Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Tôi vừa về đến phòng kí túc, đang định lên giường đánh một giấc thì Hoắc Chính bỗng lo lắng dựng tôi dậy:
– Này giai ngành, lớn chuyện rồi!
– Động đất hay lũ lụt?
Tôi kéo chăn, trở mình, chuẩn bị ngủ bù lấy sức.
– Không… không phải.
Hoắc Chính thở hào hển:
– Bệnh viện vừa gọi tôi này.
– Bệnh viện gọi ông thì tìm tôi làm gì?
Tôi bĩu môi.
– Người ta tìm ông, nhưng chẳng hiểu sao lại gọi vào máy của tôi. Ông bác sĩ đó nói bệnh ung thư gì ấy, tôi nghe chẳng rõ… Này,
ông chạy đi đâu đấy? Ai bị ung thư cơ?
Hoắc Chính còn chưa hiểu ra sao, nhưng khi tôi nghe đến ba chữ “bệnh ung thư” thì đã hiểu rồi. Lúc trước bệnh viện yêu cầu ghi
số điện thoại dự phòng, nhưng tôi và mẹ sống nương tựa lẫn nhau nên chẳng còn người thân nào khác, thế là tôi bèn ghi số của
Hoắc Chính. Chắc chắn là bệnh viện không gọi được cho tôi nên mới gọi cậu ta!
Khi tôi chạy tới phòng bệnh của mẹ tôi thì thấy trên giường trống trơn, chăn đệm chỉnh tề, cứ như là không có ai nằm ở đây vậy.
– Này nhóc, cậu làm ăn thế nào mà mấy ngày nay chẳng thấy người thân nào đến thăm mẹ cậu cả thế? Mẹ cậu bị bệnh, cần
người chăm sóc lắm đấy, nếu không tự làm được thì thuê giúp việc cũng được mà!
Bác gái nằm cạnh giường mẹ tôi thấy tôi đến thì cằn nhằn liên tục.
– Mẹ cháu đâu?
Tôi lên tiếng hỏi, giọng nói run rẩy đến mức chính tôi cũng phải giật mình.
– Mẹ cậu bị đẩy vào phòng phẫu thuật lâu rồi, chuyện lớn thế mà chẳng thấy người nhà nào đến cả, thật không hiểu đám trẻ các
cậu nghĩ cái gì trong đầu nữa.
Ra khỏi phòng bệnh rồi mà tôi vẫn nghe thấy tiếng bác gái kia lải nhải.
Khi tôi chạy tới phòng phẫu thuật thì chiếc đèn đỏ trên cửa phòng cũng vừa chuyển sang màu xanh, một bác sĩ cầm sổ ghi chép
rảo bước đi từ bên trong ra.
– Bác sĩ ơi, mẹ tôi thế nào rồi?
Tôi nôn nóng hỏi.
– Tế bào ung thư của bệnh nhân có xu hướng khuếch tán, trong ba ngày tới buộc phải làm phẫu thuật.
Tôi chết điếng người. Những lời bác sĩ nói vang ong ong trong đầu óc. Mãi đến khi y tá nhắc rằng có thể vào thăm mẹ thì tôi mới
lấy lại được tinh thần.
Mấy ngày nay tôi cũng nằm viện, lại có Chu Mạn Như ở bên cạnh suốt ngày đêm nên không thể nào đến thăm mẹ được. Mới có
mấy ngày không thấy mà mẹ tôi lại gầy sọp đi, hai bên má hóp vào thấy rõ và mạch máu bên cổ nổi gồ lên. Nếu không phải mẹ
con tôi đã sống nương tựa lẫn nhau hai chục năm trời, cảm giác thân quen đã ngấm vào xương tủy, thì chỉ sợ rằng tôi không dám
nhận người trên giường bệnh là mẹ của mình.
Mãi đến khi kí túc sắp đóng cửa, tôi mới lưu luyến rời khỏi bệnh viện.
Trước khi tôi đi, bác sĩ chủ trị của mẹ tôi lại tới tìm tôi:
– Tôi biết cậu khó mà lo được hai mươi vạn. Thực ra với tình hình hiện tại của bác gái thì có phẫu thuật cũng chỉ kéo dài thêm
được một thời gian thôi, không thể nào chữa dứt bệnh được đâu. Tôi khuyên cậu, nếu kinh tế khó khăn quá thì đừng làm phẫu
thuật nữa, chết không đau…
– Nhất định phải phẫu thuật!
Vừa nghe đến chữ “chết” thì tôi đã giật thót mình:
– Mẹ tôi nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, anh chờ tôi chuẩn bị tiền, nhất định trong vòng ba ngày sẽ phẫu thuật được!
Ra khỏi bệnh viện, gió đêm thổi mạnh làm tôi tỉnh táo lại đôi phần. Tôi biết hai mươi vạn có ý nghĩa gì đối với mình. Nếu là một
tháng trước thì tôi có bán mình cũng chẳng được cái giá ấy, nhưng trước mắt ít ra tôi vẫn còn một tia hi vọng. Chỉ cần theo đuổi
được Chu Mạn Như, cho chị Du thứ mà chị ta muốn thì mẹ tôi còn cơ hội sống!
Muốn có được Chu Mạn Như trong ba ngày ngắn ngủi thì chẳng khác nào thằng điên nằm mộng, thế nhưng giờ tôi chỉ có một cơ
hội duy nhất đó thôi, dù dùng cách nào tôi cũng nhất quyết phải làm cho bằng được!
Về đến phòng kí túc, tôi kéo vội Hoắc Chính ra hành lang, hi vọng là cậu ta có thể bày mưu tính kế cho mình.
– Làm cô Chu yêu ông trong ba ngày á?
Hoắc Chính ngạc nhiên ngây ra đúng như dự đoán của tôi, rồi nhìn tôi y như nhìn một thằng đần:
– Giai ngành này, ông mộng du hả? Sao ông đi bệnh viện về lại bị ấm đầu thế?
Tôi gạt cái tay đang sờ trán mình ra:
– Tôi nói nghiêm túc đấy, ai đùa với ông, rốt cuộc ông có cách nào không?
Thực ra khi tôi lôi Hoắc Chính ra đây thì đã hối hận rồi. Muốn một cô gái phải lòng mình trong vòng ba ngày là chuyện bất khả
thi, trừ khi cô nàng kia bị ngốc, mà Chu Mạn Như đâu có ngốc cơ chứ?!
– Nói chứ, có cách đấy.
Khi tôi không còn bất cứ hi vọng nào nữa, đang định quay người đi về phòng ngủ thì Hoắc Chính lại lên tiếng.