Chớp mắt một cái đã gần đến Tết. Không khí năm mới ở vùng quê thanh bình này có sự khác biệt rõ ràng so với những ngày đông ủ rũ. Nhà Thiệu Huy cũng không ngoại lệ, từ tuần trước anh đã phải tất bật lo từ việc đồng áng đến chuẩn bị trang trí nhà đón năm mới. Tiêu Nguyên vẫn đang rầu rĩ vì ngoài làm chút việc nhà đơn giản và cày hết bộ phim này đến bộ khác ra thì cậu chẳng còn gì để làm nữa. Thậm chí, có những ngày Thiệu Huy còn bận đến nỗi khoảng thời gian duy nhất mà cậu được gặp anh là lúc ăn bữa sáng và giờ đi ngủ. Liệu đây có phải là giai đoạn mà các cặp đôi bắt đầu chán nhau rồi không?
Tiêu Nguyên không biết phải tìm ai nói mấy chuyện này ngoài Brandy. Người bên kia vừa nghe điện thoại “Ting… Ting…” đã vội vã nhặt lên, nhắn tin trả lời lại ngay.
“Brandy, cậu nói xem dạo gần đây anh ấy rất bận, bọn tôi còn chẳng có lấy thời gian để ở cạnh nhau. Phải làm sao đây?”
“Anh ta chán cậu rồi, mau kiểm tra điện thoại đi.”
“…” Tiêu Nguyên lặng lẽ gửi icon con thỏ mặt không cảm xúc.
Người bên kia cũng nhận ra mình vừa tay nhanh hơn não, liền sửa câu trả lời lại: “Được rồi, tôi nhầm lẫn một chút. Trường hợp của cậu phải nói là…”
“Nói gì?”
“Mèo không mò đến bếp ăn thì chỉ còn cách dâng mỡ đến tận miệng mèo.”
Tiêu Nguyên có chút chậm tiêu: “Nhà bọn tôi không có nuôi mèo.”
Brandy thở dài một hơi, cố giữ bình tĩnh rồi viết một tràng dài tin nhắn.
“Cậu bị ngốc hả? Tôi bảo cậu dâng mỡ đến miệng mèo không phải là con mèo thật. Mà là bạn trai của cậu. Người ta không chủ động vì bận thì cậu phải chủ động đi chứ. Nằm há miệng chờ sung thì anh ta sẽ tự nhảy vào miệng cậu chắc? Nhanh lên, ráng tìm chuyện gì làm rồi lượn lờ trước mặt anh ta đi.”
Tiêu Nguyên gật gù, cảm thấy những gì quân sư Brandy của cậu nói nghe rất có lí. Từ trước đến nay có rất nhiều thứ Thiệu Huy chủ động làm cho cậu nhưng Tiêu Nguyên lại quá ngại ngùng, không dám tiến thêm một bước nữa lại gần anh.
“Thế tôi nên làm gì đây?” Tiêu Nguyên hỏi.
Brandy: “Cậu thử làm gì đó ngọt ngào chút đi, ôm hôn một cái cũng chẳng mất gì.”
Hắn gửi biểu tượng con cáo giơ ngón tay cái cho cậu rồi offline mất.
Tiêu Nguyên đã ngộ ra mình nên làm gì tiếp theo. Dạo này Thiệu Huy rất bận, có lẽ cậu nên để ý đến anh một chút. Hôn anh một cái chắc hẳn sẽ giúp anh đỡ bớt chút mệt nhọc.
Thế là từ sau hôm nhắn tin cho Brandy, Tiêu Nguyên lúc nào cũng chờ Thiệu Huy làm việc xong rồi tiến lại gần anh, toan hôn lên môi anh một cái. Nhưng khổ nỗi, Thiệu Huy không biết ý định của cậu. Nếu anh chẳng bận đi tắm hay quay lưng đi nấu ăn thì cũng sẽ ngồi trên bàn tính toán chi tiêu cả tối. Đến lúc Thiệu Huy xong chuyện, Tiêu Nguyên đã không chờ được mà ngủ thiếp đi mất. Thành ra suốt cả tuần hai người cũng không tiến thêm được bước nào.
Thiệu Huy không có biểu hiện gì là lạnh nhạt với cậu, thế nhưng tần suất làm việc cao lẫn việc giờ giấc của cả hai khác nhau vẫn không khỏi khiến Tiêu Nguyên cảm thấy có chút cô đơn.
Chỉ còn đúng một ngày nữa là đến giao thừa. Thiệu Huy lại càng bận rộn hơn. Nhưng khác ở chỗ là thay vì mãi làm việc ngoài đồng thì chốc chốc anh sẽ lái xe xuống thị trấn rồi về. Thiệu Huy sau đó sẽ xách đồ đạc lỉnh kỉnh vào nhà rồi tỉa tót lại cây cỏ ở sân nhà hết cả buổi chiều. Tiêu Nguyên không biết nên làm thế nào, cùng lắm là ngồi cạnh bên trò chuyện với anh, ngắm nhìn ngôi nhà nhỏ được trang trí bằng đủ loại đồ trang trí màu đỏ.
Đến hôm giao thừa, cuối cùng Thiệu Huy cũng được thảnh thơi, mà là tận lúc chiều tối khi nhà đài đã bắt đầu phát chương trình mừng xuân. Vẫn là khung cảnh quen thuộc Tiêu Nguyên ngồi cạnh anh trên chiếc sô pha, mắt dán lên màn hình xem những tiết mục kịch nhàm chán còn Thiệu Huy thì chơi game kẹo nổ trên điện thoại, chốc chốc sẽ ngước mắt lên nhìn một cái. Không hiểu vì sao hôm nay cậu vẫn không mở miệng bắt chuyện với anh thêm được câu nào, chủ đề muốn nói cũng đều đã nói hết từ trước rồi.
Tiêu Nguyên nhắm mắt lại, tiếng TV đều đều làm cậu ngủ quên mất. Một lát sau, cậu cảm thấy có ai đó vỗ vào vai mình mấy cái gọi dậy, Tiêu Nguyên lười biếng muốn ngủ thêm chút cuối cùng cũng chịu nhăn nhó dụi mắt một cái, nhìn thấy Thiệu Huy đang ở cạnh bên mình.
“Dậy nào, sắp đến giờ người ta bắn pháo hoa rồi.” Là giọng nói trầm ấm quen thuộc của anh.
“Xin lỗi, em ngủ quên mất.”
Thiệu Huy nhẹ nhàng xoa đầu cậu, rồi anh rút tay lại, tuyệt nhiên không có ý định gì khác. Tiêu Nguyên chớp mắt mấy cái, trong lòng thấy có chút tủi thân.
Đúng lúc đó, âm thanh trên TV phát ra càng lúc càng lớn. Cô MC dẫn chương trình phấn khởi bắt đầu màn đếm ngược từ 10 đến 0. Ngay cả các khán giả ở phim trường cũng đồng loạt đếm theo, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, khác hẳn căn nhà nhỏ ấm cúng chỉ có hai người ở đây. Tiêu Nguyên ngó qua bên phải mình liền bắt gặp ánh mắt trìu mến của Thiệu Huy đang nhìn cậu.
Ba…
“Năm mới sắp đến rồi, các bạn khán giả ơi!”
Hai…
Tiêu Nguyên, tiến công!
Một…
“Chúc mừng năm mới!”
Tiêu Nguyên bất chợt chồm đến ngậm lấy môi Thiệu Huy mút mát không ngừng, cậu không có kinh nghiệm hôn nên chỉ còn cách diễn lại những gì mình học được trên phim ảnh. Người anh như cứng đờ ra, hai mắt mở to trong bất ngờ nhưng rồi Thiệu Huy cũng không chần chừ mà ngậm lấy bờ môi cậu, đáp lại cái hôn vụng về ấy bằng tình yêu của mình. Tiêu Nguyên trong lòng vui như mở hội, biết anh không cự tuyệt mình thì lại càng an tâm hơn mà nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc này. Tay Thiệu Huy vòng qua sau đỡ lấy lưng cậu, kéo Tiêu Nguyên lại gần anh hơn. Cả thế giới xung quanh đều biến mất, như chỉ còn sự tồn tại của hai người. Anh đã bắt đầu chán với kiểu hôn nhẹ nhàng con nít của cậu nên lại mở ra một cuộc tấn công dồn dập, ngay đến cả lưỡi cũng kéo đến thăm dò từng ngóc ngách bên trong khoang miệng cậu, nhất quyết không chừa cho Tiêu Nguyên đường lui. Cậu cảm thấy có chút khó thở, gương mặt đỏ ửng cả lên, cả người mềm nhũn nên chẳng còn sức chống trả. Thiệu Huy cũng biết điều đó nhưng quyết định vờn nhau với cậu thêm một lúc rồi mới lưu luyến rời khỏi, trước khi đi còn phải cắn nhẹ lấy môi dưới Tiêu Nguyên một cái.
Cậu thở dốc, chới với tìm lại hơi thở của mình sau khi bị người ta “ăn sạch”. Kẻ săn mồi hoá ra chỉ là con cừu non ngây thơ. Trên môi anh lúc này là nụ cười thoả mãn của kẻ thắng cuộc, rõ ràng người được lợi nhất vẫn là Thiệu Huy.
“Lá gan của em cũng không nhỏ.” Thiệu Huy nhếch môi, anh trai nông dân hiền lành mọi hôm cậu vẫn thường thấy biến mất rồi. Thay vào đó là gã lưu manh mới lợi dụng mình xong.
Cậu mếu máo: “Anh… Huhu, anh lừa em.”
“Ai mới là người cưỡng hôn anh trước đây?”
“Là… Là em.” Tiêu Nguyên phồng má lên, dời tầm mắt sang chỗ khác.
Nhưng Thiệu Huy vẫn chưa buông tha cậu, anh kéo cậu lại gần rồi ôm chặt lấy Tiêu Nguyên, vuốt phẳng lại quần áo xộc xệch cho cậu.
“Sao lại tấn công anh bất ngờ vậy?” Thiệu Huy thắc mắc.
Tiêu Nguyên ngẫm nghĩ một hồi cũng đành nói thật: “Em muốn chúng ta tiến xa hơn một chút nữa… Nhưng mấy hôm nay anh bận quá, nên em…”
Thiệu Huy lắng nghe xong thì chỉ bật cười rồi lại thơm má cậu một cái.
“Em không biết anh đã nhịn đến mức nào đâu.”
Cậu ngơ ra trước những gì anh nói.
“Thật ra… Anh sợ sẽ làm em bị thương nên không dám động vào em…” Thiệu Huy cười hề hề, lời anh nói hoàn toàn là thật. Anh còn rất nhiều chuyện muốn làm với cậu nhưng lại e ngại trước khác biệt về thể chất lẫn kích cỡ ngoại hình giữa cả hai. Lúc nhận được tín hiệu đèn xanh từ Tiêu Nguyên, anh mới dám mạnh dạn mà xông lên.
Tiêu Nguyên thở dài: “Em cứ tưởng anh không muốn em nữa nên mới đóng băng mối quan hệ như vậy.”
Thiệu Huy hoảng hốt, xua xua tay: “Không phải đâu! Anh thật sự muốn em, Tiêu Nguyên. Anh thích em đến điên mất đi được.”
“Anh còn muốn làm tình với em nữa.” Thiệu Huy bồi thêm một câu.
“Chết rồi… Anh xin lỗi.”
Thiệu Huy bịt miệng lại, vừa nãy anh đã lỡ lời nói ra chuyện không nên nói. Dù gì hai người vẫn chưa chính thức yêu nhau được bao lâu, nói ra sớm đến vậy nghe anh có giống như mấy người muốn lợi dụng trai nhà lành ngây thơ chưa trải sự đời hay không?
Trái với dáng vẻ sợ hãi của Thiệu Huy, Tiêu Nguyên chỉ ung dung cười mỉm. Cậu vén lấy mái tóc đang che lấy khuôn mặt tuấn tú của Thiệu Huy lên, ghé sát lại gần tai anh thì thầm: “Đó chỉ là lời nói suông thôi, anh có muốn chứng minh không?”
Tiêu Nguyên không biết là mình bị ai nhập, có cái gì đó cứ thôi thúc cậu diễn vai trai hư như trong phim vậy. Thật ra cậu nghĩ biểu hiện của mình vừa nãy cũng rất ngầu rồi. Nhưng chỉ một câu đó thôi là đủ, da gà da vịt Thiệu Huy đều đã nổi lên hết. Hôm nay cậu đã đưa anh đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, ngay cả anh cũng không thể tin được người như cậu lại có thể nói ra được những lời đó.
Tình thế lại đảo ngược một lần nữa, kẻ săn mồi bị khiêu khích lúc này lại chính là Thiệu Huy.
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
Tác giả:
Đã để mọi người đợi lâu rồi (/^-^(^ ^*)/
Chương sau sẽ toàn là H, H tàn bạo, đạo tàn bụ nên chương này chỉ đến đây thôi nhá. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.