– Hãy tận dụng giá trị của mỗi ngày. – Con Vy cầm ly nước lên và nhại lại lời thoại vừa mới xuất hiện trong phim.
– Hãy tận dụng giá trị của mỗi ngày. – Tôi hưởng ứng theo.
Bọn tôi uống nước giống hệt cái cách đã uống rượu vào buổi tối trước đó. Tôi muốn nắm tay con Vy và nhảy theo điệu nhạc rộn rã trên TV, nhưng đành dẹp ngay cái suy nghĩ của mình ngay sau khi nhìn trên sàn nhà chẳng còn chỗ nào để đặt chân. Tôi ngồi nghĩ về việc đó và khẽ cười một mình. Dường như Con Vy cũng có ý định giống tôi, và nó bắt đầu cười theo. Hai chúng tôi nhìn nhau cười như điên dại, dù chưa hề nói ra điều gì.
– Vy! – Tôi nói.
– Gì?
– Mày nhảy, tao nhảy. – Đến lượt tôi bắt chước câu nói phát ra từ TV.
– Thôi, để bữa khác đi. – Con Vy mỉm cười nắm lấy tay tôi và tiếp tục xem phim.
Và đến khung cảnh huyền thoại trên lan can tàu của hai nhân vật chính, nó nắm tay tôi chặt hơn và nói:
– Mày biết không, đây là cảnh mà tao thích nhất. Ước gì một ngày nào đó, tao cũng sẽ được đứng trên lan can tàu và bay lượn như một cánh chim hải âu.
– Rồi ngày đó sẽ đến thôi.
– Hi vọng vậy.
Chúng tôi không nói gì nữa, chỉ nắm tay nhau và im lặng. Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim của con Vy qua những đầu ngón tay, và tin rằng nó cũng có thể cảm nhận được điều tương tự. Chúng tôi ngồi như vậy cho đến khi bộ phim kết thúc vào khoảng bốn giờ chiều. Vì thua cuộc trong trò chơi trước đó nên tôi phải lau nhà, còn con Vy thì ngồi trên một bậc thang, ăn bánh snack và chỉ đạo.
– Tao biết mày nghĩ gì – Nó nói – Khi Rose nằm trên ghế để Jack vẽ.
– Nghĩ gì chứ. – Tôi quệt mồ hôi trán và nói.
– Mày sẽ tưởng tượng ra phần còn lại, thằng con trai nào cũng làm thế khi xem tới cảnh đó.
– Làm gì có. – Tôi chối.
– Lúc nãy có thể không, nhưng sau khi tao nhắc thì chắc chắn có – Nó nhai rôm rốp một miếng snack trong miệng – Năm ngoái tao bắt gặp thằng em họ đang liếm cái TV trong phòng, cũng ở đoạn phim đó, ghê thấy mẹ. Nhưng nếu mày làm thế, tao sẽ không ý kiến ý cò gì đâu.
– Tao không bao giờ làm thế. – Lần này, tôi nói thật.
– Mày muốn xem phần còn lại của Rose không? – Nó lấy tay vẽ vòng vòng trước ngực – To và đẹp lắm, trên TV bị cắt bớt đi nên không coi được cảnh đó thôi.
– Sao mày biết trên TV bị cắt bớt? – Tôi đứng lại, chống cây lau nhà xuống sàn và nói.
– Thì tao có đĩa mà, coi không tao mở cho coi.
Tôi lắc đầu, tiếp tục lau nhà.
– Không coi à?
– Không. – Tôi nói.
– Đẹp lắm đó.
– Không.
– Haha – Nó cười phá lên – Thực ra tao nói xạo đó. Đúng là TV cắt cái đoạn đó đi thật, nhưng mà cái đĩa phim thì không phải của tao. Nhưng mà tao có cách khác để xem được phía trước của cô ấy.
– Cách gì? – Tôi đứng vắt cây lau nhà, nhìn nó hỏi.
– Nếu mày tập trung vào ánh mắt của Jack thì có thể thấy được đấy. – Nó nhai một miếng snack và cười khoái chí.
– Mày nên nói điều đó sớm hơn.
– Xạo đó. – Nó chấm ngón tay vào trong bịch snack rồi đưa lên miệng mút vài cái. – Nhưng mà..
– Mà sao nữa?
– Nếu mà mày vẽ đẹp một chút thì hay nhỉ. – Nó nhìn tôi và nở một nụ cười nham hiểm.
Tôi nhìn nụ cười của nó, nhìn khắp cả người nó với một vài suy nghĩ không đứng đắn. Nhưng sau đó, tôi vội quên đi những thứ đang lăn tăn trong đầu mình, xách xô nước lên và đi vào nhà tắm.
– Thôi, chuyện đó không được đâu. – Tôi nói.
– Haha – Nó lại cười lớn – Mắc cỡ kìa.
Tôi không nói gì, mặc kệ nó thì ngồi cười một mình. Chợt có một suy nghĩ khác lạ trong đầu, tôi bước qua phòng bếp, lấy một cái ghế đặt bên cạnh cầu thang rồi kéo cái quạt điện lại gần.
– Mày làm gì vậy.
– Mời quý cô Hạ Vy lên tàu Titanic. – Tôi giắt tay trái sau lưng, cúi người xuống và đưa tay còn lại về phía nó.
Con Vy nhìn tôi, mỉm cười và đặt những đầu ngón tay vào lòng bàn tay tôi. Chạm nhẹ một nụ hôn lên những ngón tay thon thả, tôi đỡ lấy cái eo nhỏ nhắn và nâng cả người nó lên ghế.
– Haha – Nó cười lên vì nhột, nhưng sau đó cũng đứng im – Tàu này sẽ không chìm chứ?
– Chắc chắc không. – Tôi nói như đinh đóng cột.
Giữ thăng bằng cho con Vy xong, tôi cũng bước lên ghế một cách cẩn thận và đứng sau lưng nó. Cái ghế cũng khá lớn nên đủ chỗ cho bốn bàn chân.
– Em tin anh chứ? – Tôi thì thầm vào tai nó từ phía sau.
– Em cái con khỉ. – Nó hơi lườm về phía sau, nhưng rồi cũng mỉm cười gật đầu.
Tôi nắm nhẹ lấy khuỷu tay nó từ bên trong rồi nâng lên một cách nhẹ nhàng, cho đến khi hai tay nó dang ngang ra. Tôi tháo chiếc cột tóc màu hồng trước mặt mình xuống, và mái tóc vẫn còn thơm mùi dầu gội của nó bắt đầu tung bay. Bàn tay tôi lần theo chiếc cổ tay trắng nõn và mịn màng, tìm thấy đôi bàn tay mát rượi và bắt đầu đan những ngón tay của chúng tôi vào nhau. Gió từ chiếc quạt không đủ làm chúng tôi ngã, nhưng vẫn khiến cả hai khẽ run lên, theo từng nhịp thở và nhịp tim rộn rã. Trong phút chốc, tôi tưởng như nhìn thấy khung cảnh hoàng hôn trước mắt mình, và “chiếc thuyền” của chúng tôi đang tiến về phía đó.
– Cùng bay đến những vì sao nào. – Tôi thì thầm vào vành tai nhỏ nhắn.
Trong đầu tôi bắt đầu nghe thấy những giai điệu trong bài hát My Heart Will Go On của Celine Dion. Con Vy đang ngân nga những giai điệu ấy và đung đưa nhẹ nhàng theo tiếng nhạc. Nhưng khi tôi đang chìm đắm trong những cảm xúc cuồng nhiệt như thiêu đốt cả linh hồn, cái ghế đột nhiên nghiêng qua một bên. Chúng tôi mất thăng bằng và ngã sóng soài xuống đất. Tôi kịp ôm lấy con Vy và xoay người, đỡ nó nằm lên trên người mình. Một cái bóng đen trắng lao vụt đi, con Misa cào những cái móng chân xuống sàn nhà rồi dừng lại trước phòng bếp. Nó vừa nhảy vừa xoay vòng vòng một chỗ rồi kêu lên một tiếng “ngao ô” thật dài. Nó nhìn tôi chòng chọc, sau đó lao đến va vào tôi lần nữa, rồi lại chạy ra xa, và lại xoay vòng vòng. Rồi nó há cái miệng ra như đang cười cợt trêu tức nạn nhân của mình. Mặc dù bị ngã xuống có hơi đau, nhưng nhìn cái bộ mặt của con chó khiến tôi và con Vy không thể nhịn cười được.
Mất một lúc sau, tôi mới cảm thấy hơi tê ở đùi. Con Vy vẫn đang nằm trên người tôi, không nhúc nhích. Tôi chống tay phải xuống sàn và ngồi dậy, tay kia vẫn ôm lấy nó. Nhưng cả người tôi bỗng nhiên cứng lại như hóa đá.
“Thình thịch”.
Tôi nghe được nhịp tim vang dội trong lồng ngực mình, và cảm nhận được từng nhịp đập nho nhỏ truyền tới từ bàn tay trái. Mềm mại như một quả bóng nước bềnh bồng trong lòng bàn tay, ngực nó phập phồng theo từng hơi thở làm cho cảm giác của tôi càng thêm rõ rệt. Nó nhấp nhô, trôi nổi như khi sóng biển gợn nhẹ qua người tôi. Nhưng sau đó lại ào ào giống như một cơn lũ tràn qua cánh đồng, quét sạch mọi suy nghĩ và mọi khả năng vận động của tôi. Chỉ có những tế bào xúc giác của tôi là vẫn còn hoạt động, chúng đang ghi lại những chi tiết mông lung nhưng rõ ràng của kết cấu hoàn mỹ ấy. Các tế bào thần kinh đã đình công, nhưng khi chúng bắt đầu làm việc trở lại, chúng khiến tôi trở nên đần độn đến lạ thường.
– Mày không mặc áo ngực à? – Tôi hỏi nó, một câu hỏi ngu xuẩn nhất trong cuộc đời mình.
“Chát”
Con Vy xoay người lại rồi cho tôi một cái tát đau điếng vào mặt. Tôi ôm lấy một bên má nóng ran của mình, không dám nhìn thẳng vào mắt nó. Tưởng như nó sẽ chửi xối xả vào mặt tôi bằng tất cả những câu chửi mà tôi biết, nhưng không, nó nắm lấy tay tôi, xoa nhẹ vào nơi vừa được in dấu năm ngón tay của nó và nói:
– Đau không?
– Xin lỗi, – Tôi ấp úng – Tao không có ý đó.
– Đồ ngốc, – Nó nhéo nhẹ vào má tôi, ngay cái chỗ nó vừa đánh vào – Muốn nghe đàn không.
– Muốn. – Ttôi đưa hai tay lên che hai bên mặt rồi gật đầu.
Con Vy dắt tôi lên căn phòng của nó và lại đàn cho tôi nghe. Vẫn là những bản nhạc hôm trước, nhưng khi ở trong một khung cảnh khác, tôi cảm thấy tiếng đàn của nó cũng không giống nữa. Giờ đây, nó chỉ như một thiếu nữ bình thường, mang trong mình những cảm xúc, khát vọng và niềm tin thuần khiết. Nó không xa vời, mà lại rất gần gũi và thân thiết. Ngồi chống tay lên tấm nệm và lắng nghe tiếng đàn, những giai điệu ngọt ngào lại khiến tôi liên tưởng đến cảm giác bồng bềnh khi nãy. “Tốt nhất là nên im lặng” – Tôi ngậm chặt miệng và nghĩ. Chơi xong bản nhạc thứ ba, nó ngừng lại, xoay xoay cánh tay vì có chút mỏi. Chúng tôi lại nằm bên cạnh nhau, trên chiếc giường êm ái và ngắm những ngôi sao dạ quang rung rinh trong gió. Chúng đang hấp thụ những tia nắng cuối cùng của mặt trời để tỏa sáng khi màn đêm đến.
– Tao chưa bao giờ được đàn một cách thoải mái như vậy – Con Vy nói – Trước mặt ông thầy già khó tính đó thì tao phải chơi sao cho đúng, còn trước mặt mẹ tao thì lại phải chơi hay. Đôi lúc tao phải tham dự một vài cuộc thi, và trước sức ép từ đám đông khán giả bên dưới, tao cảm thấy những đầu ngón tay của mình nặng trịch. Chỉ có những lúc ở bên mày và chị Nhã, tao mới cảm giác như được trở lại với chính mình, được làm chính mình hơn cả những lúc ở một mình.