Thù lao mướn đạo sĩ theo quân là mười hộp đầy bánh bơ hạt mè.
Ngày bọn họ xuất chinh, mặt trời sáng ngời đến nhức mắt. Tiểu vương gia khoác áo giáp nắm giữ ấn soái, phóng người lên ngựa, chiến kỳ màu đen in vân rồng ở sau lưng hắn đón gió mở ra.
Lần này hoàn toàn khác so với lần trước hắn rời kinh. Lần trước hắn rời kinh vô cùng gấp gáp, thị vệ hộ tống của hắn cố ý tranh thủ lúc trời chưa sáng vội vội vàng vàng hộ tống hắn rời đi, sợ bị người ngoài nhìn thấy.
Hôm nay, tiểu vương gia kẹp nhẹ bụng ngựa, một mình cưỡi ngựa dẫn đầu, để lại cho ca ca một bóng lưng dứt khoát không chút lưu luyến. Mục Tông đứng ở trên cổng thành đón gió, ngọn gió ấm áp gió thổi qua mái tóc và vạt áo của hắn, tua cờ ở mũ miện nhẹ nhàng đung đưa nhưng cũng che không nổi nơi đáy mắt hắn phát sáng.
“Gió lạnh đấy.”
Áo choàng đáng lẽ ra phải dùng vào mùa đông giờ đây được khoác lên vai Mục Tông, thống lĩnh bước tới gần, mạo muội lại đường đột phủ lên bả vai hắn.
Tiểu vương gia đang đi xa dần không được tự nhiên chìa tay ra hướng sau lưng quơ múa hai cái coi như thay lời từ biệt. Mục Tông cong khóe miệng, thư thái tới gần trong ngực người sau lưng, mặc thống lĩnh phủ thêm quần áo chắn gió cho hắn.
Hắn đã không quan tâm tới những thứ quy củ trong miệng người khác nữa. Những người nói thống lĩnh vượt quá bổn phận, nói y là bề tôi không đứng đắn bất chính đều đã biết điều ngậm miệng lại.
Trên đời này thứ có tác dụng nhất vĩnh viễn là võ lực. Mục Tông cong cong khóe môi, giảo hoạt lại đắc ý híp mắt lại. Hắn giống như một con gà mẹ tự hào, rốt cuộc có thể ở trước mặt người trong thiên hạ mà kiêu ngạo ưỡn ngực, khoe khoang đệ đệ đã lớn lên, trưởng thành của hắn, cùng với thần tiên đạo trưởng ngàn quân khó cản nổi mà đệ đệ dùng sắc đẹp để đổi lấy.
Biên giới bốn phương, nơi động thủ đầu tiên là phía tây.
Vị quốc vương trẻ tuổi của Thượng tướng quân trước đó bị đánh thua tức giận thở hổn hển, bắt đầu trù mưu liên hiệp muốn báo thù rửa nhục.
Tiểu vương gia trấn thủ bắc cảnh mấy năm, có lẽ là thời gian hắn đi hơi dài nên mấy nước ở bắc cảnh đã quên mất cảm giác bị hắn đè bẹp dưới đất là như thế nào, bắt đầu rục rịch xuất hiện những tâm tư không nên có. Hơn nữa phía tây có trọng lợi dẫn dụ, vì vậy liên quân lấy bình phong che chở uy hiếp hai biên giới phía tây bắc đã được hình thành cực kì nhanh chóng, khí thế vô cùng hung hăng.
Quân báo thất thủ, tây cảnh phá thành đã truyền tới bắc cảnh sớm một bước so với tiểu vương gia. Lúc thuộc hạ tấu báo, tiểu vương gia vừa mới chui vào trong quân trướng chống cằm ngẩn người. Phó tướng truyền lệnh đọc đi đọc lại tờ giấy tấu báo hai lần cũng không thấy được đáp lại, trên trán dần dần xuất một lớp mồ hôi lạnh.
Phó tướng biết đây không phải là một tin tốt, tiểu vương gia chân trước vừa lao tới bắc cảnh, liên quân chân sau đã chia binh hai đường, một bên giả vờ tấn công ở bắc cảnh để che mắt, một bên đánh lén thành trì ở tây cảnh, mà trước mắt võ quan trong nước không có nhiều, trừ một tiểu vương gia ra cơ hồ không có ai có thể đỡ được tường thành, thỉnh thoảng có một hai lão tướng chiến công hiển hách nhưng tất cả đều đã đến tuổi cáo lão về quê, an hưởng tuổi già.
“Vương… Vương gia?”
Phó tướng siết tin chiến sự nuốt nước miếng. Gã thận trọng gọi tiểu vương gia một tiếng, hi vọng có thể lấy được mệnh lệnh tiếp viện, nhưng tiểu vương gia vẫn không nói chuyện, chỉ khoát tay với gã một cái, tỏ ý gã có thể lui xuống.
Phó tướng suy nghĩ nặng nề, lại thấy vẻ mặt ôn hòa của tiểu vương gia, không có bất kỳ dáng vẻ lo âu vội vàng nào.
Định kiến đôi khi là một loại sức mạnh đáng sợ, cường đại đến nỗi cho dù chiến loạn ngay đầu cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất để ổn định lòng người.
Phó tướng thở ra một hơi, cũng không biết làm sao mà tâm trạng đã an định lại. Gã vẫn tin tưởng tiểu vương gia lớn lên ở trong quân đội. Gã ở bắc cảnh mấy năm, đã tận mắt thấy tiểu vương gia gặp gió mà lớn, thấy tiểu vương gia từ một người bị ngựa hất rơi tới tám lần trở thành một người cưỡi ngựa dẫn đầu vọt vào trận tiền của địch quân đại sát tứ phương.
Tiểu vương gia đã sớm là tâm phúc của biên giới, chỉ cần có hắn ở đó, vô luận là cục diện gì thì cũng tuyệt đối không phải là tử cục.
Vì vậy phó tướng không nhiều lời nữa, rất nhanh liền an tĩnh lĩnh mệnh lui ra. Tiểu vương gia chống cằm ê ẩm cả hai tay, hoàn toàn không biết bản thân đã đã thăng hoa thành cây kim trấn biển tỏa ánh vàng lấp lánh trong lòng thuộc hạ.
Tiểu vương gia thì đang thương nhớ đạo trưởng nhà hắn.
Từ sau khi ra khỏi kinh thành, hắn cùng đạo sĩ chia binh hai đường, hắn đi phía bắc, đạo sĩ thay hắn đi phía tây.
Tấu báo thành trì thất thủ đáng lẽ ra phải được truyền tới từ mấy ngày trước, dựa theo cước trình của đạo sĩ thì hiện giờ chắc y đang thay hắn dạy dỗ đám quân thù muốn xâm chiếm thành trì phải làm người như thế nào.
Nỗi nhớ của tiểu vương gia có thể vượt qua ngàn dặm, cùng lúc đó, đạo sĩ ở trong thành tây cảnh hắt hơi một cái, từng tên tù binh bị kiểm soát cùng mấy tên tướng sĩ phụ trách bắt giữ cũng đều nhìn y với ánh mắt như đang gặp quỷ, tựa hồ như đang chất vấn một tên quái vật như y vậy mà cũng có lúc giống người.
Đạo sĩ thì làm như không thấy xoa xoa chóp mũi, sau đó tiếp tục cúi đầu sửa sang lại bọc hành lý của mình. Lần này không giống với lần trước, lần này y đã mang đủ món ăn mà y luôn ngày đêm mong nhớ, còn có thể mang đi chia sẻ với tiểu vương gia.
Trước bình minh y đã vào thành, quét sạch địch quân trong đó. Lúc đội quân công thành dựa theo thời gian đã ước định tung quân tràn vào, một mình y kéo cổng thành cao bằng mấy người chồng lại ra từ bên trong, trên áo bào thuần trắng chỉ có bụi đất lúc bôn ba trên đường dính vào.
Y cứu một thành trăm họ, giúp đội quân công thành tránh khỏi cái chết, y làm chuyện thiên hạ không ai bằng, nhưng y cũng không có vì vậy mà cảm thấy vui vẻ.
Y không thích ánh mắt những người này nhìn về phía y, y không thích sự kính sợ trong mắt họ. Sợ hãi, tuyệt vọng, cùng với thành kính, cuồng nhiệt không biết từ đâu tới.
——Những người có lập trường bất đồng dùng những ánh mắt bất đồng mà nhìn y, duy chỉ có sự hời hợt là giống nhau.
Đạo sĩ mím môi, siết chặt dây thừng ở bọc hành lý. Nhớ nhung tựa như cỏ dại điên cuồng mà sinh trưởng, lá cây tươi tốt mang tơ mềm mại rơi nơi đáy lòng của y, ngứa ngáy khiến cho tâm trạng khó dằn, cũng mang tới cho y một cảm giác khổ sở xa lạ.
Y nhớ A Hành của y, y nhớ ánh mắt sáng ngời sạch sẽ của tiểu vương gia. Ở chỗ này, không có ai nhìn y giống như tiểu vương gia cả. Y lại trở về làm đạo nhân cô độc cách xa trần thế ở trên núi trọi, trở về làm yêu quái, tinh quái yêu nghiệt trong miệng tiên sinh kể chuyện cổ tích.
Từ tây cảnh đến phía bắc, đạo sĩ đi không ngừng nghỉ, đi hết mấy ngày nắng xuống trăng lên.
Tình hình ở nơi này không giống như tây cảnh. Các thế lực ở phương bắc Mục quốc đã chiến đấu với nhau gần một trăm năm, từ trận lớn cho tới trận nhỏ.
Trong quân đội tiểu vương gia không còn là tên nhóc trẻ trâu hoạt bát nhảy nhót ở kinh thành nữa. Hắn am tường binh pháp quỷ quyệt, từ đầu đến cuối ổn thủ biên cương tuyệt không tùy tiện xuất quân, mỗi ngày chỉ ra trận tiền hai quân chống nạnh khiêu khích hai giờ, kích động tướng lĩnh của bên địch không chịu nổi mà đi ra một đối một, sau đó đánh cho đối phương không bò lên được ngựa, ấy cũng coi như là vận động chút vào buổi sáng.
Đạo sĩ tất nhiên sẽ không để lỡ thành quả tiểu vương gia khổ tu âm dương học được. Y cõng bọc hành lý nặng trĩu, vừa mới tới chiến trường bắc cảnh đã bắt gặp cảnh tiểu vương gia chọc liên quân phát cáu giương cung bắn tên ngầm.
Đầu mũi tên được chế tạo bằng thép thế đại lực trầm, tuyệt đối đủ để trở thành lý do cho một trận chiến ác liệt. Tiểu vương gia nhướng mày, đang định rút đao ra chém gãy lại thấy trước mắt có bóng trắng lộn một vòng, ngay sau đó là một tiếng rít xé không khí tựa như tiếng rồng ngâm cùng với tiếng vang khi mặt đất rạn nứt.
“—— Thanh Tiêu!!”
Tiểu vương gia biến từ một chiến thần mình đồng da sắt của một quốc gia trở thành chó nhỏ sáng mắt ngoe nguẩy cái đuôi chưa tới một giây đồng hồ.
Chỉ có những kẻ chưa trải sự đời mới trố mắt nghẹn họng nhìn đạo sĩ chém đứt mũi tên thép và mặt đất, giống như hắn, một tiểu quỷ cơ trí lại thông minh gặp đạo trưởng của hắn lần đầu tiên.
Tiểu vương gia bị chiến mã của mình bỏ rơi ngã từ trên lưng ngựa xuống, động tác lăn xuống khỏi lưng ngựa đã ảnh hưởng tới giáp phục uy phong lẫm liệt của hắn, nhưng hắn không quan tâm đến điều ấy.
Hắn đã quên bản thân còn đang ở trên chiến trường, tạm chia tay giờ đây gặp lại được đạo sĩ đã chiếm cứ tất cả ý thức của hắn. Hắn ngu ngu toét miệng, không chút nghĩ ngợi ôm cả đạo sĩ và cái bọc trên lưng y vào trong ngực, cười trông cực kỳ ngu ngốc, nơi đầu mũi thấy hơi chua xót.
“Đạo trưởng —— Thanh Tiêu… Thanh Tiêu, ta thật sự rất nhớ huynh, ta thật sự rất nhớ huynh —— “
“Ừ.”
Ôm nhau qua lớp chiến giáp bị cộm khiến da thịt đạo sĩ đỏ lên, nhưng đạo sĩ lại hồn nhiên không cảm giác được.
Y tra kiếm vào vỏ, không coi ai ra gì xoay người lại dán sát vào mặt tiểu vương gia, ánh nắng chiếu vào nơi khóe mắt chân mày, phản chiếu sự ôn hòa dịu dàng của đạo sĩ.