Khốn kiếp.
Bạch Nhược Phong cả kinh đến mức rớt cằm.
“Mẹ nó, nhà chính của chúng ta sắp nổ tung a!” Lúc này, trong điện thoại di động của hai người bọn họ đồng thời truyền đến tiếng rít của Đồng Tự Hiệp, “Các anh trai, đừng treo máy!!!”
Nhưng Bạch Nhược Phong đang nắm chặt thắt lưng lại không nghe được, cái gì cũng không nghe vào được. Alpha không chớp mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Kinh Hưng Thế, tầm mắt dừng lại trên cánh môi ướt át của em ấy, lại nhớ tới xúc cảm buổi tối khi hôn trộm.
Phiến Phiến đặt tay của cậu ấn trên eo là ý gì?
Muốn cậu cởi quần sao?
Sau khi cởi quần có tiếp tục sờ soạng không?
Chết tiệt, chẳng lẽ Phiến Phiến bị cậu trực tiếp hôn đến “cứng”?
Trong đầu Bạch Nhược Phong đầu óc rối bời, bối rối đè Kinh Hưng Thế lên thảm, chóp mũi cọ qua gò má hơi lạnh, lại chọc vào hốc cổ, cuối cùng trở lại bên môi, thăm dò áp sát.
Phiến Phiến thơm thơm ngọt ngọt, không hề phòng bị.
Chỉ cần nhắm mắt lại, lấy hết dũng khí, Phiến Phiến giãy giụa liền ôm chặt một chút, khẳng định có thể hôn được.
Thật sự rất muốn hôn a…
Bạch Nhược Phong không thể nhịn thêm được nữa.
Mà Kinh Hưng Thế nằm trên thảm giả bộ mơ hồ, tim cũng đập nhanh lên.
Rốt cục thành công làm cho anh ý loạn tình mê, mau hôn đi.
Chỉ là chúng ta đã hôn xong… đừng để bị lừa nữa, được không?
Hương vị của hai loại tin tức tố dần dần đan xen vào nhau, đôi môi Bạch Như Phong sắp chạm vào Kinh Hưng Thế, trong điện thoại đột nhiên bộc phát ra một trận kêu rên tuyệt vọng: “Nhà chính sắp nổ!!!”
Alpha giống như là bị người ta đánh một gậy, cả người giật mình, ôm Phiến Phiến ngồi dậy, cầm điện thoại gia nhập chiến cuộc.
Kinh Hưng Thế nằm trong lòng Bạch Nhược Phong, hai chân quấn quanh hông Alpha, bởi vì không tiến hành hôn đến cùng, buồn bực đến không ngừng hừ hừ: “Anh ơi”
“Ngoan a.” Bạch Nhược Phong xoa xoa đầu cậu, chột dạ ho nhẹ.
Hôn cái gì hôn a, vạn nhất Phiến Phiến tức giận thì làm sao bây giờ? Bạch Nhược Phong thật sự không muốn bị tiểu Omega nhốt ngoài cửa nữa.
Mà Kinh Hưng Thế không được hôn, tâm tình kém đến cực điểm, trò chơi cũng không muốn chơi, liền ôm cổ Bạch Như Phong giả mơ mơ màng màng.
Rõ ràng vừa rồi Bạch Nhược Phong có cảm giác, môi cũng sắp chạm nhau, vì sao bỗng nhiên dừng lại?
Anh không thích cậu sao?
Không phải như vậy.
Tại sao vậy?
Kinh Hưng Thế trăm tư không giải thích được [1], ngửi mùi vị trong cổ Bạch Như Phong, chậm rãi cầm điện thoại lên, ở thời điểm tình huống chiến đấu kịch liệt nhất mở ra một nhóm thao tác khống chế.
[1] 百思不得其解 – Trăm: nhiều lần; Giải: Hiểu. Suy nghĩ nhiều lần và lặp đi lặp lại cũng không thể hiểu được. Bày tỏ sự ngạc nhiên hoặc phức tạp, không thể tin được, và cũng được so sánh với mọi thứ để suy nghĩ mà không có kết quả.
Ai cũng không nghĩ tới pháp sư treo máy vài phút lại đột nhiên bộc phát, toàn bộ thành viên bên địch liền chịu khống chế, Bạch Nhược Phong cũng nhân cơ hội tiến hành một đợt thu hoạch.
Đồng Tự Hiệp chết ra bóng ma tâm lý thở phào nhẹ nhõm: “Hai người làm gì vậy?”
Bạch Nhược Phong đỏ mặt, ôm Phiến Phiến lắp bắp nói dối: “Vừa mới…… mạng ở nhà không tốt.”
“Trách không được.” Đồng Tự Hiệp ngốc nghếch mà tin, “Nói đến anh Phong, anh thật không trở lại?”
“Ừ, không trở lại.”
“Trâu bò a. Anh không biết, ba anh phát hiện anh chuyển trường suýt nữa đã cho nổ tung sở cảnh sát.”
“……”
“Nhưng ba Alpha của anh lại rất bình tĩnh. Ông ấy đi rồi, ba em đêm đó còn ăn liền ba đĩa tôm hùm đất nghiền hành để chúc mừng.”
“……”
“Bởi vì ba em cảm thấy ba anh chính là ma quỷ.”
“……”
“Anh Phong, sao anh không nói lời nào?”
“Cậu muốn anh nói cái gì? Cậu không sợ anh nói với ba anh những lời này sao?”
“Nói đi, chỉ cần không nhắc tới tên của em là được.” Đồng Tự Hiệp ngược lại thản nhiên.
Bạch Nhược Phong vẻ mặt thảm không đành lòng nhìn, không đành lòng nói cho Đồng Tự Hiệp biết những lời này mà truyền ra dù không đề cập đến tên cũng có thể đoán được người khởi xướng. Nhưng còn không đợi hắn mở miệng, cổ đã bị cắn một cái.
Tê tê dại dại, Phiến Phiến tiểu răng nanh a, Bạch Nhược Phong lại muốn ném điện thoại đi.
Kinh Hưng Thế cắn xong, e thẹn dán mặt lên cổ Bạch Như Phong: “Anh ơi.”
“Làm sao vậy?” Bạch Nhược Phong lần thứ hai kích động, đỡ bả vai Kinh Hưng Thế, “Có chuyện gì muốn nói với anh?”
“Anh ơi, anh ôm em đi.”
“Đây không phải là ôm sao?”
“Ôm…… Ôm chặt một chút.”
Bạch Nhược Phong vội vàng ôm thật chặt, thậm chí còn nâng mông Phiến Phiến mang người hướng vào trong ngực:”Lạnh không?”
“Lạnh.” Kinh Hưng Thế trợn mắt nói dối, liều mạng tiến sát vào trong ngực Alpha.
Cậu vốn thích Bạch Nhược Phong, nháo lên tính tình dính người, hai má dán vào cổ người ta thì không nói nhưng chân cũng móc thật chặt. Bạch Nhược Phong nội hỏa vượng, làm sao chịu được trêu chọc, qua qua lại lại cứng rắn.
Hai người bọn họ dán chặt như vậy, Kinh Hưng Thế tự nhiên cảm nhận được, tiểu O hưng phấn ngẩng đầu lên, bị chọc đến thắt lưng nhũn ra, ánh mắt lại sáng lấp lánh, hai gò má cũng bởi vì hưng phấn mà đỏ bừng: “Anh nha!”
Cậu dùng môi nhẹ nhàng chạm một chút vào vành tai Bạch Nhược Phong, trong lời nói tràn đầy khí âm: “Anh ơi, em giúp anh được không?”
Hai người bọn họ vốn dĩ đều chưa tắt âm, Đồng Tự Hiệp ở đầu kia nghe thấy, không hiểu được liền hỏi: “Giúp giúp giúp, giúp cái gì vậy?”
“Cậu tắt âm!” Bạch Nhược Phong đầu óc mơ hồ, đúng lúc kích động, căn bản không muốn giải thích với đứa trẻ Đồng Tự Hiệp này, mắt thấy đồng đội đẩy ngã tất cả tháp, dứt khoát cúp máy chuyên tâm đối phó với Phiến Phiến.
“Phiến Phiến, em đừng đùa.”
Kinh Hưng Thế không nghĩ tới mình lại bị cự tuyệt, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Anh…”
“Nhóc con chưa trưởng thành.” Bạch Nhược Phong lấy tay ngoáy tóc cậu, tiến lại gần dùng chóp mũi cọ cọ cổ tiểu Omega, “Em có thể giúp gì cho anh đây?”
“Chính là……”
“Không có chính là.” Bạch Nhược Phong căng da đầu hung tợn với Kinh Hưng Thế, “Thân thể mình như thế nào mình không biết sao?”
“Cả ngày làm bậy lung tung.”
“Anh ơi!”
“Ngoan.” Bạch Nhược Phong sợ cậu khóc nhè, vội vàng giải thích, “Năm em sinh bệnh, anh không thể ở bên cạnh em, hiện tại nếu em lại vì anh mà phát tình trước, anh… Anh không nỡ.”
Bạch Nhược Phong nghiêm túc nói chuyện, thâm tình nơi đáy mắt không kìm nén được, Kinh Hưng Thế nhất thời nhìn đến ngây ngốc, ôm cổ Alpha mềm nhũn hỏi: “Vậy anh trai nỡ để em làm cái gì? “
“Cái gì cũng không nỡ.” Bạch Nhược Phong cười rộ lên, cúi đầu để chóp mũi hai người chạm vào nhau trong chốc lát, “Khá hơn chút nào không?”
“Không có.” Kinh Hưng Thế lại dán vào.
Bạch Nhược Phong cũng không cảm thấy phiền toái, một tay ôm eo tiểu Omega, một tay khác tùy tiện điểm điểm kỹ năng hoa thủy, trong khi Đồng Tự Hiệp đã sớm mệt mỏi với cuộc trò chuyện của hai người đến mức ngã quỵ xuống.
Còn ở sơ trung tiểu Alpha đối với khái niệm “yêu sớm” còn dừng lại ở kéo kéo tay nhỏ, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, đối với loại đối thoại phát tình hoặc đánh dấu “chừng mực” này rất ngây thơ a.
Trời đất, học sinh cao trung các người thật biết chơi a.
Bạch Nhược Phong ôm tiểu Omega trong giây lát, dần dần bình tĩnh xuống, cảm thấy lúc Kinh Hưng Thế động tình thật đáng yêu, thật dính người, ở trong lòng ngực anh ngoan ngoãn mà cọ, nếu là Phiến Phiến trưởng thành, khẳng định anh sẽ nhịn không được.
Chỉ là Phiến Phiến mới lên lớp 11, là không thể bị đánh dấu.
Chưa tới kỳ động dục mà bị đánh dấu đối với Omega tổn hại quá lớn, Bạch Nhược Phong thà rằng chính mình cứng tới nghẹn, cũng không thể nào vì niềm vui thích nhất thời mà xuống tay với Phiến Phiến.
Kia thật là quá cầm thú.
Cho nên anh vẫn là giống như người anh trai lớn ôm Phiến Phiến mềm mại vào lòng: “Còn khó chịu không?”
“Anh sẽ không bao giờ chạm vào tuyến thể của em.”
Kinh Hưng Thế trong lòng cả kinh: “Anh ơi?”
Không thể không chạm vào nha, cậu còn muốn bị anh đánh dấu nữa!
Anh trai ơi, anh không chỉ phải chạm vào, mà còn phải cắn nữa nha!
Kinh Hưng Thế gấp đến độ không ngừng cào cổ Bạch Nhược Phong, như là báo con, kêu miêu ô miêu ô.
Bạch Nhược Phong lại quyết tâm không để ý tới cậu, cầm di động lại chơi một ván khác, còn không cho cậu chơi, một hai phải ôm cậu, Omega đang sốt nằm trong lòng ngực ấm áp dễ chịu lại không an phận, mãi đến khi cơn sốt của Kinh Hưng Thế từ từ lui xuống, Bạch Nhược Phong mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiến đến bên tai cậu nhẹ giọng nói: “Không sợ anh hả?”
Anh tự nghĩ, vừa rồi mình mới là cứng lên a, Phiến Phiến là Omega, có lẽ sẽ sợ hãi đi?
Kinh Hưng Thế lại chớp đôi mắt, “Đơn thuần” mà hỏi lại: “Anh cứng thôi mà,em cũng sẽ như vậy mà, có cái gì đáng sợ đâu?”
Bạch Nhược Phong: “……” Phiến Phiến nói rất có đạo lý, thế nhưng không có cách nào phản bác lại được.
Đều là đàn ông có cái gì mà sợ?
Nhưng mà…… Nhưng mà anh là A a, Phiến Phiến chẳng lẽ nhìn thấy A khác cũng không sợ hãi sao?
Này không thể được.
Ngoài anh ra, ai cũng không thể “chọc chọc” Phiến Phiến!!!
Tác giả có chuyện nói:
Bạch Nhược Phong: Hôm nay anh đây vẫn làm người!!!