Hoa Tường Vy Mùa Hạ

Chương 34



Chúng tôi đi lên cầu thang, băng qua lối hành lang quen thuộc trước khi bước vào căn phòng nhỏ màu hồng ấy. Trước mắt tôi là một khung cảnh hỗn độn, cứ như có một cơn bão vừa quét ngang qua, xới tung từng thứ một lên rồi ném xuống mặt đất. Đằng sau chiếc giường, cô Hà ngồi dựa vào tủ quần áo, bàn tay phải giữ lấy vết thương trên cánh tay còn lại, máu vẫn còn đang lan ra trên tấm vải buộc màu trắng. Trước mặt cô, trong cái khe nhỏ giữa cái tủ và bức tường, con Vy đang ngồi co ro ở đó, quấn chăn kín người và run rẩy như bệnh nhân sốt rét. Gương mặt hốc hác tiều tụy, làn da xanh xao, đôi môi khô và nứt nẻ như sáp nến, đôi mắt đỏ hoe giữa hai quầng thâm màu đen. Một vết bầm bên gò má trái, một ít máu còn đọng lại nơi cánh mũi, và một vết rách trên khóe môi. Tất cả những thứ đó đều được phủ lên một lớp nước mắt. Tôi nhìn vào góc tường ấy, những dòng chảy suy nghĩ không ngừng lướt qua trong đầu. Đôi môi run rẩy, tôi muốn gọi tên nó nhưng không thể. Những bước chân nặng nề nhấc lên rồi đặt xuống, tôi bước đến bên cạnh cô Hà và ngồi xuống trước mặt con Vy. Tôi ngồi mà gần như đang quỳ, lặng lẽ nhìn gương mặt hoảng hốt ấy. Tôi đưa tay lên, muốn vén sang một bên những sợi tóc lòa xòa, đang bám vào vầng trán lấm tấm mồ hôi. Một cánh tay ngăn tôi lại, là cô Hà. Tôi nghiến chặt hai hàm răng, nhìn cô bằng một ánh mắt như đang bị thiêu đốt. Tôi không biết cái nhìn của mình là đúng hay sai nữa, nhưng nó đã làm cho cánh tay ấy phải hạ xuống. Cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, tôi khẽ chạm một sợi tóc mảnh mai. Nhưng chỉ một cái chạm khẽ khàng vậy thôi cũng đủ để khiến con Vy hét lên sợ hãi. Nó gục đầu vào trong lớp chăn dày cộm để trốn tránh.

– Vy! – Tôi khẽ gọi – Thiên đây.

Mái tóc rối xù run rẩy nâng lên, để lộ ra đôi mắt đỏ ngầu đằng sau những kẽ tóc, trợn trừng nhìn tôi. Đôi môi khô khốc mở to ra, nhưng không nói được bất cứ lời nào.

– A.. A.. – Nó ôm chầm lấy tôi, muốn nói gì đó, nhưng tất cả đã hóa thành tiếng kêu gào thảm thiết.

Nó gục đầu vào vai tôi, khóc như chưa từng được khóc. Nước mắt ướt đẫm bờ vai, ướt xuống cả ngực áo, như muôn ngàn mũi kim đâm vào trái tim tôi. Tôi cảm thấy những ngón tay nhỏ bé đang bấu vào lưng mình, chặt tới mức làm tôi không thể nào thở nổi. Không khí như bị nghẹn lại ở sống mũi, buộc phải tìm cách tràn ra từ trong hốc mắt. Tôi đưa tay lên ôm lấy nó, hôn vào những sợi tóc khô rối. Cả cơ thể nó run bần bật như một chú chim non giữa cơn mưa lạnh. Tiếng nấc bên tai cứ vang lên rồi kéo dài, tưởng như không thể nào ngừng lại. Cho tới khi đã mỏi mệt đến tận cùng, nó ngất đi trong vòng tay tôi. Nhẹ nhàng bế con Vy lên giường, tôi lau đi những giọt nước còn đọng lại trên khóe mắt, nhưng lau mãi vẫn không khô được. Sắp xếp những sợi tóc bị bết lại, tôi vuốt nhẹ trên gương mặt hốc hác và nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nó, lặng lẽ nhìn ngắm gương mặt đang say ngủ vì kiệt sức. Tôi đã có rất nhiều những mộng tưởng, về khung cảnh đứa con gái trước mắt nằm trên một chiếc giường êm ái, ngủ ngoan trong vòng tay mình, nhưng không thể ngờ rằng sự thật lại diễn ra như vậy.

Công an lần lượt gọi cô Hà và tôi xuống để hỏi một số việc, và tôi nói hết tất cả những gì mình biết. Khi chỉ còn lại cô Hà và tôi, cô bắt đầu khóc. Giữa những tiếng nấc nghẹn ngào, cô kể lại cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra:

– Sau khi nói chuyện với cháu vào Chủ Nhật xong, cô lên máy bay vào Sài Gòn ngay trong buổi chiều. Có một số việc quan trọng ở công ty cần cô giải quyết. Lẽ ra thứ Năm cô mới về, nhưng mọi chuyện kết thúc sớm hơn dự kiến nên cô lên máy bay luôn vào tối thứ Ba. Vì lúc đó đã là nửa đêm nên cô không gọi về nhà mà quyết định đi taxi. Về đến nhà, cô thấy lạ khi phòng con bé vẫn còn sáng đèn. Cho đến khi cô vào nhà và đứng trước cửa căn phòng, cô mới thấy con bé đang bị trói trên giường, còn hắn.. hắn..

Nói đến đây, cô cúi xuống và ôm mặt khóc, vì không biết phải nói tiếp như thế nào. Một lát sau, cô đưa tay lên để gạt đi dòng nước mắt, trên ngón tay vẫn còn in hằn dấu vết của chiếc nhẫn.

– Cô vừa chạy vừa kêu cứu, – Cô nói tiếp – Nhưng giữa đêm tối chẳng có ai nghe thấy. Hắn đuổi kịp khi cô vừa chạy đến chân cầu thang. Cô bị hắn đẩy vào phòng bếp và bị đánh tới tấp vào mặt. Trong lúc đó, cô với tay lấy được con dao và đâm vào người hắn một nhát. Khi cả người hắn đã đổ gục xuống đất, cô có chút hoảng sợ. Cô đẩy cái xác ấy qua một bên rồi vội vàng chạy lên với con bé. Nhưng dường như con bé không còn nhận ra cô nữa, nó cứ ngồi trong cái hốc như vậy cho tới khi gặp cháu.

Cô xì mũi vào một cái khăn giấy rồi lại nói, bằng một giọng bình tĩnh hơn:

– Luật sư của cô nói rằng có thể giúp cô không bị sao cả, vì cô chỉ đâm có một nhát, trong tình trạng hoảng loạn. Nhưng sự thật là cô đã giết người và có thể bị ngồi tù. Nếu điều đó xảy ra, con bé sẽ sang ở nhà dì, nhưng người nó cần chỉ có duy nhất một mình cháu. Cô xin cháu, giúp cô chăm sóc cho Vy. Cô xin lỗi vì những gì đã nói với cháu, và tất cả những việc này nữa, đều là lỗi của cô.

Nói xong, cô lại ôm mặt khóc lần nữa. Tôi nhìn cô và gật đầu. Cho dù cô không nói, tôi vẫn sẽ chăm sóc cho con Vy. Tôi đã yêu, và dù cho có chuyện gì xảy ra cũng không thể thay đổi được. Chăm sóc cho người mình yêu thì có gì là khó chứ. Trừ khi tôi không còn yêu nữa. Truyện Dị Năng

Chúng tôi quay lại phòng ngủ của con Vy, nó đã thức giấc, đôi mắt vô hồn lặng lẽ nhìn lên những ngôi sao trên trần nhà. Nước mắt chảy thành dòng, thấm ướt đám tóc mai. Tôi chạy đến và nắm lấy bàn tay yếu ớt vô lực của nó. Tôi không dám nắm quá mạnh, sợ mình sẽ làm đau những vết hằn vẫn còn lưu lại nơi cổ tay.

– Em sợ lắm, – Nó thều thào – Sợ rằng sẽ không được nhìn thấy anh nữa.

– Đừng sợ, – Tôi hôn nhẹ vào bàn tay nó và nói – Có tao đây.

– Không, – Nó lắc đầu – Anh hãy gọi em là “em” đi.

– Ừ, – Tôi gật đầu – Anh biết rồi.

Trước đó, chúng tôi vẫn không thay đổi cách xưng hô của mình. Con Vy nói rằng nó lớn hơn tôi tám tháng nên không thể làm em được. Sau này, nếu hai đứa cưới nhau thì mới đổi, không thì vẫn sẽ xưng hô như cũ. Nhưng giờ đây, dường như nó đang cảm thấy bản thân thật nhỏ bé và cần được che chở, và việc thay đổi cách xưng hô mang cho nó một chút niềm tin rằng tôi sẽ bảo vệ được cho nó.

– Ba lần, – Con Vy nói – Anh đã bấm chuông cửa ba lần đúng không.

Tôi lại gật đầu.

– Em biết là anh sẽ đến mà, – Nó mỉm cười – Anh biết không, em đã nhắm mắt lại và cố nghĩ rằng đó là anh, như vậy em sẽ không còn sợ nữa.. nhưng, nhưng em không thể tự đánh lừa bản thân mình được..

Đôi mắt nó trở nên long lanh, và giọt nước mắt lại tràn ra, chạy trốn vào giữa đám chân tóc. Cô Hà đứng bật dậy, chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng, nhưng tiếng khóc của cô vẫn kịp vọng lại. Hai giọt lệ rơi ra và lăn dài trên má tôi, thấm vào khóe môi đang mỉm cười rồi biến mất. Cả cơ thể tôi run lên, tôi không ngồi vững nữa và gục đầu xuống tấm chăn. Tôi há to miệng như muốn gào thét, nhưng không thể nào kêu thành tiếng. Những sợi bông nằm dưới lớp vải không ngừng hút cạn nước mắt bên trong tôi. Tôi cảm thấy mình không thở nổi nữa, đầu tôi kêu ong ong và mọi thứ bắt đầu nghiêng đi. Cả căn phòng như bị lật ngược lại và tôi tưởng như mình đang rơi ra khỏi mặt đất. Cơn sốt hôm trước lại đến, nhưng lần này nghiêm trọng hơn và nhấn chìm tôi vào trong hôn mê.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.