Edit: Cơ Hoàng
Lâm Bạch Dư có một kỳ ngộ, nàng còn có nhiều hơn người khác một cuộc đời song song nữa ở thế giới hiện đại. Không phải nàng xuyên không, cũng không phải trùng sinh, chỉ là có thêm một kiếp sống khác với thân phận tiểu thư Hầu phủ mà thôi. Mỗi khi Lâm Bạch Dư ở thế giới cổ đại đi ngủ thì nàng sẽ tỉnh lại ở thế giới hiện đại, trở thành một cô gái bình thường khác. Cô gái ấy cũng tên Lâm Bạch Dư, mười bảy tuổi, đang học lớp 11.
Lâm Bạch Dư lại thiếp đi nửa tiếng nữa. Chờ khi đồng hồ chỉ 6 giờ thì Lâm Bạch Dư mới tỉnh dậy. Nàng mặc thêm một bộ quần áo thể thao bên ngoài áo lông, sau đó ra khỏi phòng.
“Tiểu Lâm dậy rồi hả? Ra ngoài chạy bộ à?” Bà Từ đang vo gạo nấu cơm lên tiếng chào hỏi Lâm Bạch Dư.
“Vâng. Bà Từ dậy nấu cơm sớm thế ạ?” Lâm Bạch Dư mỉm cười đáp lại.
“Hôm nay Lưu ca của cháu đi công tác, 8 giờ phải lên xe lửa rồi. Cái thằng này nó tinh quái, buổi sáng không ăn cơm thì sẽ cảm thấy ăn không đủ no.” Ngoài miệng thì có vẻ như bà Từ như đang oán giận cháu trai của mình, nhưng người nào có lỗ tai cũng đều nghe ra sự quan tâm và kiêu ngạo của bà về đứa cháu của mình. Cháu nội của bà Từ tên là Lưu Tử Đống, mới tốt nghiệp đại học một năm đã được một công ty quốc tế trong top 500 thế giới nhận vào làm bằng chính năng lực của mình. Đã thế anh ta còn rất được trọng dụng nữa. Lần công tác này đã thể hiện được sự coi trọng của công ty đối với anh.
“Thảo nào.” Lâm Bạch Dư nói chuyện với bà Từ một lúc rồi mới đi ra ngoài. Lúc nàng đi qua nhà của người gác cổng thì nhìn thấy bên trong có ánh đèn. Chắc là gia đình chú Trương ở đó cũng thức dậy rồi.
Ra khỏi cổng lớn, Lâm Bạch Dư bắt đầu chạy bộ ở trong ngõ hẻm. Cô vừa chạy vừa nhớ lại sắc mặt của Hầu gia với Hầu phu nhân hôm qua.
“Mặt mũi của cả Hầu phủ này không thể bị đánh mất vì ngươi được. Ngươi đã làm thứ nữ mười mấy năm rồi, vậy thì cứ làm tiếp đi.” Đây là lời mà người cha ruột của nàng, Bảo Lăng hầu Lâm Quân Hạo nói.
“Đích tiểu thư là gương mặt của cả Hầu phủ, mà ngươi…” Mẹ kế Hầu phu nhân ra vẻ khó xử, “Haizz, đều là do tiên phu nhân và Chu di nương không dạy dỗ ngươi cho tốt.”
Lâm Quân Hạo nghe vậy, sắc mặt đen xì: “Hừ, nói chuyện này thì có ích lợi gì? Ngươi nhớ kỹ, về sau ngưới chính là thứ tiểu thư[1] của Hầu phủ, cũng chỉ có thể là thứ tiểu thư. Ngươi hoàn toàn không có bất cứ thứ gì liên quan tới đích tiểu thư[2] cả. Nếu để ta biết ngươi dám nói bậy với những người khác, vậy thì đừng trách người làm cha này vô tình, đưa đến từ đường!”
(Thứ tiểu thư: Tiểu thư con vợ lẽ.
Đích tiểu thư: Tiểu thư con vợ cả.)
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lâm Bạch Dư khẽ nhếch lên một nụ cười nhạo. Cả hai thân thể ở hai thế giới đều có hai thân thế đầy máu chó, ngựa chạy ba ngày cũng không hết. Thân thế Lâm Bạch Dư ở cổ đại vừa mới bị phát hiện, còn thân thế của Lâm Bạch Dư hiện đại đã được công bố từ ba năm trước. Thân thế ở hiện đại của nàng còn ly kỳ hơn so với thân thế ở cổ đại. Ít nhất thì Lâm Bạch Dư ở cổ đại cũng vẫn là người của Lâm gia, còn Lâm Bạch Dư hiện đại thì tuyệt đối không phải. Lại nói, thân phận thật sự của Lâm Bạch Dư hiện đại còn cao quý hơn nhiều so với thân phận tiểu thư Hầu phủ. Nhưng chỉ do một chuyện ngoài ý muốn mà thân phận bây giờ của nàng còn kém hơn nhiều so với tiểu thư con vợ lẽ của Hầu phủ.
Mười bảy năm trước, bệnh viện nơi mà Lâm Bạch Dư được sinh ra bị cháy. Trong lúc hoảng loạn, hộ sĩ khoa sản đã bị nhầm lẫn, khiến thân phận của Lâm Bạch Dư bị tráo đổi với một bé gái khác. Lâm Bạch Dư lớn lên ở một gia đình bình thường. Hơn nữa, vì nàng từng là thứ nữ, lại không được lão gia phu nhân thích, điều này khiến cho biểu hiện Lâm Bạch Dư ở hiện đại cũng không nổi bật. Thật ra thì ở hiện đại nàng cũng rất nổi bật, chỉ là không có cơ hội để biểu hiện mà thôi.
Ba năm trước, khi Lâm Bạch Dư đi kiểm tra sức khoẻ với người của nhà họ Lâm thì bị phát hiện nhóm máu không khớp với vợ chồng Lâm gia. Lúc đó vợ chồng nhà họ Lâm mới biết nàng không phải con gái của bọn họ. Sau khi tra được manh mối ở bệnh viện lúc trước, Lâm gia đã tìm được Tôn gia.
So với Lâm Bạch Dư hướng nội, nhút nhát, thành tích học tập bình thường, lại thêm người cổ đại thật sự không hiểu về đại số – lý – hoá, biểu hiện ở những mặt khác cũng bình thường thì Tôn Tuệ Nhã thật sự quá ưu tú. Cô ta ưu tú đến nỗi cha mẹ hai nhà đều không muốn mất đi người con gái ưu tú như vậy để lựa chọn một Lâm Bạch Dư quá mức bình thường ấy.
Tôn Kiến Quốc và Trương Vãn Tuyết thì đã có tình cảm với Tôn Tuệ Nhã mười mấy năm, không muốn Tôn Tuệ Nhã rời khỏi bọn họ. Đặc biệt là sau khi thấy Lâm Bạch Dư bình thường như vậy, hai vợ chồng trước nay luôn thờ phụng tôn chỉ con cái nhà mình đều là tinh anh đó không muốn thừa nhận Lâm Bạch Dư là con gái của mình. Mà vợ chồng Lâm Quốc Khánh và Quan Hồng thì lại quan tâm đến huyết thống. Lâm Bạch Dư không phải con ruột của bọn họ, tại sao bắt bọn họ nuôi con gái giúp người ta?
Cả hai nhà đều tranh nhau cướp đoạt đứa con làm bọn họ kiêu ngạo là Tôn Tuệ Nhã, không ai muốn nhận mối phiền phức như Lâm Bạch Dư. Bắt đầu từ lúc ấy, Lâm Bạch Dư cũng dần thay đổi.Từ một cô bé ngây thơ đơn thuần nhưng hướng nội nhút nhát, nàng biến thành một người lạnh lùng. Trừ một số người quen ra, gặp người lạ nàng đều cực kỳ lạnh nhạt hoặc trở thành một thiên kim Hầu phủ biết đóng kịch.
Trận kiện tụng tranh chấp con cái này giằng co suốt một năm. Mãi cho tới hai năm trước, khi vợ chồng Lâm Quốc Khánh và Quan Hồng gặp tai nạn giao thông tử vong thì trận tranh chấp này mới dừng lại. Lần này, không có ai tranh giành con gái với Tôn Kiến Quốc và Trương Vãn Tuyết nữa. Bọn họ vui vẻ dẫn theo Tôn Tuệ Nhã cùng con trai Tôn Tuệ Minh ra nước ngoài. Mỗi năm chỉ gửi một số tiền làm phí nuôi nấng cho Lâm Bạch Dư.
Tôn gia là một gia tộc lớn. Tôn lão gia là khai quốc công thần, có địa vị cực cao. Ông ta cưới lần lượt ba bà vợ, sinh bốn người con trai, năm người con gái. Số lượng cháu nội cháu ngoại lại càng nhiều hơn, vì vậy ông ta cũng không thèm để ý đứa cháu gái như Lâm Bạch Dư. Hoàn cảnh trong một gia tộc lớn rất phức tạp. Đến cả cha mẹ ruột như Tôn Kiến Quốc và Trương Vãn Tuyết đều không muốn nhận đứa con gái ruột là Lâm Bạch Dư, thì sao những người khác sẽ nhiều chuyện mà đón Lâm Bạch Dư về Tôn gia được?
Chỉ tội nghiệp Lâm Bạch Dư, ông nội không thương bà nội không yêu. Ngay cả cha mẹ nuôi Lâm Quốc Khánh cũng đều không muốn nuôi nấng đứa con gái không có huyết thống với họ này. Chỉ có mẹ của Quan Hồng thương Lâm Bạch Dư, đón Lâm Bạch Dư về chăm sóc trong lúc Lâm Quốc Khánh với Quan Hồng một lòng muốn gặp Trương Vãn Tuyết để cướp lại Tôn Tuệ Nhã. Thậm chí, bà còn để lại cho Lâm Bạch Dư ngôi nhà mà bà đứng tên. Đáng tiếc người tốt thường không được sống lâu. Vốn dĩ thân thể của bà ngoại đã không được tốt, sau khi nghe tin con gái với con rể qua đời, càng bị đả kích hơn, vậy nên thân thể bà ngày càng kém. Chưa đầy một năm sau thì bà cũng đi theo con gái và con rể mình, chỉ để lại Lâm Bạch Dư sống cô đơn một mình.
Dọc theo ngõ hẻm, Lâm Bạch Dư chạy quanh khu chung cư cũ này hai vòng rồi bắt đầu thở hổn hển. Thấy sắc trời đã khoảng 6 giờ rưỡi thì nàng mới dừng lại rồi từ từ đi trở về nhà. Lúc trở lại nhà, cửa hàng bán đồ ăn sáng của gia đình chú Trương cũng đã mở cửa. Lâm Bạch Dư đi vào mua hai cái bánh bao với một ly sữa đậu nành. Chú Trương vui tươi hớn hở cho vào túi của Lâm Bạch Dư thêm một cái bánh bao cuộn. Bánh bao cuộn rất nhỏ, chỉ lớn bằng nắm tay trẻ con, tuy không đáng giá bao nhiêu, nhưng lại là tấm lòng của chú ấy. Lâm Bạch Dư vui lòng nhận lấy, rồi cám ơn một tiếng.
Thím Trương* gọi Lâm Bạch Dư lại: “Tiểu Lâm, cháu chờ một chút, thím trả tiền thuê nhà cho cháu.”
(*Editor ở Hà Nội, và người miền Bắc thì thường gọi chú và gọi vợ của chú là thím. Vì thế editor xin phép dùng ngôi xưng ở miền Bắc cho dễ edit ạ.)
“Dạ, vâng.” Lâm Bạch Dư dừng chân, chờ thím Trương về phòng lấy tiền. Phòng gác của bảo vệ khu này đã được cải tạo lại, có ba phòng, một lớn hai nhỏ ba cái phòng. Phòng lớn nhất ở bên ngoài, làm cửa hàng, một bên để bán bữa sáng, một bên là tiệm may của thím Trương. Hai phòng nhỏ còn lại là phòng ngủ của vợ chồng chú Trương.
Thím Trương nhanh chóng cầm sáu tờ một trăm tệ ra cho Lâm Bạch Dư, sau đó quay lại giúp chú Trương bán hàng. Lâm Bạch Dư nhìn thoáng qua Trương Hiểu Thụy đang giúp chú Trương trả tiền lẻ cho khách bằng ánh mắt hâm mộ. Sau đó, nàng nhanh chân quay về phòng của mình.
Hết chương 2
___________________
Lời Editor: Chương trên có nhiều đoạn tác giả viết liền tù tì, dài ngoẵng nhưng có nhiều ý có thể tách ra. Vì vậy, Editor xin phép tách một số đoạn ra cho dễ nhìn và dễ hiểu ạ