Phạm Hồng Vân đưa bốn kịch bản theo thứ tự là: phim khoa học viễn tưởng 《 Phi Thiên Chiến Ký 》 đạo diễn Trương Toàn Minh, phim hài kịch thương nghiệp 《 Thời Đại Siêu Mô 》đạo diễn Vương Linh, phim huyền nghi kinh dị 《 Cố Sự Hoàng Thôn 》đạo diễn Từ Tiểu Phàm, phim hành động 《 Giáo Phụ 》đạo diễn Đổng Lập.
Lâm Nham đem kịch bản phim khoa học viễn tưởng cùng phim hành động để qua một bên, hai kịch bản này cậu không có hứng thú quá lớn, trước không nói phim khoa học viễn tưởng ở trong nước có thể quay ra hiệu quả hay không, bản thân cậu đối với phim khoa học viễn tưởng cũng không quá hợp, phim hành động mà nói kỳ thực cậu cũng rất có hứng thú, thế nhưng các vai bên trong không phải lưu manh chính là sát thủ, cậu cho dù là muốn đi thử một chút sợ rằng Đổng đạo diễn cũng chướng mắt cậu.
Thở dài, Lâm Nham cầm kịch bản 《 Cố Sự Hoàng Thôn 》lên lật xem, càng xem càng nhíu.
Phim huyền nghi kinh dị ở trong nước phòng bán vé vẫn thảm đạm, mỗi lần sau khi có phim huyền nghi kinh dị chiếu rạp các bình luận phim điện ảnh đều trên web mạng thổ tào đơn giản từ đầu đến cuối phim, còn có bị thổ tào thành phim hài kịch, bình luận điện ảnh so với bản thân của bộ phim đó càng được khán giả yêu thích.
Thế nhưng cái bộ kịch 《 Cố Sự Hoàng Thôn 》 này lại làm cho Lâm Nham có một loại trực giác nó nhất định sẽ đỏ.
Sau khi xem xong kịch bản Lâm Nham cầm lấy quyển kịch bản 《 Thời Đại Siêu Mô 》 của nữ đạo diễn duy nhất Vương Linh, quyển kịch bản này là thuần túy thương nghiệp, bên trong nam phụ cũng vì phụ trợ nam chính là cố gắng như thế nào, từ đầu đến cuối phim nam phụ không có biểu tình gì ngoài mặt than….
Giơ tay lên sờ sờ cằm, Lâm Nham cảm giác nếu như mình nhận bộ phim này có thể cân nhắc cùng Hoắc Cảnh Lân trao đổi một chút muốn diễn mặt than như thế nào, lúc người đàn ông nhà mình làm việc chính là mặt than, cậu có thể học tập một chút.
Một bên lật xem kịch bản một bên làm bút ký, thời gian bất tri bất giác đến mười hai giờ. Đồng hồ trong phòng khách gõ ba tiếng, Lâm Nham vươn mình giơ lên hai cánh tay thuận chiều kim đồng hồ lắc mấy vòng, cảm giác nhức mỏi tạo thành do thời gian dài cúi đầu viết dần dần rút lui.
Cầm điện thoại để ở trên bàn liếc mắt nhìn, bên trong có một tin nhắn Hoắc Cảnh Lân gửi tới từ mười phút trước.
“Thân ái anh xuống máy bay rồi.”
Đại khái khoảng một chút nữa là Hoắc Cảnh Lân về đến nhà, Lâm Nham đứng dậy đến phòng bếp hâm lại nồi canh gà đã hầm xong lúc chiều lại lên lầu tìm áo khoác phủ thêm, bên ngoài hình như là vừa mưa, mở cửa sổ ra có thể ngửi được hương vị ướt át của bùn đất trong không khí.
“Thân ái anh đã về rồi!” Giọng nam vang dội từ dưới lầu truyền đến, Lâm Nham lấy lại tinh thần vội vã xuống lầu liền thấy người đàn ông nhà mình đang khom lưng đổi giày.
Trong một lúc hoảng thần như thế, trái tim Lâm Nham bang bang bang gia tốc nhảy lên.
Hoắc Cảnh Lân giang hai cánh tay nhếch miệng cười, “Nhanh, lao vào ôm áp của chồng.”
Lâm Nham cau lại mũi bước nhanh mấy bước nhào qua, ngửa đầu hôn cái cằm nam nhân mọc lên râu ria, “Hoan nghênh anh về nhà.”
“Hầm canh sao? Anh ngửi được mùi thơm.” Hoắc Cảnh Lân ôm cậu hôn hai ngụm sau mới thỏa mãn buông tay ra, mùi thịt nhàn nhạt bay khắp phòng, buổi tối trong tiệc rượu cũng không có ăn cái gì dạ dày nam nhân đang kháng nghị.
“Hầm chút canh gà, anh đi thay quần áo đi em múc canh cho anh.” Lâm Nham thúc giục nam nhân đi lên cầu thang xoay tròn, mình thì đi phòng bếp.
Hoắc Cảnh Lân thay xong áo ngủ xuống lầu đi tới trước bàn cơm thấy kịch bản và bút ký đặt khắp nơi, cầm lên nhìn một chút ngoài ý muốn nhướng mày, “Nham Nham, em dự định nhận hai bộ kịch này sao?”
“Dạ, em cảm thấy bộ phim huyền nghi kinh dị của Từ đạo cao hơn phim hành động.” Bỏ chén sứ và muỗng đũa xuống bàn, Lâm Nham tiện tay thu dọn kịch bản trên bàn để qua một bên, “Cái phim thương nghiệp kia cũng rất thú vị, nam phụ mặt than nếu như diễn tốt cũng rất manh.”
“Cái kịch bản kia của Vương Linh là công ty dùng để phủng người mới, có chút giống bộ phim vườn trường hai năm trước.” Nhấp một ngụm canh nóng, Hoắc Cảnh Lân gắp cái xương gà hầm đến rụt thịt bỏ vào miệng nhai nhai, “Nếu như em muốn diễn nhất định không thành vấn đề. Bộ phim kinh dị kia của Từ Tiểu Phầm em đi thử một chút, anh cảm thấy bộ phim đó nếu như quay tốt nhất định sẽ đoạt giải, nếu như quay không tốt,…” Câu nói kế tiếp tuy rằng hắn không nói hết nhưng Lâm Nham cũng rõ ràng.
Nếu như quay không tốt, vậy thì chính là trò cười lớn.
“Một vai chính một vai phụ, còn đều là quay cùng một lúc, cho dù em đều nhận cũng bận đến chân không chạm đất.” Lâm Nham ngược lại cũng không cảm thấy có cái gì, cậu thích thiết lập nhân vật của hai bộ phim này, rất thú vị.
“Vậy ngày mai em lấy kịch bản hoàn chỉnh từ chỗ Phạm Hồng Vân, anh cảm thấy em khẳng định không thành vấn đề.” Hoắc Cảnh Lân rất có lòng tin đối với Lâm Nham, cũng không biết lòng tin này từ đâu mà tới.
Lâm Nham rất hưởng thụ, chống cằm cười híp mắt nhìn Hoắc Cảnh Lân uống sạch canh gà gặm sạch xương mới đứng dậy thu dọn chén đũa, “Anh sau này đều rất bận sao?”
“Trong ba tháng tới đều bận, bắt đầu mùa đông liền ổn.” Kinh doanh điền sản cũng chỉ như vậy, khí trời tốt liền bận, khí trời kém liền rãnh rỗi, nhưng người làm chủ lại rãnh rỗi còn có thể rãnh rỗi đi chỗ nào?
“Chồng yêu đại nhân, tối mai cùng anh đi tham gia một tụ hội.” Vai dựa vào khuôn cửa, Hoắc Cảnh Lân lười biếng híp mắt quan sát trên dưới thân thể đơn bạc của Lâm Nham, liếm môi một cái cười nói, “Em khẩn trương cái gì?”
Lâm Nham quay đầu trừng hắn, “Anh giống như tia X-quang mà nhìn em như vậy, em đương nhiên khẩn trương.” Lau nước trên tay cậu hỏi hắn, “Tụ hội cái gì nha?”
“Lão Thất Trang gia mới vừa từ nước ngoài trở về, gọi điện thoại cho anh muốn tụ một chút, còn có mấy người bạn.”
“A, được.” Lâm Nham không hỏi nhiều, phỏng chừng mấy người nếu gọi là bạn bè cũng đều là cấp bậc thổ hào, ngẫm lại liền biết tụ hội ngày mai có bao nhiêu xa xỉ.
Chồng chồng hai người nắm tay nhau trở về phòng, Hoắc Cảnh Lân lôi kéo Lâm Nham tắm uyên ương, sau cùng Lâm Nham là bị ôm ra phòng tắm, thân thể mềm như cọng mì, một chút khí lực cũng không dư.
Ôm chồng nhà mình mỹ mỹ ngủ một giấc, Hoắc Cảnh Lân hôm sau thức dậy tinh thần vô cùng tốt.
Lâm Nham chống thắt lưng đau nhức hung tợn trừng liếc mắt nhìn Hoắc Cảnh Lân, cắn bánh bao đều dùng sức mạnh hơn rất nhiều.
“Thân ái, cho em cái bánh bao này nè, anh thấy e vẫn luôn ngó xem nó, nhất định là rất muốn ăn đi.” Đem bánh bao mình mới vừa cắn một ngụm đưa qua, Hoắc Cảnh Lân cười híp mắt toét miệng, “Ngoan ngoãn, không giận dỗi.”
“…” Lâm Nham mặc kệ hắn, cầm chén cháo lên húp.
Hoắc Cảnh Lân cũng không lại trêu chọc cậu ăn xong bánh bao mới đột nhiên như là nhớ tới cái gì hỏi: “Em hôm qua nói không muốn đoàn đội theo cùng?”
“Dạ, Phạm ca có phái cho em hai người trợ lý, em cảm thấy đã đủ rồi.” Lâm Nham gắp dưa chuột mỡ ướp giòn giòn vào trong chén của hắn nói, “Em bây giờ còn chưa cần nhiều người như vậy vây quanh e.”
“Được.” Hoắc Cảnh Lân gật đầu ăn dưa leo lại múc bát cháo, “Nhưng ra vào phải có hai người bảo tiêu.”
“Vì sao?” Mang bảo tiêu? Toàn thân cao thấp của cậu cũng không bao nhiêu tiền, có cần khoa trương như vậy hay không.
“Bởi vì em là chồng anh.” Hoắc Cảnh Lân nhún nhún vai cũng rất vô ngữ, người này lúc nào mới có thể nhận thức được thân phận của mình đã khác trước?
Lâm Nham há hốc miệng, phản bác gì cũng nói không nên lời.
Đúng vậy. hiện tại cậu nếu như đổi tên nói cũng có thể gọi Hoắc Lâm Nham, cùng họ của chồng cái gì quá mắc cỡ rồi.
Tiểu kịch trường:
Hoắc Cảnh Lân: Nếu như ở cổ đại mà nói cũng là muốn kèm theo họ của chồng, cho nên em phải gọi là Hoắc Lâm Nham.
Lâm Nham: Em cũng là chồng a, vậy anh chẳng phải là cũng có thể gọi Lâm Hoắc Cảnh Lân?
Hoắc Cảnh Lân: Lâm Hoắc Cảnh Lân nghe thật không được tự nhiên. [Mặt ủy khuất]
Lâm Nham: Vậy được rồi, em là Hoắc Lâm Nham. [Sờ đầu một cái]
Hoắc Cảnh Lân lắc mạnh cái đuôi.