Tôi Biến Thành Nam Thần

Chương 25



“Còn có mày! Mày là cái đồ Tang Môn tinh, chỉ biết tiêu tiền! Lão tử cho mày ăn cho mày mặc, còn chưa đủ sao?! Mua đồ chơi mua đồ chơi, tiền kia đủ, đủ để lão tử dùng hai ngày! Thấy người khác có liền muốn, mắt, mắt thiển cận như con mẹ mày!” Tiếng chửi rủa tiếp tục vang lên.

Tường thấp bên kia truyền đến âm thanh nức nở thấp thấp, phảng phất như con thú nhỏ bị thương rên rỉ, ai nghe thấy cũng không đành lòng.

“Khóc khóc khóc, chỉ, chỉ tm biết khóc! Hại lão tử đánh bài thua mỗi ngày! Đen đủi! Đừng khóc!…… Lão tử bảo mày không, không khóc, mày không nghe thấy sao?! Lão tử đánh chết mày!”

“Đừng đánh, tôi ngoan ngoãn, đừng đánh con!” Người phụ nữ nguyên bản ngã trên mặt đất lập tức bò lên, điên cuồng chạy về hướng trong nhà.

Đằng sau bức tường, tiếng người phụ nữ thống khổ kêu rên cùng tiếng khóc la hoảng sợ đan chéo ở bên nhau.

“Ngoan ngoãn đừng sợ, ba con chỉ là uống say…… Tê!”

“Ba đừng đánh mẹ! Cầu xin ba đừng đánh mẹ! Ô ô ô……”

Cảnh Linh vừa rồi với Cảnh Thu chỉ là cãi nhau, kỳ thật cũng không phải, loại tình huống này phải nói là đơn phương nhục mạ mới đúng, căn bản không thể tính là cãi nhau. Sau đó qua hai ba phút, liền biến thành bạo hành gia đình.

Anh nguyên bản vẫn còn do dự muốn nhúng tay vào hay không, hiện tại biến thành như vậy, nếu làm bộ cái gì cũng không biết trực tiếp đi mà nói không khỏi có chút băn khoăn.

“Chị, gọi điện thoại báo nguy, địa chỉ liền nói là ngõ nhỏ đối diện cửa sau Sư Đại. Sau đó chị ở ngoài cửa chờ em, nếu là cảnh sát tìm không thấy nơi này chị lại đi đầu hẻm dẫn họ tới.” Hắn dặn dò Cảnh Thu một câu sau đó cũng mặc kệ mặt đất là cái tình trạng như thế nào, đem đồ vật trong tay trực tiếp ném ở ven tường, chạy tới căn nhà kia.

“Tiểu Linh……” Chờ Cảnh Linh chạy xa một khoảng, Cảnh Thu mới phản ứng lại, theo bản năng muốn gọi anh lại, nói với anh báo nguy chờ cảnh sát tới là được, người kia rõ ràng là con ma men, vạn nhất làm ra chuyện gì không lý trí…… Kết quả cô mới vừa mở miệng, đã thấy Cảnh Linh cách tường viện còn có một khoảng chạy lấy đà, hai tay bám lấy đầu tường, chân dẫm lên mặt tường thô táp, sau đó cả người liền như vậy bay vào trong viện đi.

Cảnh Thu: “!!!”

Bên kia, Hồ Khuê đang tay đấm chân đá về người vợ cuộn tròn trốn mình trong góc tường phía đối diện. Buổi chiều bạn văn hẹn hắn đi uống rượu, mấy người uống lên hai hết hai bình lớn, tiếp theo liền đi phòng mạt chược chơi giải trí, không đến một tiếng đem tiền trên người tiền thua hết, còn nợ người ta hơn hai trăm, những người khác không chơi cùng hắn nữa. Hắn hùng hùng hổ hổ ra khỏi phòng giải trí, về đến nhà nhìn thấy Chu Tú Phân chơi với con gái Hồ Thiến, trong tay cầm mấy món đồ chơi, tức khắc giận sôi máu.

“Ô ô ô, ba đừng đánh! Mẹ ơi mẹ ơi!” Cô bé tê tâm liệt phế kêu khóc. Hắn nghe vào lỗ tai không chỉ có không có nửa điểm đau lòng, ngược lại cảm thấy càng phiền. Hắn lúc trước muốn có con trai, trước khi sinh bảo mẹ hắn mang Chu Tú Phân trộm đi xem thử, lúc ấy nói là cái tiểu tử mập mạp, kết quả sinh ra lại là cái thứ tốn tiền, thân thể còn không tốt, ba ngày hai ngày sinh bệnh, tiêu phí không ít tiền cho nó chữa bệnh. Mẹ hắn đối với đứa cháu gái này vốn dĩ có ý kiến, thấy cái tình trạng của nó thì càng tức, ngầm nói với hắn không cần đứa nhỏ này, số tiền đưa cho bệnh viện tương lai còn có thể mua cho cháu trai nhiều ít đồ. Bất quá lúc ấy Chu Tú Phân đem người xem đến khẩn, cuối cùng không giải quyết được gì.

Bóng đèn dưới mái hiên tản ra ánh sáng mờ nhạt, đến góc tường liền trở nên mơ hồ. Chu Tú Phân gắt gao ôm con gái bảo hộ ở trong ngực, thân thể bởi vì đau đớn mà cuộn tròn, dán sát vào tường. Cô bé thương mẹ, hai cánh tay nhỏ gầy vươn ra ôm eo mẹ.

“Khóc khóc khóc, khóc cái mb, từ lúc mày sinh ra lão tử toàn gặp chuyện đen đủi, đánh bài ba ngày hai ngày thua!” Nghĩ vậy Hồ Khuê càng tức giận, cong lưng vươn tay bắt lấy cô bé, “Xem lão tử hôm nay có đánh chết mày không!”

Mắt thấy sắp đụng tới cô bé, đột nhiên bầu trời rơi xuống cái bóng người che ở trước mặt hắn. Hắn tưởng uống nhiều quá hoa mắt, lấy tay xoa xoa mắt, còn chưa kịp buông tay, liền cảm thấy ngực bị một cổ cự lực đánh úp tới, thân thể lập tức trở nên khinh phiêu phiêu như bay lên, tiếp theo ngã mạnh trên đất, không biết áp tới cái gì, trên lưng truyền đến đau đớn xuyên tim.

“Ai u!” Hồ Khuê nhịn không được gào lên một tiếng.

Mấy năm nay uống rượu nhiều, nguyên bản dáng người chỉ có chút béo, lại giống như quả bóng thổi lớn lên, đổi cách nói mà nói thì như mang thai bảy tám tháng cũng có người tin.

Đau đớn cùng với sàn nhà lạnh băng kích thích thần kinh, cảm giác say hơi tiêu đi một ít. Hắn một bên quỷ khóc sói gào, trên mặt đất vặn vẹo hai cái, mới nhớ tới hướng góc tường bên kia xem là cái tình huống như thế nào.

Chỉ thấy dưới ánh sáng tối tăm, góc tường không biết khi nào nhiều thêm một người, thấy không rõ mặt, áo thun quần dài, trên đường tùy ý cũng có thể tìm thấy, thân hình đĩnh bạt chiếu trên mặt tường thô ráp, cái bóng kéo đến thật dài.

Trời tối trong nhà đột nhiên nhiều thêm một người, người nhát gan bị dọa cái chết khiếp. Bất quá có câu rượu vào gan lớn, Hồ Khuê không chỉ không bị dọa, mà còn có một cổ lửa giận toát ra tới, xoay người từ trên mặt đất bò lên, trong miệng hùng hùng hổ hổ, “Thảo mày tm là ai a, lão tử cho phép mày vào sao, cút đi!”

Cảnh Linh nhìn người đàn ông ục ịch lảo đảo lắc lư hướng mình đi tới, trừ bỏ chán ghét ra trong đầu anh không có ý tưởng nào khác. Loại rác rưởi này cũng chỉ có thể khi dễ phụ nữ trẻ con, cùng nam nhân khác gân chuyện mười phần có tám chín là bị giáo huấn.

Gặp người đi tới trước mặt, anh cau mày chân nâng lên trực tiếp đạp qua. Vì thế Hồ Khuê mới bò dậy lại ngã xuống đất. Cảnh Linh thị lực tốt, rõ ràng nhìn thấy một thân dữ tợn kia run rẩy mấy cái.

“Rác rưởi.” Hắn lạnh lùng nói.

Giọng nói mới rơi xuống, liền nghe thấy phía sau tiếng cô bé run rẩy vang lên, “Đại ca ca?”

Hình như là biết mình? Cảnh Linh nghi hoặc quay đầu lại, liền thấy đầu cô bé từ trong lòng mẹ nhô đầu ra, cái mặt nho nhỏ cái cằm nhòn nhọn, một đôi mắt lớn đến có chút dọa người, bên má phải bị sưng.

“Đại ca ca, thật là anh!” Mắt cô bé lập tức sáng lên, tay nhỏ đẩy đẩy người mẹ đang ôm mình, “Mẹ ơi, là đại ca ca, là đại ca ca lợi hại thắng được rất nhiều đồ chơi!”

Thân thể người phụ nữ cứng đờ như cũ, nghe vậy mới chậm rãi ngẩng đầu lên, biểu tình trong mắt lộ ra trống rỗng chết lặng. Bà nhìn Cảnh Linh, lại như là đơn thuần nhìn về phía trước, ánh mắt không có tiêu cự. Tầm mắt hạ xuống, đồng tử đột nhiên rụt rụt, cơ hồ là phản xạ có điều kiện ôm chặt cô bé trong lòng ngực, một tay ôm vai một tay ấn đầu mạnh mẽ đem người ấn vào trong lòng ngực.

Sự sợ hãi trong tiềm thức này. Thực hiển nhiên, vừa rồi người phụ nữ này là thấy nam nhân nằm trên mặt đất.

“Mẹ, là đại ca ca a! Đại ca ca vừa rồi cùng chị gái kia!” Cô bé kêu lên, nỗ lực từ trong lòng mẹ chui ra tới, không biết như thế nào, ánh mắt lập tức trở nên hoảng sợ, “Đại ca ca!” cô bé hô to, thanh âm có chút run rẩy.

Cảnh Linh biết vì cái gì. Cái thứ rác rưởi nằm trên mặt đất kia bò lên mà thôi, nhưng thật ra học thông minh, biết câm miệng đánh lén.

Anh nghiêng người tránh ra, người nọ đánh vào không khí. Ý thức bị cồn lây nhiễm, thân thể mất đi cân bằng lập tức gục trên đất. Lại là một tiếng kêu rên.

Một trận tiếng bước chân từ cửa truyền đến, là Cảnh Thu lại đây. Cửa mở ra, cô cẩn thận thăm dò tiến vào, “Tiểu Linh!” Cô một bên gọi, một bên tiến vào trong sân.

“Chị, nơi này.” Cảnh Linh trả lời.

Cảnh Thu theo thanh âm nhìn qua, liền nhìn thấy Cảnh Linh đứng ở góc tường. Đang chuẩn bị nói cái gì, thì nghe thấy tiếng của một cô bé, “Chị!”

Ánh đèn trong sân có chút tối, Cảnh Thu tầm mắt không thể so với Cảnh Linh, xem đến không quá rõ ràng. Chờ đến gần mới thấy rõ ràng, “A, là em a!” Thanh âm không giấu được sự kinh ngạc.

Cô đương nhiên không quen biết cô bé này, chỉ là vừa rồi ở trên phố gặp qua mà thôi. Lúc ấy cô trong tay đầy chiến lợi phẩm Cảnh Linh thắng được, không cẩn thận rớt một cái, chính là cô bé này nhặt lên giúp cô. Ánh mắt cô bé tràn đầy hâm mộ làm cô nhớ tới bản thân khi còn nhỏ, khi đó cô cũng nhìn đồ chơi của người khác như thế này. Dù sao đồ trong tay nhiều như vậy, cô liền thuận tay tặng hai cái cho cô bé.

Vừa rồi ở bên ngoài gọi điện thoại, cô cũng nghe thấy tên say rượu kia nói, nguyên bản chỉ cảm thấy thập phần phẫn nộ, hiện tại lại có chút áy náy, bởi vì đồ cô đưa làm cô bé bị hiểu lầm, mẹ con hai người vì thế mà ăn một trận đánh.

“Tiểu Linh, chị……”

“Chị không cần tự trách, thiện lương không phải sai, liền tính chị không cho, cái tên rác rưởi này cũng lấy cớ khác để động thủ.” Nghe hai người đối thoại, Cảnh Linh đại khái đoán được chuyện phát sinh phía trước.

Người phụ nữ gắt gao ôm cô bé trong lòng, phảng phất như người chết đuối ôm chặt cái cây cứu mạng. Cuộn tròn thân mình ở góc tường, trước sau không nói lời nào.

Cảnh Thu thật cẩn thận tới gần, thấy người phụ nữ không có phản ứng, liền ngồi xổm xuống bên cạnh, ôn nhu an ủi bé gái.

Cảnh Linh liền ở bên cạnh nhìn, chân đạp lên lưng nam nhân, tùy ý để hắn hùng hùng hổ hổ, thân thể tròn xoe vặn vẹo trên mặt đất, nhưng làm thế nào cũng không đứng dậy được.

Cảnh sát rất nhanh liền tới, một nam một nữ, vào cửa trước trong đó một người nói thầm một câu, “Tôi liền biết lại là nhà hắn!” Vào cửa nhìn thấy Cảnh Thu và Cảnh Linh cũng không ngoài ý muốn, hai người phân biệt hỏi tình huống.

“Là cô báo án đi.” Nữ cảnh sát hỏi Cảnh Thu, ngữ khí khẳng định mà không phải nghi vấn.

Nam cảnh sát nói với Cảnh Linh, “Tiểu tử được rồi, chân lấy ra đi.” Tiếp theo lại nói với người trên đất, “Hồ Khuê, ngươi tm nước đái ngựa lại uống nhiều quá đúng không?”

Cảnh Linh đã từng làm qua cảnh sát, tuy rằng không phải ở cấp cơ sở, nhưng đối với tình huống này vẫn là rất rõ ràng. Nghe ngữ khí của hai người cảnh sát này liền biết việc này phát sinh không chỉ một lần, anh cũng từ phản ứng của người phụ nữ đoán ra kết quả này.

“Tiểu tử, thấy việc nghĩa hăng hái làm là chuyện tốt, nhưng tính huống nhà này cậu vẫn không cần lo đi.” Ấn theo trình tự làm một lần, hai vị cảnh sát nhân dân chuẩn bị rời đi.

Cảnh Linh đem người ngăn lại: “Các người không đem tên rác rưởi này mang về sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.