Tạ Tắc Nghiêu lạnh lùng nhìn vẻ mặt ngu xuẩn của Bỉnh Ương: “Anh nói dì của em ấy.”
Bình Dương sửng sốt, chậm rãi nhớ lại lại hình như đúng là Mục Nhiên còn một người dì định cư ở nước ngoài không hay về nhà.
Y xấu hổ cười ha hả hai tiếng: “Em cho rằng đến thời gian dì ấy về nước còn không có, chắc chả rảnh đâu mà lại đi can thiệp vào chuyện hôn nhân của anh dâu.”
Tạ Tắc Nghiêu nhìn đồng hồ nói: “Hết thời gian trị liệu vật lý.”
“Nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng xuất hiện trước mặt anh.”
Nói xong hắn xoay người bỏ đi.
Bỉnh Ương uống thêm ngụm nước rồi nhanh chóng gọi điện cho thằng bạn thân thuở nhỏ: ” Ê, có chuyện rồi!”
“Miệng của cậu đúng là cái miệng quạ đen!”
“Bệnh của Mục Nhiên tái phát thật rồi!”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng lẩm bẩm của Vương Hoắc: “Thôi chết tôi rồi, chắc chắn anh Tạ đang rất tức giận.”
“Mong anh ấy đừng hứng lên làm Vương Thị phá sản.”
“Hay tại hai ngày nay tôi mải giảm béo quá mà quên cúng bái Phật Tổ Quan Thế Âm Bồ Tát Đức Mẹ Maria.”
Bỉnh Ương: “……….” Cúng loạn lên người ta chả độ cho là đúng!
Y suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Ờ, tất cả mọi chuyện đều tại cậu!”
Vương Hoắc: “……………….”
Kết thúc trị liệu, Mục Nhiên mê mang hỏi bác sĩ Thompson: “Hôm nay ngài không thôi miên à?”
Thompson gật đầu: “Thôi miên là một phương pháp điều trị đặc thù, chúng tôi không thể sử dụng bừa bãi.”
Ông rót một chén nước đưa tới trước mặt cậu, khẽ hỏi: ” Ngài Mục, gần đây cậu có chuyện gì buồn phiền không?”
Động tác uống nước của Mục Nhiên hơi dừng lại: “Tại sao ngài lại hỏi tôi như vậy?”
Thompson dịu dàng cười nói: “Chắc là do bệnh nghề nghiệp, trước đây tôi từng làm bác sĩ tâm lý chuyên điều tra giải quyết mâu thuẫn vợ chồng.”
Mục Nhiên ồ một tiếng.
Thấy cậu không nói lời nào, Thompson lại hỏi: “Tôi cảm thấy giữa cậu và chồng cậu dường như đang có chút mâu thuẫn.”
Mục Nhiên giật mình, đặt ly nước xuống rồi than nhẹ: “Khó trách sau này ngày lại đổi nghề.”
Nụ cười trên mặt Thompson cứng đờ.
Mục Nhiên: “Tôi với Tạ Tắc Nghiêu là hai anh em ruột chứ không phải là quan hệ như ngài tưởng tượng.”
Thompson: “………………….”
Ông xin lỗi, lỗi tại ông, tại ông diễn không đủ sâu.
Thompson trầm mặc một lúc rồi sửa lời: “Mâu thuẫn vợ chồng hay mâu thuẫn anh em thì đều là nhánh nhỏ của việc mâu thuẫn gia đình.”
“Thứ tôi am hiểu nhất chính là giải quyết những mâu thuẫn này.”
Mục Nhiên ngước mắt, không nhịn được tò mò hỏi: “Cho nên trước đây ngài từng là là cố vấn của chương trình [Chú Qiantang] phiên bản nước ngoài?”
(*)”Chú Qiantang” là một chuyên mục tranh chấp dân sự được giải quyết tại chỗ do Kênh Giải trí Sinh kế Nhân dân của Đài Truyền hình Chiết Giang sản xuất.
Thompson: “…………”
Mục Nhiên chậm rì rì nói: “Chú Q…, à không bác sĩ, chuyện của tôi với anh trai tôi ngài không thể giúp được đâu.”
“Tôi không muốn làm liên lụy đến ngài.”
Thompson biết vấn đề này không thể nào giải quyết được trong ngày một ngày hai, lần này ông hỏi chuyện cũng chỉ vì mục đích muốn kéo gần quan hệ với Mục Nhiên.
Thompson hòa ái dặn dò: “Nếu có yêu cầu gì thì cậu có thể tìm tôi.”
Mục Nhiên dạ một tiếng rồi rời khỏi phòng trị liệu vật lý.
Tạ Tắc Nghiêu đang chờ bên ngoài.
Mục Nhiên vừa ra đến nơi đã thấy hắn ngồi im trên ghế, cậu nhíu mày hỏi: “Anh hút thuốc à?”
“Bỉnh Ương hút.” Tạ Tắc Nghiêu bình tĩnh chém gió: “Nó vừa ở đây.”
Mục Nhiên biết Bỉnh Ương nghiện thuốc lá nặng nên không hoài nghi thêm nữa.
Cậu tiến lại gần ngửi mùi trên người Tạ Tắc Nghiêu, nồng.
Mục Nhiên nhíu mày: “Bỉnh Ương hút nhiều thế cơ á? Cậu ấy đang trong giờ làm việc đấy.”
Tạ Tắc Nghiêu bình tĩnh đổ tội: “Hình như nó mới cãi nhau với cô bạn gái Mary.”
Mục nhiên giương mắt đánh giá Tạ Tắc Nghiêu, hắn mím môi, đáy mắt còn vương chút mệt mỏi.
Mục Nhiên há miệng thở dốc muốn nói: “Anh càng ngày càng biết lừa đảo người ta, nhưng em không bị lừa đâu.” Kết quả lời lên đến miệng đột nhiên biến thành: “Anh không sao chứ?”
Tạ Tắc Nghiêu sờ đầu cậu nói nhỏ: “Không sao, mình đi về nhà đi.”
Về đến nhà Mục Nhiên nằm vật ra sofa bắt đầu đánh game.
Tạ Tắc Nghiêu nhân lúc cậu không chú ý trộm lấy điện thoại Mục Nhiên mở app Tấn Giang ra xem, phát hiện lịch sử đọc đã đến chương cuối.
Trong một đêm Mục Nhiên có thể đọc hết một quyển tiểu thuyết máu chó hơn bốn trăm nghìn chữ.
Tạ Tắc Nghiêu nhìn phần giới thiệu, rất lâu sau không biết nói gì.
– —
Giới thiệu
Cậu, từ đứa trẻ mồ côi trong một đêm trở thành thiếu gia hào môn giàu có.
Hắn, người anh lạnh lùng muốn chiếm em trai ruột thành của riêng.
Tạ Lãnh – bá tước bóng đêm trong giới giải trí, lạnh lùng vô tình, tàn nhẫn điên cuồng, thẳng cho đến một ngày, người em trai thất lạc nhiều năm của hắn trở về.
Vẻ ngoài lạnh lùng hắn từng tự hào dường như sụp đổ trước mặt người thiếu niên hắn từng khinh thường.
“Lại đây, sờ nó.”
– —
Tạ Tắc Nghiêu đen mặt, sao cái thể loại tiểu thuyết này chưa bị khóa?
“Anh thấy điện thoại em đâu không?”
Đột nhiên, giọng nói của Mục Nhiên truyền tới.
Tay Tạ Tắc Nghiêu run lên, hắn giả vờ bình tĩnh đặt điện thoại xuống: “Anh cầm, có chuyện gì không?”
Mục Nhiên nhìn chằm chằm: “Em sẽ không bỏ chạy.”
Tạ Tắc Nghiêu buột miệng thốt ra: “Em còn muốn chạy?”
“Anh đừng hiểu lầm, không phải vì anh mà là vì bố mẹ.” Mục Nhiên đứng lên, tiến lại gần hắn: “Anh, em hy vọng anh tỉnh táo lại.”
Nói xong, Mục Nhiên giật điện thoại từ trong tay hắn rồi ôm hết đống đồ làm tổ chạy về phía phòng ngủ khóa chặt cửa lại.
Tạ Tắc Nghiêu ngồi trên ghế sofa thầm nghĩ mình cũng có điện thoại, tải app Tấn Giang xuống, rồi lướt danh bạ.
Khuất Uyển – dì của Mục Nhiên.
Tính cách của Khuất Uyển khác với người chị xấu số của mình rất nhiều. Bà là một người phụ nữ mạnh mẽ quả cảm, sau biến cố gia đình, Khuất Uyển ra nước ngoài học tập làm ăn, tự tay tạo nên một đế chế thời trang hùng mạnh.
Tạ Tắc Nghiêu đọc vài bài báo về Khuất Uyển, trầm mặc thật lâu.
Dì của Mục Nhiên cá tính hơn người, còn nữa, trong giới thời trang nhiều người đồng tính hẳn là bà sẽ không kỳ thị, không áp đặt quan điểm lên người đứa cháu trai duy nhất.
Tạ Tắc Nghiêu nhíu mày, tất cả các nhân tố xung quanh bọn họ đều không có vấn đề, trừ Khuất Uyển.
Hắn nhớ lại cuộc điện thoại vài ngày trước, có vẻ như bà ấy rất có thành kiến với hắn.
Tạ Tắc Nghiêu nghiêm túc tự nhìn lại bản thân, đời tư trong sạch, gia đình hoàn hảo, năng lực làm việc tốt…
Ai lại đi chối một thằng cháu rể tốt đẹp như hắn?
Rối rắm một lúc, Tạ Tắc Nghiêu click vào Wechat của Khuất Uyển gửi tin nhắn qua.
[Chào dì, cháu là Tạ Tắc Nghiêu, ngài có thời gian không ạ? Cháu có chuyện muốn tâm sự với ngài.]
Tin tức vừa được gửi đi, Tạ Tắc Nghiêu liền nhận được dấu chấm than đỏ chót.
[Bạn không phải là bạn tốt của đối phương…]
Bị xóa.
Tạ Tắc Nghiêu: “…………….”
Hắn mím môi, ấn vào số điện thoại trực tiếp gọi qua…
“Thuê bao quý khách vừa gọi không đúng, xin quý khách vui lòng kiểm tra lại….”
Tạ Tắc Nghiêu: “…………”
Tối đến, Mục Nhiên đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi nằm ườn ra giường chơi game.
Tạ Tắc Nghiêu mò mãi mới ra chùm chìa khóa nhà, âm thầm tập kích.
Mục Nhiên liếc hắn một cái, vừa đánh game vừa hỏi: “Anh muốn ngủ cùng em sao?”
Tạ Tắc Nghiêu hỏi lại: “Có khi nào mình không ngủ cùng nhau đâu?”
“Bắt đầu từ hôm nay.” Mục Nhiên nhíu mày: “Chúng ta phân phòng ngủ đi anh trai.”
Động tác Tạ Tắc Nghiêu hơi dừng lại, hắn phải công nhận là cách gọi ‘anh trai’ này hay hơn ‘đàn anh già’ nhiều lần.
Tuy nhiên: “Anh không đồng ý.”
Mục Nhiên cúi đầu, chậm rì rì lẩm bẩm: “Nếu cứ thế này sớm muộn đi bố mẹ mình cũng phát hiện.”
Tạ Tắc Nghiêu nhanh nhẹn cởi quần áo, bắt đầu nhập vai.
Hắn rũ mắt nặn ra một nụ cười lạnh: “Anh là ông hoàng bóng đêm.”
Mục Nhiên: “……………”
Sau đó Tạ Tắc Nghiêu đi đến bên mép giường, ngả ngớn sờ mặt cậu: “Còn em là vương hậu bóng tối.”
Mục Nhiên: “…………”
Mục Nhiên: “Xin lỗi em là em trai anh.”
Tạ Tắc Nghiêu không quan tâm lắm, vẫn tiếp tục diễn tiếp phần mình: “Chúng ta là cặp đôi đen sì của làng giải trí.”
Mục Nhiên: “………..”
Mục Nhiên trầm mặc thật lâu, chậm rì rì bò dậy: “Thôi em ra sopha ngủ.”
“Từ hôm nay, hai chúng ta chẳng có đen trắng gì hết, em là em trai anh.”
Thấy cậu ôm hết cả hai cái gối ra ngoài, Tạ Tắc Nghiêu nhíu mày duỗi tay ngăn lại: “Chàng trai, em đừng có mà chọc giận anh!”
Mục Nhiên giương mắt, giây tiếp theo gối trong lòng cậu bị hắn giật đi, cả người cũng bị ném lên cái giường mềm mại.
Tạ Tắc Nghiêu đắp chăn kỹ càng cho cậu rồi trầm giọng nói: “Em nằm ngủ ngon mơ đẹp tự kiểm điểm đi.”
“Nghĩ xong thì đến phòng sách tìm anh, anh ngủ ở đấy.”
Nói xong hắn ôm gối của mình hùng hổ đi ra ngoài đóng cửa cái rầm một tiếng.
Mục Nhiên nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn, cậu nằm trên giường, tứ chi mở thành hình chữ “Đại”
Giường rất rộng, ba người đàn ông to cao ngủ còn thừa chỗ.
Mục Nhiên lăn hai vòng, tổng cảm thấy có vấn đề chỗ nào đó.
Di động vang lên tiếng tin nhắn, là Tịch Đồng.
Tịch Đồng: [Vương Cự nói mai đi quay cảnh cuối, quay xong đóng máy.]
Tịch Đồng: [Khéo đóng máy xong là liên hoan, về muộn lắm đấy.]
Tịch Đồng: [Nhớ bảo Tạ tổng nhà cậu.]
Mục Nhiên: [Ok.]
Tịch Đồng: [À, mai Lục Liên Trà cũng đi.]
Tịch Đồng: [Đến lúc đó giải thích cẩn thận vào, không sau này cậu ta lại lỡ miệng.]
Mục Nhiên: [Ok.]
Đánh xong hàng chữ, Mục Nhiên theo thói quen nhích vào trong ổ chăn lạnh giá.
Cậu khẽ nhíu mày, đột nhiên cảm thấy không vui.
Mục Nhiên: [Ngủ đây.]
Tịch Đồng: [Mới mười giờ tối thôi cha nội.]
Tịch Đồng: [Đánh game không, tôi mới thuê được anh trai giọng hay lắm.]
Mục Nhiên: [Không muốn chơi.]
Nhắn tin xong, Mục Nhiên ném điện thoại sang một bên bắt đầu ngủ.
Một con cừu – chưa ngủ được.
Hai con cừu – vẫn chưa ngủ được.
Đếm mãi mới được bốn con cừu, Mục Nhiên chỉ cảm thấy mỏi miệng chứ vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ.
Cho đến khi mai mí mắt bắt đầu đánh nhau, Mục Nhiên chuẩn bị đi vào giấc ngủ nhưng vẫn cứ cảm thấy bên cạnh mình thiếu thốn thứ gì đó.
Chẳng biết qua bao lâu đầu óc Mục Nhiên như đống bùn nhão, mơ mơ hồ hồ đi vào trong WC rồi lướt qua hành lang chạy tới phòng sách.
Mục Nhiên đẩy cửa, nhìn thấy Tạ Tắc Nghiêu cuộn mình trên cái giường đơn.
Chạy đến, nằm xuống, ôm.
Tạ Tắc Nghiêu chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng gọi: “Nhiên Nhiên.”
Mục Nhiên hừ hừ hai tiếng, ngủ say như chết.
Tạ Tắc Nghiêu mím môi ôm cậu về phòng ngủ.
Đắp chăn xong xuôi, hắn lại quay về cái ổ chó trong thư phòng.
Một tiếng sau, Tạ Tắc Nghiêu bị đè khó thở, lần nữa phải xắn tay áo ôm Mục Nhiên về phòng ngủ.
Lặp đi lặp lại liên tục.
Trời sáng choang.
Tạ Tắc Nghiêu có thêm hai cái quầng thâm mắt, mím môi đứng trước gương đánh răng rửa mặt.
Mục Nhiên ngủ no nê đến trưa mới mở mắt ra.
Tuy rất mệt mỏi nhưng tiền thì vẫn phải đi kiếm.
Thấy quầng thâm mắt trên mặt mình, Mục Nhiên ngạc nhiên chậm rì rì đi ra ngoài phòng ăn.
Dì Trương đã làm xong cơm, đang bưng thức ăn đặt lên bàn.
“Ăn cơm thôi.” Thấy quầng thâm đen sì của cậu, dì Trường cười dịu dàng: “Hôm nay tôi nấu nhiều thức ăn để hai cậu bồi bổ thân thể.”
Nói xong, dì Trương đi vào bếp.
Mục Nhiên bưng bát cơm khó hiểu, ‘hai cậu’?
Cậu nghiêng đầu nhìn thấy Tạ Tắc Nghiêu ngồi trên ghế sofa, hắn nhắm chặt hai mắt, quầng thâm đen sì cực kỳ rõ ràng.
“Hôm nay anh không đi làm à?”
Tạ Tắc Nghiêu tháo và vạt, ngồi vào bàn ăn: “Anh đi làm rồi, vừa về ăn cơm.”
“Lát nữa em đi quay phim?”
“Vâng, sao anh biết? Đồng Đồng bảo anh à?”
Mục Nhiên khó hiểu hỏi lại, cậu chưa kịp nói chuyện này cho Tạ Tắc Nghiêu.
Tạ Tắc Nghiêu: “Vương Hoắc gửi lịch trình qua cho anh.”
Mục Nhiên nghĩ nghĩ, Tạ Tắc Nghiêu không hổ danh là anh trai có lòng chiếm hữu mạnh mẽ.
Cậu buông đũa xuống bàn, sâu kín thủ thỉ: “Xung quanh em đều là tai mắt của anh.”
Tạ Tắc Nghiêu: “Ừ, mắt Vương Hoắc to lắm.”
Mục Nhiên: “……………”
Tạ Tắc Nghiêu: “Cơm nước xong anh đưa em tới đoàn làm phim.”
Hắn vừa nói vừa gắp thức ăn cho Mục Nhiên, động tác bỗng chốc dừng lại.
Canh thăn lợn, rau hẹ, pín dê…
Bổ thận tráng dương.
Tạ Tắc Nghiêu: “……………..”
Mục Nhiên chậm rì rì chọn mấy món mình thích sau đó tri kỷ đẩy tô canh pín dê tới trước mặt Tạ Tắc Nghiêu: “Anh cứ từ từ bồi bổ.”
“Quầng thâm mắt của anh còn đen hơn cả Bỉnh Ương.”
“Ai đời thận yếu mà lại đi yêu thầm người thận yếu khác bao giờ…”
Tạ Tắc Nghiêu: “………………”
Ăn no thì buồn ngủ, Mục Nhiên mệt rã rời nằm ườn ra xe.
Tạ Tắc Nghiêu thắt dây an toàn cho cậu rồi bảo Tịch Đồng đến đón.
Lúc Mục Nhiên ngủ say sưa, Tạ Tắc Nghiêu chán quá không có gì làm nên mặc kệ cậu, lôi quyển tiểu thuyết [Anh trai lạnh lùng yêu tôi mãnh liệt] ra đọc.
– —
Chương 1: Tôi trốn, anh đuổi, đôi cánh tôi không thể nào cất cao.
Tôi nằm trên chiếc giường kingsize thống khổ nhìn trần nhà trắng tinh không một hạt bụi. Bên cạnh tôi là tiếng hít thở đều đặn của người đàn ông bá đạo.
Một tuần trước, tôi giống như một đóa hoa nhài xinh đẹp tuyệt trần.
Mà hiện tại…
Tôi bị người ta bắt đưa đến trước mặt người đàn ông.
Anh trai tôi, Tạ Lãnh.
Hắn tàn nhẫn hôn lên môi tôi, dùng đầu lưỡi miêu tả khoang miệng của tôi.
Tôi nhìn lên trần nhà, thẫn thờ rơi nước mắt.
Tôi đã từng thử chạy, nhưng dù tôi có chạy tới chân trời góc bể, tôi vẫn bị người đàn ông bắt được.
“Em là em trai ruột của anh!”
Tạ Lãnh nở nụ cười ác độc: “Không sao, thứ gì càng kích thích thì càng khiến con người ta sung sướng.”
—
Chỉ với một chương truyện đã khiến cho Tạ Tắc Nghiêu nhìn đời bằng con mắt khác.
Hắn thơ thẩn nhìn điện thoại, thẳng cho tới khi Tịch Đồng lái xe đến nơi mới miễn cưỡng tỉnh lại.
“Đến rồi.”
Mục Nhiên ngáp một cái, vẫy tay với Tạ Tắc Nghiêu rồi chạy vào đoàn làm phim.
Trên bậc thang có không ít diễn viên quần chúng đang buôn dưa lê bán dưa chuột chụm đầu vào nói nhảm: “Nãy tôi vừa thấy anh tài xế.”
“Đẹp trai lắm, mỗi tội quầng thâm mắt hơi đậm, khéo thận yếu.”
“Ừ chuẩn đấy, nhưng tôi cứ thấy anh chàng đó quen quen…”
…
Nghe thấy bọn họ nói chuyện, Tịch Đồng nhíu mày: “Cũng may hôm nay chụp ảnh xong là hết cảnh.”
“Bằng không chuyện giữa cậu với Tạ tổng lộ hết.”
“Thôi, sau này đi tuyên truyền phim thì gọi cho tôi, đừng kêu hắn đón nữa.”
Mục Nhiên than nhẹ: “Dạo này anh ấy nhìn tôi như nhìn của quý, tôi không chạy được.”
Tịch Đồng cảm thấy cái từ ‘chạy’ của Mục Nhiên dùng không ổn lắm nhưng cậu ta chẳng có thời gian nghĩ nhiều, nhanh chóng lôi Mục Nhiên đi trang điểm thay quần áo.
Hai người vừa xong thì Vương Cự đi tới, xoa cằm đánh giá: “Mục Nhiên, mấy hôm nay cậu thức đêm hả? Quầng thâm đậm quá.”
Mục Nhiên hỏi: “Tôi dùng che khuyết điểm nhé?”
Vương Cự lắc đầu: “Không cần đâu, cảnh cuối cậu quay với nam chính.”
“Yên tâm là tạo hình tả tơi, quần áo rách rưới, thêm tí quầng thâm nữa là đúng bài.”
Nói xong, Vương Cự nhìn quanh trường quay một vòng, giơ loa lên hò: “Nam chính đâu rồi, đến đây!”
Không bao lâu sau, Lục Liên Trà vén áo chạy tới: “Em, em nè!”
“Ầy, Mục Nhiên sao anh lại có quầng thâm mắt?”
Lục Liên Trà lướt đến trước mặt Mục Nhiên, nghiêm túc nhìn cậu chằm chằm, sau khi xác định đây không phải là sản phẩm hóa trang thì vội vàng hỏi: “Mấy ngày nay anh chìm đắm trong sách của Khổng Tử chưa, thông suốt rồi chứ?”
Vương Cự tưởng bọn họ đang nói kịch bản phim, cười ha hả: “Bình thường mấy cậu hay luyện tập với nhau lắm à?”
Mục Nhiên lắc đầu.
Lục Liên Trà hưng phấn đáp: “Ùi giời, nhân sinh tựa như một vở kịch.”
Vương Cự trầm mặc: “Thế giờ các cậu coi diễn phim như là nhân sinh đi nhé.”
“Cảnh cuối Mục Nhiên với Liên Trà đối diễn, Liên Trà cố gắng đánh bại tâm ma do Mục Nhiên tạo ra sau đó đi cứu nữ chính, cuối cùng quay ngược lại tiêu diệt Mục Nhiên.”
“Chủ yếu là cảnh hành động.” Vương Cự dừng một lát, uyển chuyển bảo Lục Liên Trà: “Cố gắng không thêm mấy hậu tố dư thừa vào câu nói.”
Lục Liên Trà vỗ ngực bồm bộp: “Ngài yên tâm, lúc đi quay show tôi từng hỏi Lý ảnh đế rồi.”
“Anh ấy nói lúc diễn cảnh hành động không cần nói nhiều, phải đánh thật đẹp mới hấp dẫn được người xem.”
Vương Cự hài lòng: “Ổn đấy, chuẩn bị bắt đầu thôi.”
– Mười phút sau-
Mái tóc dài của Mục Nhiên tung bay trong gió, cậu cầm kiếm trong tay, từng bước tiến tới trước mặt Lục Liên Trà.
Cậu nheo mắt, cố gắng không thêm thắt lung tung vào lời thoại: “Minh chủ võ lâm hóa ra cũng chỉ là một trò cười cho thiên hạ.”
Lục Liên Trà chậm rãi mở mắt, hét lớn: “Tiểu nhân bỉ ổi, dám khiêu khích bổn minh chủ!”
Tiếp đến cậu ta chống tay xuống đất thực hiện động tác hiphop xoay đầu: “Tiếp chiêu ‘Thu đi để lại lá vàng’ của ta đây!”
Mục Nhiên ngốc hai giây rồi vội vàng nghiêng người né tránh.
Khóe miệng Lục Liên Trà nhếch cao, cười toe cười toét.
Cậu ta tiếp tục thực hiện động tác ‘cá vàng bơi trong bể nước’, nhào lộn đứng lên đi bằng điệu Michael Jackson đến trước mặt Mục Nhiên.
Mục Nhiên đờ đẫn không biết phải làm gì.
Đằng xa, Vương Cự vác cái loa tổng to hơn cả cái mặt mình rống lên: “Cắt!!!!!!!!”
Lục Liên Trà vuốt tóc, chờ mong nhìn Mục Nhiên: “Em diễn thế nào á?”
Mục Nhiên trầm mặc: “Diễn tốt lắm, về sau đừng diễn tốt như thế nữa.”