắt chàng. Chàng nắm chặt tay.
Xác chuột chết chất đống trên nền nhà ẩm ướt như một bãi bùn đen, mùi hôi thối của phân bốc lên cả một vùng, không biết tù nhân sống hay đã chết vì tất cả đều nằm bất động. Riftan lấy một ngọn đuốc và nhìn quanh nhà tù, nghiến răng trước âm thanh nhầy nhụa mà chân chàng tạo ra trên mặt đất. Nó khiến chàng đầy phẫn nộ, khi phát hiện ra rằng cha dượng của mình đã bị nhốt ở một nơi như thế này trong nhiều ngày.
“Người ngài đang tìm đang ở trong phòng giam xa nhất.”
Riftan trừng mắt nhìn người lính đầy sát khí. “Vậy thì cậu làm cái gì mà không dẫn chúng tôi đến đó ngay lập tức.”
Người lính giật mình vì giọng điệu tàn nhẫn của chàng, vội vã lao về nơi đó. Riftan kiềm chế bản thân và đi theo cậu ta. Chàng sẽ không bao giờ tha thứ cho tên công tước cho dù mọi chuyện có không như ý đến đâu.
“Ô-ông ấy ở đây.”
Người lính dẫn họ đi về phía cuối hành lang, chiếu ngọn đuốc của mình qua song sắt. Người tù bên trong khóc nức nở và trốn trong góc. Đôi mắt Riftan đóng băng khi nhìn xuống bóng dáng của người đàn ông. Sau đó, người lính mở phòng giam và kéo ông ấy lên. Qua mái tóc bù xù, bết lại, để lộ khuôn mặt sưng như quả bí ngô.
Riftan nuốt ngược tiếng lầm bầm. Đôi mắt của cha dượng mở to qua mí mắt sưng húp và thâm đen. Một âm thanh sợ hãi giống như tiếng rên rỉ phát ra từ đôi môi nứt nẻ của ông ấy. Khuôn mặt của Riftan nhăn lại khi nhận ra rằng ông ấy đang cầu xin được tha mạng.
“… Nhanh lên, đưa ông ấy ra khỏi đây.”
Elliot bước vào phòng giam mà không chút do dự và thay mặt chàng hỗ trợ cha dượng, trong khi Riftan đứng lặng người vì sốc. Chàng quay đi, không dám động vào cha dượng. Khi họ ra khỏi nơi khủng khiếp đó, Ruth, người đang đợi ở trên cầu thang, ngay lập tức chạy đến cha dượng để kiểm tra tình trạng của ông.
“Thật là may vì dường như không mất bộ phận nào.”
Chàng lầm bầm và thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, Riftan không thật sự cảm thấy nhẹ nhõm. Ruth ngay lập tức dùng phép thuật chữa trị cho ông ấy, nhưng cha dượng thậm chí không nhận ra rằng cơn đau đã biến mất. Riftan nhìn xuống hình bóng của cha dượng và hét vào mặt những người lính.
“Sao các cậu còn không mang xe ngựa đến đây ngay lập tức?”
Sau một lúc, một cỗ xe dừng lại trước mặt họ. Riftan ngồi trên lưng ngựa của chàng và nhìn cha dượng bước vào cỗ xe. Cơn mưa tầm tã bao phủ mặt đất như một tấm vải màu trắng. Chàng chăm chú nhìn vào Lâu đài Croix khi hít thở bầu không khí lạnh như băng. Tòa lâu đài khổng lồ mà chàng từng ghen tị giờ ngó xuống như thể nó đang chế giễu chàng. Riftan nhanh chóng thúc ngựa, nhìn vào tòa nhà màu xám dường như phát sáng giữa màn sương.
Ngay khi nhìn thấy cha dượng, người vợ và bé gái nhỏ đã khóc nức nở. Riftan lặng lẽ quan sát họ từ phía sau và đưa cho chủ quán trọ một túi tiền và yêu cầu ông ta mang nước tắm và một bữa ăn thịnh soạn, sau đó đi ra ngoài. Mưa đã mạnh hơn trước.
“Đó không phải là lỗi của Ngài.”
Ruth lặng lẽ đến gần và nói những lời đó khi Riftan bàng hoàng nhìn bầu trời đen kịt. “Ngay cả khi Ngài Calypse không đưa những đồng tiền vàng đó, Công tước Croix vẫn sẽ bắt cha dượng của ngài làm con tin.”
Riftan không trả lời. Ruth thở dài và chuyển chủ đề sau khi thấy chàng từ chối trả lời bằng sự im lặng. “Giờ ngài sẽ làm gì? Ngài có định chuyển gia đình ngài đến Anatol không?”
“Không.”
Riftan nói một cách khô khan, dán mắt vào những bức tường xi măng được xây trên những ngọn đồi. “Anatol quá nguy hiểm. Ta dự định gửi họ đến trang viên của Triden. “
Ngay từ đầu, họ không phải là một gia đình mà chàng có thể gọi là của riêng mình. Riftan quay đầu lại nhìn cha dượng và vợ vẫn đang ôm nhau, sau đó nhỏ giọng nói.
“Đầu tiên, chúng ta phải gia nhập Đội Hiệp sĩ khi chúng ta sẵn sàng. Hãy chuẩn bị để rời đi ngay khi mưa ngừng đổ”.
“…Sẽ như ngài mong muốn. Vậy thì, tôi sẽ để xe ngựa chờ sẵn.”
Sau đó Ruth nhẹ nhàng rời đi để chàng một mình. Sau khi ngắm mưa thêm một lúc nữa, Riftan về phòng và bắt đầu viết một bức điện gửi nhà vua. Vua Ruben chắc chắn sẽ rất tức giận, chàng vừa phá hỏng kế hoạch đầy tham vọng của ông ấy là thuần phục Công tước xứ Croix. Bệ hạ sẽ bị xúc phạm, giống như bị lưỡi dao đáng tin cậy nhất cắt đứt chân của chính mình.
Riftan cau mày khi tưởng tượng ra khuôn mặt giận dữ của quốc vương, nhưng đột nhiên nhận ra rằng những dòng chữ chàng viết nguệch ngoạc đến nỗi chính chàng cũng không đọc được và ngừng viết. Chàng nhướng mày và lấy ra một tờ giấy da mới và nhúng bút lông vào mực. Tuy nhiên, các bức thư cứ rối tung lên. Đó là lúc chàng nhận ra mình đang run rẩy khủng khiếp.
Là do chàng cảm thấy mất mát, hay vì tức giận? Chàng cảm nhận cơn ớn lạnh thấu xương. Sau đó, Riftan rùng mình và khom người và ném lọ mực vào tường khi một cơn xúc động dữ dội dâng lên trong chàng. Chất lỏng màu đen bắn tung tóe ra mọi hướng. Riftan nhìn chằm chằm vào những vệt đen, ngay sau đó ngồi xuống, vòng tay quanh đầu và gầm gừ như một con thú bị thương.
Tất cả sự an ủi mà chàng ấp ủ trong lòng đều biến mất chỉ trong một ngày. Riftan ôm chặt đầu và rên rỉ thảm thiết vì chàng thậm chí không thể khóc. Chàng chỉ đang cố gắng giải tỏa nỗi cô đơn của mình và tìm kiếm một sự an ủi trong giây lát, nhưng ngay cả điều đó cũng không được phép. Chàng ôm lấy lồng ngực đầy bụi bẩn khi đấu tranh để kiềm chế cảm xúc của mình.
‘Mày vẫn chưa thể gục ngã được. Mày phải giữ tâm trí tỉnh táo.’
Chàng vẫn còn nhiều trách nhiệm trên vai. Riftan tuyệt vọng lặp lại điều đó với chính mình. Khi cơn run rẩy dần biến mất thì tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ cũng dừng lại. Riftan xoa dịu cảm xúc của mình một lần nữa và mở cửa sổ để ngắm nhìn khung cảnh xám xịt, hoang vắng.
‘Đã đến lúc phải rời đi.’
Chàng nhặt kiếm của mình lên.
***
Cha dượng của chàng không nói một lời khi ông ấy leo lên cỗ xe. Riftan thậm chí không bắt chuyện với ông ấy. Người đàn ông đã kiệt sức trong nhiều ngày liền, ngồi cạnh vợ cho đến khi nhìn thấy con trai chạy về phía mình từ xa và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Riftan nhìn ông ấy ôm chặt đứa con trai bé bỏng của mình trong vòng tay nhỏ hẹp và gầy guộc, sau đó yêu cầu Gabel ở lại bên cạnh họ.
“Hãy đưa họ an toàn đến ngài Tử tước.”