Tiết Đông Mai lập tức đưa tay định lấy vò rượu của hắn, khuyên nhủ, “Ngươi say rồi, đừng uống nữa.”
Chử Cao Tinh ợ một hơi, mùi rượu nồng nặc sộc vào mũi Tiết Đông Mai cau mày buồn nôn.
Thấy nàng như muốn nôn, Chử Cao Tinh giật mình buông vò rượu, dời nó đến vị trí khá xa, “Không phải chứ Tiểu Mai tử, cô mang thai?”
Giọng của hắn hơi lớn, khiến những người khác ở đại sảnh đều nhìn qua bên này.
Tiết Đông Mai đỏ mặt, trách mắng, “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Thấy nàng phủ nhận, Chử Cao Tinh mới thở phào, “Ta đã nói Nhạc Tuấn Trúc không phải là người đáng tin cậy như vậy. Được rồi, cô nhìn ta cũng nhìn xong rồi, nên làm gì thì làm đi, ta sẽ nói chuyện với cô sau.”
Hắn lại muốn lấy rượu vò đi, đến ngồi bên cạnh mấy công tử thiếu gia nhà giàu quần áo đẹp đẽ, nhìn như đang dùng cơm, nhưng thực ra những đôi mắt ấy đều nhìn hắn chằm chằm, dường như chỉ sau một khắc nhìn để chê cười Chử Cao Tinh.
Tiết Đông Mai không muốn hắn như vậy, vì vậy lấy vò rượu trong tay hắn đi, “Đừng uống, về phủ trước đã.”
Nghe được cách đó không xa tiếng bàn luận xôn xao, Chử Cao Tinh nắm chặt tay, dán thật chặc vào mặt bàn, hình như chỉ có như vậy, hắn mới ngăn được cơn phẫn nộ và không cam lòng lại.
Hắn cầm lấy rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước, nhìn nàng vẻ mặt lo lắng, chợt thở dài, “Ta trở về đây, cô cũng về đi.”
“Vậy được, ngươi đứng lên, ta đưa ngươi trở về.” Tiết Đông Mai nói.
Vẻ mặt nàng nghiêm túc chọc cười Chử Cao Tinh, hắn chỉ vào cửa nói, “Phu quân cô tới đón cô, vậy cô còn muốn đưa ta về không?”
Tiết Đông Mai quay đầu nhìn lại, Nhạc Tuấn Trúc đang ôm San San, đứng yên tĩnh trước cửa tửu lầu.
“Được rồi, nếu ta đã đồng ý với cô, thì nhất định sẽ trở về. Đừng để bọn họ đợi lâu, cô đi trước đi.”
Tiết Đông Mai khó xử, nhìn San San cứ tìm nàng, mới do dự đứng lên, vẫn không yên tâm nhìn Chử Cao Tinh căn dặn, “Vậy ngươi nhớ phải trở về, người khác thích nói gì cứ để họ nói, ngươi cũng không mất cân thịt nào, kệ bọn họ đi.”
“Cô đang nói cái gì vậy,” Chử Cao Tinh cười nói, thấy nàng lại trừng mình, liền vội vàng nói, “Được rồi ta biết rồi, lập tức đi ngay được chưa. Cô đi nhanh lên.”
Tiết Đông Mai lúc này mới từ từ rời đi.
Bóng dáng của nàng vừa biến mất, nụ cười trên mặt Chử Cao Tinh chợt tối sầm lại, nghe tiếng bàn luận xôn xao xung quanh, hắn cầm lên một vò rượu không, hung hăng đập xuống dưới chân những người ở bàn kia.
Vò rượu ‘rầm’ một tiếng, văng ra bốn phía, dọa người ở bàn bên kia nhất thời nhảy dựng lên.
“Chử Cao Tinh!” Có thiếu niên thấy thế, chỉ vào hắn châm chọc nói, “Kiêu ngạo cái gì, ngươi thật cho mình còn là Chử đại thiếu gia cao cao tại thượng sao?”
Chử Cao Tinh không thèm đếm xỉa tới dương mắt lên, hung hăng vênh váo nói, “Không phải sao?”
Bị khí thế kia của hắn đè bẹp, thiếu niên kia cũng có chút chột dạ, hắn quay đầu tìm đồng bọn trợ uy, lại thấy những người lúc nãy còn nhỏ giọng ngồi bàn luận với hắn, tất cả đều cúi đầu.
Mặt của hắn nhất thời đỏ lên, ngập ngừng cũng không biết nên nói gì.
Lúc này một giọng nữ nhàn nhạt phá tan sự im lặng, Úc Nhu đẩy mọi người ra, từ bên ngoài đi vào, lành lạnh nói, “Chử thiếu gia thực là uy phong lẫm liệt.”
Chử Cao Tinh nhất thời muốn nổi giận, nhưng sau khi thấy Úc Nhu trên cánh tay còn đeo vải trắng, dáng vẻ kiêu ngạo của hắn nhất thời như bị người tạt một chậu nước lạnh, tắt ngấm, “Cô tới đây làm gì!”
Úc Nhu ý bảo thiếu niên kia rời đi, ngồi vào chỗ đối diện Chử Cao Tinh, cầm lấy vò rượu tiểu nhị đưa tới, rót cho mình một chén rượu, “Đương nhiên là cùng ngươi uống rượu rồi.”
“Hừm, già mồm.” Hắn lấy ba chén rượu trên bàn, bày từng cái ra trước mặt Úc Nhu, rót đầy rượu, “Uống.. xong mấy chén này, mới có tư cách nói chuyện với ta.”
Thấy trong mắt hắn có vẻ coi nhẹ và xem thường, Úc Nhu nhíu mày, dưới cái nhìn của hắn, bưng chén lên, từng ngụm từng ngụm mà uống.
Rượu hơi cay, xuống cổ họng của nàng và xoang mũi thì nóng như lửa.
Nàng chịu đựng uống hai chén, Chử Cao Tinh đối diện cũng không ngăn cản chút nào, ngược lại rất tự tại chống tay nhìn nàng, giống như đang nói: Xem đi, ta đã nói mà cô không nghe, lần sau đừng.. khoác lác nữa.
Úc Nhu lau miệng sạch sẽ, nén giận, lấy hai chén còn lại uống cạn hết.
Uống xong bốn chén rượu, Úc Nhu chỉ cảm thấy rượu vào bụng, như sóng biển vỗ, dạ dày của nàng cuồn cuộn lên.
Thấy nàng muốn nôn, Chử Cao Tinh lập tức nói, “Ráng nhịn đi! Nôn ra thì không tính nhé.”
Úc Nhu lập tức mím chặt môi, kéo miếng vải đeo tay, che miệng lại.
Mắt của nàng bởi vì mùi rượu bốc lên, đã thay đổi trở nên đỏ bừng, nước mắt sắp trào ra, rồi lại kiên cường cố chấp nhìn hắn, không chịu thua.
Chử Cao Tinh tâm tư khẽ lay động, bỗng nhiên không muốn chọc ghẹo nàng nữa, “Được rồi, ta cho phép, cô muốn nôn thì nôn đi.”
Lúc này Úc Nhu mới chạy nhanh ra ngoài cửa, ngồi chồm hổm dưới đất ói ra.
Thấy nàng chật vật như vậy, Chử Cao Tinh đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, “Cô không sao chứ? Có thể đi được hay không?”
Úc Nhu lắc đầu, nôn sạch sẻ những thứ trong dạ dày ra, lau miệng, sắc mặt trắng bệch, người lảo đảo muốn ngã xuống, ngửa đầu nhìn hắn nói, “Vậy bây giờ có thể cùng ta nói chuyện một chút không?”
Chử Cao Tinh há miệng muốn phản bác, cuối ùng vẫn nói, “Cô nói đi.”
* * *
Chưa tới hai ngày, Tiết Đông Mai bỗng nghe Nhạc Tuấn Trúc nói, Chử Cao Tinh tới học viện đi học, ngày nào cũng có mặt, không còn đi muộn về sớm nữa. Học hành cũng rất nghiêm túc, quả nhiên không được ba ngày, đã phải thay đổi cách nhìn về hắn.
Tiết Đông Mai hơi khiếp sợ, vì vậy lúc học viện Vân Thượng sắp tan học, đi tới cửa học viện.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, các thiếu gia tiểu thư mặc đồng phục màu lam nhạt, lần lượt từ bên trong đi ra. Nàng và Hạnh Nhi đứng dưới bậc thang ở cửa, vươn cổ ngóng chờ nhìn đám người bên trong đi ra.
Hạnh Nhi chưa thấy Chử Cao Tinh, đối với những chuyện hắn trải qua vô cùng hiếu kỳ, nhìn trong đám người đang đi ra, không ngừng hỏi nàng ‘quý công tử sa sút’ của nàng trông như thế nào, kia có phải là Chử Cao Tinh hay không.
Đều bị Tiết Đông Mai phủ nhận.
Đến khi ba thiếu niên đang đùa giỡn đi tới cửa viện, Hạnh Nhi bay thẳng đến chỗ bọn họ lắc đầu, “Này Dương Mục! Ta ở đây!”
Dương Mục thấy nàng, bỏ tay của Tưởng Duệ Kỳ ra, bước nhanh đi xuống, “Hạnh Nhi, Thiếu phu nhân, sao hai người lại tới đây?”
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, bọn họ thay đổi cách xưng hô với Tiết Đông Mai từ Tiết cô nương, thành chị dâu, bà chị, cuối cùng thì biến thành Thiếu phu nhân. Tiết Đông Mai cũng lén hỏi qua Nhạc Tuấn Trúc, hắn chỉ cười, không nói gì, hỏi nhiều thì hắn lại đổi chủ đề trêu chọc nàng.
Sau đó Tiết Đông Mai không thèm hỏi nữa, để bọn họ thích gọi sao thì gọi.
“Còn sao nữa, nhất định là đón Tuấn Trúc huynh về nhà rồi,” Tống Thần từ phía sau nhảy xuống, phóng tới chỗ người Dương Mục, cười trêu nói, “Aizz đãi ngộ của người thành thân rồi có khác, lúc nào cũng có người đón về nhà, bảo ta chép ba cuốn đại tự ta cũng đồng ý đó.”
Dương Mục dãy giụa gạt hắn ra, “Ngươi cút đi, thật sự đến lúc đó không biết ngươi còn nói như thế được không.”
Tống Thần le lưỡi, quay đầu thấy Tưởng Duệ Kỳ có chút buồn bã đi xuống, tò mò hỏi, “Này Duệ Kỳ huynh, sao gần đây không thấy Kim Kim đến tìm ngươi nữa? Thế nào, nàng hết hy vọng với ngươi rồi sao?”
Tưởng Duệ Kỳ phản bác, “Làm sao có thể! Cũng không nhìn xem một chút nàng ta là dạng người gì, làm sao có thể hết hy vọng với ta! Các ngươi chờ xem, không quá ba ngày, ta khẳng định nàng lại tới tìm ta thôi!”
Tống Thần bĩu môi, “Ngươi chỉ được cái mạnh miệng! Người ta quay lưng rồi ta xem lần này ngươi làm sao.”
Nhìn sắc mặt không tốt của hắn, Tiết Đông Mai giải vây nói, “Tống Thần, ngươi có thấy Chử thiếu gia không? Sao bây giờ còn chưa ra?”
Tống Thần thuận miệng nói, “Ở phía sau đó.”
Nói xong hắn mới kịp phản ứng, “Hả? Cô hỏi Chử Cao Tinh sao? Ta còn tưởng hỏi Tuấn Trúc huynh. Chử Cao Tinh còn muốn ở lại một chút, gần đây không biết hắn uống lộn thuốc gì, mà rất hăng hái đọc sách. Còn có Úc Nhu, hình như đầu óc cũng nóng lên, còn xung phong nhận việc giúp hắn học bù.”
Tưởng Duệ Kỳ đang buồn phiền, nghe hắn nói bậy về Úc Nhu, lập tức trách mắng, “Đầu ngươi mới nóng đó! Cả nhà ngươi đầu óc đều nóng lên!”
Tống Thần bị hắn mắng, tâm trí quay về đang muốn phản bác, lại thấy hắn giận đùng đùng bỏ đi. Hắn chả hiểu gì, nhìn Dương Mục rồi lại nhìn Tiết Đông Mai, chân thành hỏi, “Hắn làm sao vậy?”
Dương Mục lắc đầu, “Ai biết được, có thể là hôm nay bị phu tử phê bình tâm trạng không tốt thôi.”
Nhìn bóng lưng hối hả của hắn biến mất, Tiết Đông Mai lại nghĩ Tưởng Duệ Kỳ như vậy, nhất định có liên quan tới Kim Kim, xem ra nàng quay về phải tìm Kim Kim nói chuyện một chút, nói không chừng hai người còn có cơ hội hòa giải.
Nàng còn đang ngẩn ngơ, bên kia Hạnh Nhi không biết làm sao, lại cùng Dương Mục nói chuyện rôm rả, không để ý tới nàng chút nào.
Nhìn hai người nói chuyện rất vui vẻ, Tiết Đông Mai đứng qua một bên, dựa vào sư tử đá ở trên cửa, chăm chú nhìn cửa viện, chờ Chử Cao Tinh đi ra.
Mọi người ai làm việc nấy, Tống Thần thấy buồn chán, cũng không chào hỏi mấy người, một mình lặng lẽ rời đi.
Lúc Nhạc Tuấn Trúc đi ra, thấy chính là hình bóng nàng kiển chân ngóng trông. Hắn đưa sách cho Tác Doanh, bảo hắn mang về trước, một mình bước xuống thềm đi tới bên cạnh nàng.
Tiết Đông Mai chờ đến hơi thất thần, đang nghĩ xem lúc gặp Kim Kim nên nói chuyện Tưởng Duệ Kỳ như thế nào, không nhìn thấy Nhạc Tuấn Trúc đã từ trên bậc thang đi xuống, trốn ở phía sau của nàng.
Nhạc Tuấn Trúc vỗ nhẹ lên vai trái của nàng, lúc nàng quay đầu bên trái, lại vỗ vai phải của nàng, nhưng nàng vẫn không thấy sự khác thường này, lại nhìn qua bên phải.
Tiết Đông Mai theo động tác của hắn, ngơ ngác quay trái quay phải vài lần, mới nhận ra, quay đầu liền thấy Nhạc Tuấn Trúc đang nén cười.
Còn Hạnh Nhi và Dương Mục bên cạnh, cũng không chút nào che giấu tiếng cười nhạo.
“Huynh làm gì vậy!” Nàng bất mãn nói, chỉ là trong giọng nói mang chút nũng nịu, nghe không có chút uy hiếp nào.
Nhạc Tuấn Trúc nắm cả vai của nàng, buồn cười nói, “Không có gì, nghĩ gì mà nhập tâm vậy. Đi, chúng ta về nhà.”
“Về nhà cái gì chứ, muội đang đợi Chử Cao Tinh, huynh đi ra ngoài muộn vậy, có thấy hắn không?” Tiết Đông Mai nói.
Sắc mặt của Nhạc Tuấn Trúc cứng nhắc, “Không phải muội tới đây đón ta sao?”