Hạ Minh Chiêu đi quá nhanh, một đám hắc y vệ cùng y đến đây vẫn còn ngồi lót dép, mãi đến khi y đi rồi mới sôi nổi bàn tán, theo sau trèo tường rời đi.
Giản Tấn có chút bất đắc dĩ nhìn theo hướng họ rời đi.
Hạ Minh Chiêu đây là…… bị nhận ra thân phận nên ngượng ngùng?
“Cha, phụ thân thấy ta hình như không quá cao hứng.” Giản Tầm có chút buồn bực, cậu từ nhỏ đã đi theo Giản Tấn, dùng tinh thần lực để đoán tâm trạng của người khác, cậu cảm giác được Hạ Minh Chiêu cũng không thích mình.
“Y không biết con là con trai y nên mới như vậy, nếu biết con là con y, y nhất định rất thương con.” Giản Tấn nói.
Trên tinh cầu này, mọi người đều vẫn rất coi trọng hậu đại, hắn cảm thấy Hạ Minh Chiêu hẳn sẽ không đến nỗi không nhận Giản Tầm.
Bất quá……
Giản Tấn nhéo mũi con trai: “Con sao lại nửa đêm không ngủ mà bò dậy vậy?”
Khi nãy do hắn vội trị liệu cho Hạ Minh Chiêu, không chú ý tình huống chung…… Hạ Minh Chiêu cởi quần áo hắn, hắn mới đột nhiên phát hiện Giản Tầm còn tỉnh, hoảng sợ một trận.
“Con muốn gặp phụ thân.” Giản Tầm có chút buồn bực.
Tiểu hài tử đều là muốn cùng cha mẹ thân thiết, Giản Tấn cũng không trách cu cậu, đem cậu ôm lên: “Tối mai, chúng ta sẽ cùng phụ thân con tâm sự.”
Giản Tầm lập tức vui vẻ.
Nhưng, Hạ Minh Chiêu lúc này lại không cao hứng.
Trước lúc y tới tìm Giản Tấn tâm tình cực tốt, đối với đêm nay cũng tràn ngập chờ mong.
Tình huống lúc sau, cũng không phát triển như y tưởng tượng.
Giản Tấn cự tuyệt y, còn nhận ra y.
Giản Tấn ngay từ đầu, liền biết y là ai, còn nói ái mộ y.
Nghe lời này, mới đầu y kỳ thật là rất vui sướng, cho đến khi y nhìn thấy cậu con trai của Giản Tấn.
Y đã sớm biết Giản Tấn có con trai, nhưng chưa bao giờ muốn chạm mặt đứa nhỏ này, nói cho cùng đây cũng là Giản Tấn và người khác sinh ra.
Y không nghĩ tới đột nhiên lại chạm mặt đứa nhỏ, càng không nghĩ tới, đứa nhỏ này lại giống y như đúc.
Hạ Minh Chiêu rất nhanh liền trở về hoàng cung, đem sự tình từ lúc gặp Giản Tấn tổng hợp lại một lần.
Giản Tấn là biến số mà y không lường trước được, từ lần đầu tiên gặp Giản Tấn, y liền cảm thấy Giản Tấn không giống người thường, nhịn không được mà xem Giản Tấn với một con mắt khác.
Mà Giản Tấn, thái độ của hắn đối với y cũng không giống bình thường.
Y là đối với Giản Tấn nhất kiến chung tình, vậy Giản Tấn thì sao?
Ai không biết y giết người như ma? Nhưng Giản Tấn lần đầu tiên gặp y, liền cười toe toét với y.
Lúc sau ở Quỳnh Lâm Yến, y trước mặt mọi người giết người, Giản Tấn cũng không một chút sợ hãi, vả lại còn nhất mực quan tâm.
Tiếp đến là tối y đi rình mò Giản Tấn, Giản Tấn đáp lại càng nhiệt tình.
Giản Tấn làm như vậy, hẳn cũng là đối với y nhất kiến chung tình, nhưng Giản Tấn rốt cuộc vì sao lại nhất kiến chung tình y đây?
Vả lại con trai Giản Tấn lớn lên sao có thể giống y như một khuôn đúc ra vậy?!!!
Hạ Minh Chiêu cảm thấy đầu mình âm ỉ đau.
“Giản Tấn đối với con hắn rất tốt?” Hạ Minh Chiêu hỏi hắc y vệ bên cạnh.
“Đúng vậy, bệ hạ.”
Bọn họ khi trước đã tra xét Giản Tấn và đưa tư liệu cho Hạ Minh Chiêu, ngoài một ít bối cảnh ra thì không có gì giá trị, Hạ Minh Chiêu không vừa lòng, bảo bọn họ tiếp tục điều tra.
Hiện giờ, bọn họ đã thả bồ câu bay sang Giang Nam để truyền tin tức, để người bên đó điều tra Giản Tấn, đồng thời, ở kinh thành tìm toàn bộ người có giao du với Giản Tấn hỏi thăm hết một lượt.
Thời gian quá ngắn, tin tức họ thu được không nhiều lắm, nhưng những chuyện Giản Tấn làm tại kinh thành đều tra rất rõ ràng.
Đại bộ phận người lên kinh ứng thí đều sẽ cùng một ít ứng viên khác kết giao, cũng sẽ đi bái phỏng một ít quan viên để đánh bóng tên tuổi, Giản Tấn lại không như vậy.
Hắn vẫn luôn ở nhà chăm sóc hài tử.
Có ngẫu nhiên ra cửa, cũng thường sẽ mang hài tử theo, còn luôn ôm chằm.
Thế nhân đều là ôm cháu không ôm con, Giản Tấn sủng ái nhi tử là chuyện mười mươi ai nhìn cũng thấu.
Cũng vì hắn suốt ngày mang theo hài tử ra cửa, mọi người liền tò mò hỏi thăm về thê tử của hắn, mới biết vị thê tử kia đã mất tích, nghe nói vị thê tử kia còn cực giống con hắn.
Đồng thời, Tôn Do Kỷ còn từng làm mối qua cho Giản Tấn, nhưng Giản Tấn vẫn luôn không đồng ý, còn về việc hắn có sở thích đoạn tụ…… nhìn tác phong của Giản Tấn hoàn toàn không ai nghĩ đến.
“Người phụ trách giám sát Giản Tấn 24/7 là ai?” Hạ Minh Chiêu hỏi.
Chu thống lĩnh báo ra mấy cái tên.
“Có người ở trong cung không?”
Chu thống lĩnh lại báo ra một cái tên.
Hạ Minh Chiêu liền lập tức sai người đem người nọ tới, hỏi: “Ngươi hẳn là gặp qua con trai của Giản Tấn, ngươi cảm thấy cậu ta giống ai?”
Hắc y vệ sửng sốt, ngay sau đó nói: “Có điểm giống bệ hạ.”
Con Giản Tấn có điểm giống Hạ Minh Chiêu, hắc y vệ đã sớm phát hiện.
Có điều xưa giờ Hạ Minh Chiêu đều luôn luôn lạnh nhạt, đứa nhỏ kia lại vô cùng thích cười, bọn họ liền cảm thấy có lẽ bọn họ nhìn lầm.
Hơn nữa, Hạ Minh Chiêu chỉ hỏi quanh quẩn xem Giản Tấn đang làm gì, bọn họ cũng không làm chuyện thừa thãi mà báo chuyện này với y.
“Đi ra ngoài!” Hạ Minh Chiêu nói, tinh thần lực không tự giác mà hướng người kia phát ra uy áp.
Hắc y vệ rùng mình sợ hãi một trận, vội vàng đi không ngừng, ngay cả chu thống lĩnh lúc này cũng cảm giác được cường đại áp bách.
Hạ Minh Chiêu nói: “Các ngươi cũng đi ra ngoài.”
Chu thống lĩnh mang theo người, đồng loạt lui ra.
Hắn vừa rời đi, Hạ Minh Chiêu liền rút một cây đao ra trực tiếp chém vào cột.
Mấy ngày trước đây nghỉ dưỡng không tệ, tơ máu trên mắt y phai nhạt hẳn đi, nhưng giờ này khắc này lại đỏ lườm trở lại.
Người như y, cũng không đáng giá được người khác thích, Giản Tấn thích y, chẳng lẽ là bởi vì…… Y giống thê tử Giản Tấn?
Hay là còn nguyên nhân ẩn giấu khác?
Mặc kệ thế nào, bên người Giản Tấn có một đứa nhỏ cực kỳ giống y, còn đối với y nhất kiến chung tình, chuyện này thật sự quá mức kỳ quặc.
Hạ Minh Chiêu phát tiết một phen, lại bổ sung thêm một ít đao kiếm tại tẩm cung.
Nếu là trước kia, thời điểm này y đã sớm phát bệnh, nhưng hiện tại y vẫn cảm giác khá tốt.
Hạ Minh Chiêu nằm xuống ngủ, nằm một hồi lại nghĩ tới Giản Tấn.
Nếu là trước kia, nói không chừng y sẽ đem Giản Tấn bắt lại, hỏi rõ ràng.
Nhưng hiện tại, y thế nhưng không định đi hỏi.
Thời gian của y không còn bao lâu, Giản Tấn đem y thành thế thân cũng được, dụng tâm kín đáo cũng được, chỉ cần có thể làm y vui, y liền không cần thiết truy cầu đáp án.
Hạ Minh Chiêu đã ngủ.
Nhưng mà, ngày hôm sau buổi sáng tỉnh lại, trong lòng y vẫn như cũ không cam lòng.
Giản Tấn rõ ràng phải là của y, vì đâu mà hắn lại có thê tử cơ chứ?
Mà y thế nhưng chỉ vì giống thê tử Giản Tấn, mới được Giản Tấn xem với con mắt khác.
Này đối với bất luận người nào cũng đều cảm thấy vô cùng nhục nhã, càng đừng nói y là hoàng đế, bất qua bắt y không để ý tới Giản Tấn nữa, y lại làm không được.
Ban ngày, Hạ Minh Chiêu như cũ xử lý rất nhiều sự vụ trên triều, chờ màn đêm buông xuống, y lại theo thói quen xuất cung.
Hạ MInh Chiêu thay hắc y, che mặt lại, cùng một ít hắc y vệ im ắng mà rời khỏi hoàng cung.
Mà lúc này, Giản Tấn đang cùng Giản Tầm lăn lộn ở phòng bếp.
“Phụ thân con tinh thần lực yếu ớt, mấy năm nay lại sống không tốt, gầy đến đáng thương, chúng ta nên làm cho em ấy chút đồ ăn ngon tẩm bổ thân thể.”
“Vâng!” Giản Tầm nghiêm túc gật đầu, bắt một cái chảo để lên bếp, lại cầm vài nhánh củi khô để vào lò, giúp Giản Tấn nhóm lửa.
Cậu tay chân đều ngắn, có chút với không tới, nhưng làm việc đặc biệt nghiêm túc, nhìn đặc biệt đáng yêu.
Giản Tấn dùng tinh thần lực vói qua, bao bọc lấy tinh thần lực của Giản Tầm, dùng sức vuốt ve một trận.
Giản Tầm bị vuốt cả khuôn mặt nhỏ đều đỏ lựng.
Mà lúc này, Giản Tấn đã làm xong vài món ăn.
5 năm trước Giản Tấn không có gia vị, không có nguyên liệu nấu ăn, cả đồ làm bếp cũng không có, cũng chỉ có thể tùy tiện chế biến đơn sơ cho Hạ Minh Chiêu ăn, nhưng hiện tại không giống.
Mấy năm nay hắn đi muôn nơi, đi đến một số tửu lầu ngon còn đặc biệt dùng tinh thần lực học trộm một ít món, luyện thành một tay trù nghệ không kém.
Nấu cơm đối với hắn thật sự quá đơn giản, cho nên tay nghề ở phương diện này Giản Tấn rất tốt, có điều hắn cũng không quá thích nấu cơm, cho nên không có dịp gì đặc biệt hắn sẽ không làm.
Xào rau nấu cơm cả người đều sẽ ám mùi dầu muối, còn phải rửa qua rửa lại một đống thứ, có một số lúc hắn thà nguyện nhịn ăn cũng không muốn làm cơm.
Phải biết rằng ở hiện đại, hắn cái gì cũng không cần làm, muốn gì đều có người máy chuyên dụng hầu hạ!
Giản Tấn đảo qua lại vài món, nghĩ nghĩ, lại đem bàn bát tiên dùng để ăn cơm dọn vào phòng bản thân.
Bàn tròn trong phòng hắn có chút nhỏ, không bỏ được nhiều đĩa đồ ăn như vậy, dọn cái bàn kia vào mới hợp lý.
Giản Tấn vừa mới chuẩn bị xong, Hạ Minh Chiêu liền tới.
Hạ Minh Chiêu ở xa xa đã nhìn thấy Giản Tấn ngồi ở trước bàn, cười tủm tỉm mà nhìn y, biểu tình trước sau như một ôn nhu hiền hoà, tựa như chuyện hôm qua đều chưa hề xảy ra.
Mà bên cạnh là con trai Giản Tấn, đứa nhỏ hai ba tuổi kia dùng đôi mắt hiếu kỳ nhìn y.
Giản Tấn dù sao cũng đã biết thân phận của y…… Hạ Minh Chiêu liền kéo phăng khăn che mặt xuống, trừng mắt nhìn Giản Tầm.
Giản Tầm tức khắc liền tâm sinh ủy khuất —— nương cậu, à không, phụ thân thấy cậu liền tụt hứng, tinh thần lực toàn chạy sang quấn quít cha cậu, một chút cũng không thèm đếm xỉa đến cậu bên này.
Phụ thân, hình như không thích cậu.
Tinh thần lực của Giản Tầm chạy loanh quoanh tinh thần lực Hạ Minh Chiêu, bắt đầu buồn bực mà lăn lộn, ôm lấy tinh thần lực Hạ Minh Chiêu không bỏ.
Hạ Minh Chiêu nhìn thấy bộ dạng uỷ khuất của Giản Tầm, cảm thấy có chút không thoải mái, thậm chí muốn dỗ ngọt đứa nhỏ này.
Đứa nhỏ này và y rất giống, y không thể tránh né mà chịu một ít ảnh hưởng.
Hạ Minh Chiêu nghĩ đến đây, càng thêm không vui.
Giản Tấn lúc này lại bắt đầu chào hàng món ăn cho Hạ Minh Chiêu: “Hôm nay ta không ra cửa, những món này đều là ta tự làm, ngươi nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”
Hắn trước đã đi Hàn Lâm Viện báo danh, cũng đã thu xếp chỉnh lí xong chuyện của mấy ngày tiếp theo, thế nên hôm nay cũng không cần phải ra cửa.
“Ừm.” Hạ Minh Chiêu ngồi xuống bên cạnh, nhìn thoáng qua Giản Tầm, lại nhàn nhạt mà nhìn về phía Giản Tấn: “Đây là nhi tử của ngươi? Gọi là gì?”
“Đúng vậy.” Giản Tấn nói: “Nó tên Giản Tầm.”
“Ừm.” Hạ Minh Chiêu lên tiếng, lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Giản Tầm: “Đây là lễ gặp mặt.”
Giản Tầm nhận ngọc bội, lập tức hướng về phía Hạ Minh Chiêu mỉm cười, lộ lúm đồng tiền thật sâu: “Đa tạ phụ thân~~~”