Đêm hôm đó Lam Anh đã ngủ một giấc rất ngon trong căn phòng mà cô bé và mẹ từng ngủ ở nhà Khánh. Còn Lam, đêm ấy cô lại gần như không được ngủ trong phòng của anh, bị anh giày vò đến mức phải cầu xin rất nhiều lần. Nhưng anh luôn mặc kệ cô, từ đầu đến cuối anh chỉ làm theo ý mình. Thẳng đến khi cô ngất lịm đi anh mới chịu dừng lại. Đây là lần đầu tiên anh mất kiểm soát đến mức thất thố lúc thân mật cùng cô, cũng là lần đầu tiên anh không để ý đến cảm nhận của cô.
Lúc Lam tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau. Cả người cô đau đến mức không thể cử động được, phải dùng hết sức bình sinh mới có thể ngồi dậy. Vừa bước chân xuống giường cô đã nhìn thấy một tờ giấy nhớ ở chiếc tủ nhỏ cạnh đó, bên trên là nét chữ rắn rỏi của anh.
“Anh sẽ đưa Lam Anh đi học và đón con về. Hôm nay em nghỉ ngơi đi.”
Lam cầm lấy tờ giấy, khẽ thở dài rồi vò nát quăng vào thùng rác. Sau khi tẩy rửa cơ thể, cô khập khiễng về phòng mình, ngã người nằm xuống. Cùng lúc đó, chuông điện thoại của cô vang lên. Nhìn tên người gọi, cô chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn bắt máy.
– Bên kia cũng khuya rồi, anh vẫn chưa ngủ sao?
– Anh mới xong việc. – Đầu giây vang lên giọng nói dịu dàng của Tú. – Giọng em sao vậy? Ốm à? Thằng Khánh không chăm sóc tốt cho em à?
– Em vẫn ổn. Anh thì sao?
– Anh hả? Vốn đã bận bù đầu mà nay lại nghe được tin em và Khánh dội bom phụ huynh từ dạo giỗ ông. Sao không nói với anh chuyện hai đứa bị lộ rồi?
– Nói với anh thì cũng đâu giải quyết được… – Chợt, Lam ngừng lại một chốc, nhíu mày. – Anh biết chuyện của bọn em?
– Ừ, trước tết anh đã biết rồi.
– Làm sao… anh biết?
– Sao anh không thể biết? Người đang yêu không dấu được ánh mắt, anh nhìn thằng Khánh là biết ngay. Chỉ có mấy vị phụ huynh mới nghĩ hai đứa thân thiết như anh em một nhà thôi.
Lam bật cười trước câu nói của anh, Tú cũng cười.
– Dám nói cho phụ huynh biết, nhưng sau đó lại chia tay với em. Thằng Khánh chỉ làm được đến đó thôi sao?
– Tại sao chuyện gì anh cũng biết vậy? Còn có gì anh không biết nữa không? – Lam trở người, tay giữ lấy bụng. Vết mổ vốn ngoan ngoãn hôm nay lại nhói lên từng cơn khiến cô khó chịu vô cùng.
– Có chứ. Có một chuyện anh không biết, cũng không hiểu. – Tú khẽ thở dài. – Lam này, tại sao em lại nói chia tay với nó vậy? Vì bố mẹ nó ngăn cấm, hay vì nó đã làm gì có lỗi với em?
Lam nhìn lên trần nhà, trầm ngâm.
– Thật ra có rất nhiều lý do để em nói chia tay mà, không phải sao?
– Là vì em có một đời chồng, một đứa con sao?
– Nếu là anh, anh sẽ chấp nhận một người phụ nữ giống em sao? – Lam cười nhạt. – Anh Tú này, em nói thật với anh, nếu một ngày anh chấp nhận và yêu một cô gái như vậy, dù anh can tâm tình nguyện, thì em vẫn sẽ tìm mọi cách ngăn cản anh, cấm đoán anh. Cô gái ấy không xứng với anh.
– Vậy thì sao? – Giọng Tú vang lên vẫn đều đều và thản nhiên như cũ. – Người sống cạnh anh cả đời cũng không phải em. Anh có quyền lựa chọn người mà mình yêu, cho dù cô ấy là ai, nếu là người anh tôn trọng, anh sẽ không để em làm tổn thương cô ấy, chà đạp cô ấy. Ngoài anh ra, chẳng ai có tư cách lên án hay đánh giá cô ấy cả. Em hiểu không? Vì đó là lựa chọn của anh, dù đúng dù sai cũng là lựa chọn của anh. Nếu anh, chỉ vì em phản đối, mà rời xa cô ấy, vậy thì chứng tỏ anh yêu cô ấy chưa đủ. Vậy thì ở cạnh anh cô ấy cũng sẽ không hạnh phúc.
Lam mím môi im lặng lắng nghe.
– Cho nên Lam à, em nói thật cho anh biết lý do em chia tay đi. Thằng Khánh là một người cố chấp, nó yêu em không chỉ mới ngày một ngày hai, tình cảm của nó chưa bao giờ vì tác động bên ngoài mà thay đổi. Anh ghét nó, nhưng anh hiểu nó. Nếu lý do của em không đủ thuyết phục, nó sẽ biến tình yêu của nó trở thành một thứ tình cảm cực đoan. Em hiểu không?
– Em hiểu. – Lam cười khẽ. – Nhưng em không thể nói cho anh biết được.
– Vì sao?
– Vì anh sẽ nói cho anh ấy biết.
– Là chuyện nó không thể biết ư? – Tú cũng không hề phủ định, chỉ hỏi ngược lại.
– Vâng. Là chuyện mà cả đời này, anh ấy không được phép biết. Nếu anh ấy biết, em sẽ chẳng còn gì nữa cả.
– Được rồi. – Tú khẽ thở dài. – Xem như anh làm thuyết khách thất bại, nếu em không muốn nói thì anh sẽ không hỏi nữa.
– Cảm ơn anh. Muộn rồi, anh nghỉ ngơi đi.
Sau khi tắt máy, Lam lại mơ màng chìm vào giấc ngủ. Cô cuộn tròn người lại, mày hơi nhíu vì khó chịu. Mà Tú ở đầu dây bên kia, sau khi chần chừ trong chốc lát, cuối cùng vẫn bấm gọi một số khác. Đối phương tựa như chờ cuộc gọi ấy đã lâu, lập tức bắt máy, giọng nói có vẻ lo lắng.
– Thế nào rồi?
– Cậu không có gì làm à, chầu chực điện thoại thế? – Tú không nhịn nổi, cười ghẹo. Nhưng Khánh lại không có tâm trạng đùa giỡn, hỏi lại. – Cô ấy nói sao?
– Con bé bảo rằng sẽ không nói cho tôi, vì biết rằng tôi sẽ nói với cậu.
– Nguyên văn như thế nào? – Khánh nhíu mày, tay hơi siết lấy điện thoại.
– Con bé bảo, đó là chuyện mà cả đời này cậu không được phép biết, nếu không con bé sẽ chẳng còn gì nữa.
– Tôi hiểu rồi. – Nói xong, Khánh lập tức cúp máy. Anh đứng dậy cầm lấy áo khoác rồi đi ra ngoài.
Lúc Lam mơ màng tỉnh lại đã phát hiện bản thân nằm trong vòng tay một người, lưng áp lên một tấm lưng rộng nóng hổi. Mà điều càng khiến cô giật mình hơn là bàn tay to lớn kia đang áp lên bàn tay ôm lấy bụng của cô. Cô hơi cựa người khẽ quay đầu lại, ngay lập tức đối mặt với đôi mắt tĩnh lặng. Anh cười.
– Mệt lắm sao?
Lam chớp chớp mắt, sau đó quay mặt đi, đáp khẽ.
– Em không sao.
– Vậy hả? – Cánh tay đang làm gối cho cô hơi gập lại, bàn tay to giữ lấy má cô để cô quay lại nhìn anh. Ngay sau đó, một nụ hôn ướt át rơi xuống, tay còn lại vòng ra sau luồn vào áo cô, xoa nhẹ lên tấm lưng mềm mịn của cô.
Mặc dù Lam vẫn rất khó chịu, và rõ ràng cô không thể tiếp tục những hành động như lúc tối, song những gì cô làm lại chỉ có thể níu lấy hai vai anh, nhíu mày đón nhận nụ hôn lẫn sự đụng chạm đầy thân mật từ anh.
Được tầm một phút, Khánh hơi lùi ra sau, thì thầm bằng chất giọng trầm khàn.
– Vì sao không tránh?
– Làm tình nhân thì có quyền từ chối sao?
Khánh thở dài. Anh nhắm mắt, khẽ cụng lên trán cô một cái rồi nhổm dậy, bước xuống giường, vừa chỉnh lại tóc vừa bước về phía cửa, nói.
– Dậy đi, anh có nấu cháo cho em đấy.
– Anh đâu cần phải làm như vậy? – Lam vẫn nằm im một chỗ, cô nhìn anh bằng ánh mắt bất lực. Thấy anh hơi quay qua nhìn, cô lặp lại một lần nữa. – Anh không nên làm vậy.
– Em đã nói em không có quyền từ chối còn gì. – Khánh cười nhạt. – Làm gì, đó là chuyện của anh. Em không can thiệp được.
Nói xong, anh vặn nắm đấm cửa, trước khi bước ra ngoài, anh nói.
– Nếu em muốn tự do, vậy thì hãy thật lòng nói cho anh biết chuyện mà cả đời này em sẽ không cho anh biết đi. Bằng không, cả đời này em sẽ phải sống như vậy đấy.