Gả Cho Tiểu Trúc Mã

Chương 42



Trần Phương Ngọc đi tới, cầm lấy tờ giấy kia nhìn.

Ba chữ lớn trên giấy ‘thư li hòa’, đập thẳng vào mắt của bà.

Thư li hòa?

Trần Phương Ngọc nghĩ có chút kỳ lạ, nhưng nhìn thấy chữ viết bên trên là nét chữ của Tuấn Trúc, cũng không biết gần đây hắn học cái gì. Bà cũng không để ý, chỉ đặt nó lại trên bàn sách, nhìn bốn phía không có chỗ nào khác thường, mới yên tâm rời đi.

Chỉ là lúc xoay người rời đi, ánh mắt liếc về tờ giấy này, Trần Phương Ngọc luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Bà đi tới bên kia bàn sách, quay đầu nhìn lại, từ hướng khác nhìn thoáng qua liền bừng tỉnh, cái gì ‘thư li hòa’! Rõ ràng là viết theo chiều ngược lại ‘thư hòa li’!

Ngay lập tức, Trần Phương Ngọc bùng phát cơn giận, bà còn không hiểu sao gần đây Đoàn Đoàn lại rầu rĩ không vui, thì ra vấn đề xuất phá từ Nhạc Tuấn Trúc, đứa ‘con trai ngoan’ của bà!

Bà càng nghĩ càng tức, lúc ra khỏi cửa, nhìn xung quanh rồi bẻ một cành cây từ trong bụi hoa, tức giận đùng đùng đi về phía cửa.

* * *

Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, tâm trạng dạo này của Nhiễm Linh Hoa đã khá hơn nhiều, khi không trang điểm má đỏ hồng mi đẹp như vẽ, ý cười dịu dàng, cả người không còn buồn bã u ám mà trở nên dịu dàng vui vẻ.

Nhưng ngược lại với nàng, Tiết Đông Mai có vẻ lo lắng không vui, lúc cười trông cũng rất gượng gạo, ngay cả ánh mắt cũng viết rõ ‘ta có chuyện ta không vui ta khổ sở’.

Thấy không có ai, tất cả nha hoàn đã lui xuống, Nhiễm Linh Hoa nắm tay nàng, nói, “Đoàn Đoàn, cô làm sao vậy? Cãi nhau với Nhạc Tuấn Trúc sao?”

Tiết Đông Mai cố gắng cười nói, “Không có, sao cô lại hỏi như vậy.”

Chỉ là nụ cười kia, nhìn thế nào cũng rất gượng ép.

“Cô còn nói sao,” nàng lấy tay chỉ vào giữa chân mày Tiết Đông Mai, “Lông mày đều nhíu lại có thể kẹp một con chim sẻ nhỏ rồi đấy, còn nói không có việc gì.”

Tiết Đông Mai bị nàng chọc cho bật cười, “Thật sự không có, nếu có tự ta xử lý được.”

Thấy nàng không muốn nói, Nhiễm Linh Hoa cũng không hỏi nữa, bèn nói qua chuyện khác, “Kim Kim có viết thư cho cô không? Nàng thế nào rồi?”

Tiết Đông Mai lắc đầu, “Không có. Nhưng sẽ không có chuyện gì đâu, nàng theo Tôn lão gia, có lẽ là rất bận.”

Nhiễm Linh Hoa thở dài, “Kỳ thực Kim Kim như vậy cũng tốt, không còn toàn tâm toàn ý theo đuổi Tưởng Duệ Kỳ nữa, đi ra ngoài nhìn một chút, nói không chừng còn có thể gặp được những người khác.”

Tiết Đông Mai suy nghĩ một chút, vẫn quyết định kể lại chuyện Tưởng Duệ Kỳ chạy ra thành, kết quả bị mất bạc phải chịu lạnh cả đêm cho nàng biết, “Lúc đi Kim Kim có bảo người của Tôn phủ lưu lại địa chỉ cho ta, Linh Hoa, cô nghĩ ta có nên nói chuyện này cho nàng biết không?”

Nhiễm Linh Hoa cũng có chút do dự, nàng cũng rất xem trọng Kim Kim và Tưởng Duệ Kỳ.

Tuy nói Tưởng Duệ Kỳ hơi sĩ diện một chút, nhưng trong tim vẫn có Kim Kim. Thế nhưng hiện tại, hình như Kim Kim thực sự muốn buông bỏ đoạn tình cảm này, các nàng là tỷ muội của Kim Kim, nên giúp nàng buông bỏ hoàn toàn, hay là để ‘tình xưa’ này một lần nữa dấy lên?

Tiết Đông Mai lại nói, “Vừa nãy ta nghe Tác Doanh nói, Tưởng thiếu gia bây giờ đang ầm ĩ đòi tuyệt thực, đã hai ngày rồi không ăn cơm, ai khuyên cũng không chịu. Tuấn Trúc huynh tan học, phải đi tới Tưởng phủ thăm hắn.”

Nhiễm Linh Hoa suy tư trong chốc lát, “Tại sao không nói cho Kim Kim biết chuyện này, quyết định thế nào, phải dựa vào chính nàng. Cô viết chú ý dùng từ một chút, không nên đưa ra ý kiến là được. Nàng sẽ phải biết nên làm như thế nào.”

Tiết Đông Mai gật đầu, “Được, ta sẽ viết cho nàng. Được rồi còn chưa hỏi cô, gần đây cô có liên lạc với Uông phu tử không, hắn ở huyện Khang Thành thuận lợi chứ?”

“Cũng rất thuận lợi.” Nói đến đây, Nhiễm Linh Hoa cười nói, “Hắn viết thư cho ta, mẹ ta cũng không ngăn cản, sau đó nói sẽ không ngăn cản ta và hắn liên lạc nữa. Chờ hắn tham gia kỳ thi Hương lần này, có thành tích, rồi lại nói.”

“Tốt rồi, chúc mừng cô nha Linh Hoa, cùng Uông phu tử rốt cục khổ tận cam lai rồi.” Tiết Đông Mai nói.

Nhiễm Linh Hoa gật đầu, lại chợt buồn bã, “Thật ra ta cảm thấy rất có lỗi với cha mẹ ta, ta làm ra nhiều chuyện hoang đường như vậy, khiến bọn họ mất thể diện.”

Nhất là Nhiễm phu nhân, là một người trọng sĩ diện và danh tiếng như vậy, đã từng bị nàng chọc giận đến phát khóc.

Tiết Đông Mai cũng biết chuyện này, an ủi, “Bọn họ cũng là muốn tốt cho cô, người làm cha mẹ, có ai không lo lắng cho con cái mình chứ. Nhưng bây giờ tốt rồi, Với tài hoa của Uông phu tử, nhất định có thể đạt thành tích cao tại kỳ thi Hương, đến lúc đó các cô tất nhiên sẽ có một tương lai tốt đẹp.”

Hai người đang nói chuyện, một gia đinh từ bên ngoài vội vã chạy vào, “Thiếu phu nhân người mau đi xem một chút, phu nhân ở cổng muốn đánh chết thiếu gia!”

Tiết Đông Mai lập tức đứng lên đi ra ngoài, “Xảy ra chuyện gì?”

“Dạ không biết, thiếu gia xuống xe mới vừa vào cổng, thì thấy phu nhân không biết từ đâu bẻ một cành cây, hung hăng đánh lên người thiếu gia, còn nói muốn đánh chết thiếu gia nữa. Bọn nô tài khuyên ngăn không được, kéo cũng không ra, thiếu phu nhân người mau đi xem một chút đi.”

Tiết Đông Mai đi ra cửa phòng, thì nhớ tới Nhiễm Linh Hoa còn đang ở bên trong.

Nhiễm Linh Hoa cũng đứng lên nói, “Đoàn Đoàn cô mau đi đi, lát nữa ta sẽ tự đi.”

Tiết Đông Mai gật đầu, để lại một nha hoàn bên ngoài ở lại với Nhiễm Linh Hoa, nhanh chóng chạy ra cổng.

Khi đến nơi, nàng liền thấy Trần Phương Ngọc một tay kéo cánh tay Nhạc Tuấn Trúc, tay phải cầm gậy, đánh mạnh vào lưng của hắn, vừa đánh vừa mắng, “Ngươi thằng nhóc này, vậy mà lại học thói xấu. Hôm nay lão nương đánh chết ngươi, để ngươi khỏi làm ra chuyện thương thiên hại lý nữa, sau này ta xuống dưới, cũng thẹn với liệt tổ liệt tông Nhạc gia.”

Nhạc Tuấn Trúc né trái tránh phải, Trần Phương Ngọc túm chặt, hắn cũng không dám phản ứng lại, chỉ có thể né tránh hai bên của bà.

“Mẹ làm gì vậy! Con rốt cuộc đã làm cái gì!”

Tiết Đông Mai chạy tới giật lại cành cây Trần Phương Ngọc đang cầm, “Xin mẹ bớt giận, đã xảy ra chuyện gì?”

Thấy nàng, Trần Phương Ngọc ném cành cây ra, ôm cánh tay Tiết Đông Mai khóc lóc nói, “Con dâu đáng thương của mẹ, số của con sao khổ như vậy, vất vả gả cho người ta, còn gặp phải loại người lòng lang dạ sói như thế này, mẹ thương con quá đi!”

Tiết Đông Mai và Nhạc Tuấn Trúc hai mặt nhìn nhau, đều muốn từ trong mắt đối phương biết nguyên nhân tại sao Trần Phương Ngọc lại mất khống chế như vậy, nhưng thất bại.

Nhạc Tuấn Trúc cho hạ nhân xung quanh lui ra, Tiết Đông Mai đỡ Trần Phương Ngọc đi vào phòng, “Không có việc gì đâu mẹ, mẹ nói với con, rốt cuộc làm sao? Tuấn Trúc huynh cũng không biết, huynh ấy làm chuyện gì?”

Trần Phương Ngọc không muốn để Tiết Đông Mai biết chuyện ‘thư hòa li’ trong thư phòng, thấy thế trừng mắt liếc Nhạc Tuấn Trúc, “Cũng là chuyện tốt ngươi gây ra!”

Nhạc Tuấn Trúc trên lưng bị bà đánh có hơi đau, lúc này chỉ cảm thấy oan hơn đậu nga, ủy khuất nói, “Con làm gì? Mẹ nói rõ ràng xem.”

“Còn bảo ta nói rõ ràng? Ngươi thật không biết xấu hổ Nhạc Tuấn Trúc! Ngươi tưởng không nói người ta không biết sao, được, vậy ngươi tới thư phòng quỷ quái của ngươi trước đi, tới nhìn tờ giấy trên bàn sách kia rốt cuộc viết cái gì, rồi quay lại nói chuyện!”

Nhạc Tuấn Trúc: “? Được, con sẽ đi ngay bây giờ.”

Tiết Đông Mai: “!”

Trên bàn sách trong thư phòng Tuấn Trúc huynh, lúc trước nàng đã lấy thư hòa li nàng viết chưa nhỉ? Lúc đó nghe nha hoàn nói Linh Hoa tới, nàng sắp xếp lại một chút rồi đi ra.

Khi ấy tâm trạng nàng không tốt, rất dễ quên đồ, lúc đó gấp gáp, cũng chỉ lo chỉnh sửa lại y phục tóc tai một chút, rồi soi gương, thấy không có vấn đề liền đi.

Về phần tờ giấy trên bàn kia, nàng thật sự không nhớ đã ném vào soạt rác chưa, hay vẫn còn đặt ở trên bàn.

Nhưng nhìn dáng vẻ của mẹ như vậy, chắc có lẽ là vế sau rồi!

Hơn nữa bảng chữ mẫu nàng luyện tập, đều là chính tay Tuấn Trúc huynh viết, bút tích hai người gần như giống nhau, chẳng lẽ do mẹ thấy tờ giấy kia, nghĩ là Tuấn Trúc huynh viết, hắn muốn hòa li với mình, cho nên mới tức giận như vậy?

Thấy Nhạc Tuấn Trúc rất muốn biết nguyên nhân tại sao mình lại bị ăn đòn, nhanh như chớp vậy chạy tới viện của mình, Tiết Đông Mai nhanh chóng an ủi Trần Phương Ngọc một chút, “Mẹ đừng có gấp, con và Tuấn Trúc huynh nói chuyện một chút. Mẹ về nghỉ trước đi, đừng tức giận nữa, con sẽ rút giận cho mẹ!”

Nàng nói xong, cũng không chờ Trần Phương Ngọc nói gì, chạy nhanh về phía trước.

Nhạc Tuấn Trúc cũng không hiểu ý của nàng, còn tưởng nàng cũng giống như mình, không biết nguyên nhân tại sao Trần Phương Ngọc lại tức giận như vậy, thấy nàng chạy ngang qua bên cạnh mình, còn chuẩn bị oán giận nói với nàng một phen.

Nào ngờ nàng chạy rất nhanh, bỗng chốc xẹt qua bên cạnh hắn, cũng không dừng lại.

Nhạc Tuấn Trúc thấy có gì đó không đúng, chạy theo nàng.

Cuối cùng vẫn là Tiết Đông Mai nhanh hơn một bước, nàng chạy đến thư phòng đi tới trước bàn, thấy ba chữ ‘thư hòa li’ đập vào mắt.

Hiểu rõ nguyên nhân hậu quả của câu chuyện, nàng lập tức thấy da đầu tê dại, nghe tiếng bước chân của Nhạc Tuấn Trúc phía sau, Tiết Đông Mai nhanh chóng cầm tờ giấy kia lên vò lung tung thành một cục, trước khi bóng dáng của hắn xuất hiện ở thư phòng, liền ném vào sọt rác.

Mặc dù hành động của nàng rất nhanh, nhưng Nhạc Tuấn Trúc vẫn thấy được động tác tay phía sau của nàng.

Hắn hơi nghi ngờ nhìn về phía sọt rác, bên trong có không ít giấy vụn lớn nhỏ khác nhau, cục giấy bị nàng ném vào, bây giờ cũng xen lẫn với những tờ giấy vụn khác, không nhìn ra dấu vết. Nhưng nếu thực sự muốn tìm được cũng không phải là không có biện pháp, hắn trở mình một xíu, cái gì mà mình nhớ ra, thì còn lại không thể nghi ngờ là cái nàng vừa vứt đi.

Nhưng nhìn nàng giả vờ không có việc gì, vẻ mặt bịt tai trộm chuông này, Nhạc Tuấn Trúc cười thầm trong lòng, quyết định trước tiên gạt nàng một chút.

Hắn ‘Khụ’ một tiếng, giả vờ trấn định đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn, dưới ánh mắt khẩn trương của nàng, ung dung nói, “Đừng giả vờ nữa, ta thấy hết rồi, lấy vật kia ra, không thì ta tự đi lấy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.