Hoa Tường Vy Mùa Hạ

Chương 15



Hứa? Tôi không nhớ mình đã hứa gì với con Vy nữa, nhưng giọng điệu lạnh nhạt và đôi mắt cứ liếc ngang khiến tôi có chút chột dạ. Trong lúc đánh trứng, tôi vừa nhìn những bọt bong bóng nổi lên vừa cố nhớ xem mình đã hứa điều gì. Nhưng cho đến khi cái tô trứng đã nổi đầy bọt, tôi vẫn chưa nghĩ ra.

– Sáng mai mày có đi không, – Nó nói – Đi biển á?

– Chắc là có.

– Vậy gọi tao đi nữa.

– Ờ, được. – Tôi vội gật đầu để lấy lòng nó.

– Mà mấy giờ mày đi?

– Khoảng năm giờ kém.

– Sớm vậy? – Nó nhăn trán – Mà thôi, khi nào đi mày gọi điện cho tao, chắc mày qua thì tao cũng vừa kịp rửa mặt xong.

Con Vy đọc số điện thoại của nó cho tôi. Tôi chợt nhận ra rằng chúng tôi chơi với nhau lâu như vậy mà vẫn chưa có số điện thoại của nhau. Nó rủ chị Nhã đi cùng nhưng chị từ chối vì không dậy sớm được.

Tối hôm đó, tôi cố đi ngủ thật sớm, nhưng không hiểu sao giấc ngủ lại đến muộn, khiến cho những suy nghĩ linh tinh cứ thay phiên nhau xuất hiện trong đầu tôi. Tuy vậy, sáng hôm sau, tôi vẫn dậy sớm hơn thường ngày. Tôi đứng rất lâu trước gương để chải chuốt lại cái đầu bù xù của mình. Tuy vẻ ngoài không quá xuất sắc nhưng nói chung tôi cũng có một gương mặt dễ nhìn. Mẹ bảo tôi có đôi mắt đẹp và tôi đồng ý về điều đó. Trông thấy tôi đong đưa trong gương như vậy, mẹ tôi hỏi: “Hôm nay con đi với ai à?”. Bà dậy sớm hơn cả tôi, ngày nào cũng như vậy để chuẩn bị bữa sáng rồi mới đi chợ. “Dạ với thằng Vũ” – tôi ngập ngừng một chút rồi trả lời. Mẹ tôi không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhìn tôi và mỉm cười.

Sau khi gọi điện cho con Vy, tôi chào mẹ và rời khỏi nhà. Nhà con Vy cũng không xa lắm, từ nhà tôi đi khoảng ba trăm mét là tới. Vì nhà nó thuận theo hướng đi ra biển nên chúng tôi hẹn nhau ở đó. Tôi đứng bên đường và đợi nó xuất hiện. Có lẽ tôi đi hơi nhanh nên nó vẫn chưa “rửa mặt” xong. Ngồi xuống trước cửa một tiệm thuốc tây gần đó, tôi ngóng nhìn sang ngôi nhà bên kia đường, rồi lại nhìn xung quanh, chốc chốc phải xoay xoay cái cổ cho đỡ mỏi. Tôi cầm mẩu gạch vụn rồi vẽ linh tinh trên nền vỉa hè bằng xi măng để giết thời gian. Lúc cái cây, lúc ngôi nhà hoặc mặt trời, khi lại cố vẽ hình tròn và hình vuông cùng một lúc bằng cả hai tay. Trong bụi cỏ gần đó, tiếng dế kêu râm ran làm cho góc phố vắng tanh có một chút âm thanh sinh động. Vài cánh muỗi cứ vo ve bên tai rồi lấy đi của tôi những giọt máu quý giá. Tôi cố đòi lại những thứ của mình nhưng bọn muỗi quá xảo quyệt, chỉ cần vừa giơ tay lên là chúng đã chuồn mất, và tôi luôn phải tự đánh chính mình. Dọc hai chân tôi bắt đầu xuất hiện những đường màu đỏ và trắng song song nhau, cùng với những vết sưng hình tròn được tôi tạo dấu ấn chữ thập bằng móng tay lên trên. Một con gián đâm đầu vào gót chân làm tôi giật mình. Tôi đuổi nó đi, nhưng một lát sau nó lại tìm đến lần nữa. Tôi có chút mất kiên nhẫn nên đã đá nó thật mạnh về phía lòng đường.

Tôi ngồi đó với lũ côn trùng khoảng ba mươi phút thì cánh cổng nhà con Vy mở ra. Sau khi thấy tôi, nó chạy cái vèo qua đường mà không hề nhìn trước ngó sau gì cả. Tôi có chút giật mình về việc đó, thật may là không có chiếc xe nào chạy qua rước nó đi. Tôi định dạy nó một bài học về cách qua đường, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của nó thì lại thôi. Tôi không biết phải nói gì với nó nên chỉ chào một cái, rồi chúng tôi cùng nhau đi về phía biển. Trên đường đi, tôi cảm thấy mình phải nói gì đó cho không khí đỡ nhàm chán, nhưng chỉ hỏi được vài câu bâng quơ rồi lại cắm đầu đi tiếp. Tôi tưởng tượng những hòn sỏi, những hộp thuốc lá trên đường là những trái banh và đá chúng đi một đoạn dài. Con Vy đi ở phía trước, những sợi tóc mềm mại như tơ bay bay trong gió, thoang thoảng mùi dầu gội trôi qua cánh mũi tôi.

Khi đến đường Trần Phú, tôi chợt nhớ lại cảnh tượng băng qua đường lúc nãy của con Vy. Như một phản xạ tự nhiên, tôi nắm lấy tay nó và giữ chặt trong lòng bàn tay mình. Nó giật mình quay lại, mở đôi mắt tròn xoe nhìn tôi. Ánh mắt của nó giống như một dòng điện chạy qua cơ thể tôi, và tôi bị tê liệt mất vài giây. Tim tôi đập nhanh lên và tôi bắt đầu thấy nóng ran trên khắp khuôn mặt. Tôi lắp bắp nói:

– Nguy.. nguy hiểm lắm, để.. để.. để tao dắt mày qua đường.

– Dắt tao qua đường? – Nó hỏi lại, nhìn chăm chăm vào mắt tôi. Trong mắt nó là một nụ cười đầy ngạc nhiên.

Tôi đứng đó như trời trồng và chẳng biết nói gì nữa. Cả cơ thể tôi như hóa đá, chỉ còn đôi mắt là có thể nhìn lại vào đôi đồng tử trong suốt, long lanh dưới ánh đèn lờ mờ từ phía bên kia quảng trường. Tôi chẳng còn nghe thấy gì nữa ngoài tiếng “thình thịch” của từng nhịp đập trong lồng ngực mình. Và không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, con Vy mấp máy đôi môi nhỏ nhắn và nói:

– Thế sao còn không đi?

Đến lượt tôi tròn mắt nhìn nó, cảm giác có gì đó không đúng lắm. Tôi lục lại ký ức của mình và nhận ra rằng, phản ứng của nó không giống với bất kỳ nhân vật nào trong những bộ phim mà tôi đã từng xem, hay bất cứ cuốn truyện nào mà tôi từng đọc qua. Trong lúc tôi còn đang không biết phải làm thế nào, nó nắm lấy tay tôi bằng bàn tay còn lại rồi đi về phía quảng trường. Tay nó mát rượi, nhỏ nhắn và mềm mại, giống như một búp sen vừa mới trồi lên trên mặt nước, được hơi sương của màn đêm thấm ướp vào trong từng cánh hoa nhỏ đang ôm ấp lấy nhau.

Khi bước trên những vạch kẻ đường, tôi tưởng như mình đang nhảy nhót trên những phím đàn dương cầm. Tôi nghe được tiếng nhạc vang lên trong gió và nhìn thấy bình minh rực rỡ, dù mặt trời vẫn còn đang lặn mất tăm. Chúng tôi cứ thế nắm tay nhau đi qua quảng trường rộng lớn. Tôi nhảy xuống bãi cát rồi dang tay đón lấy nó. Những hạt cát vẫn còn ẩm ướt hơi sương, những sóng cát vỡ tan, bềnh bồng dưới chân và đưa chúng tôi trôi dần về phía mặt biển. Chúng tôi ngồi xuống bên cạnh nhau, lắng nghe bản giao hưởng của tiếng gió lao xao và tiếng sóng rì rào. Chúng tôi nắm tay nhau, cùng nhìn về phía chân trời xa xăm để chờ đợi ánh bình minh.

Con Vy nói gì đó với tôi, nhưng tôi không nghe rõ, hoặc cũng có thể nó chẳng nói gì cả. Tôi dường như quên mất rằng bàn tay nó vẫn còn đang nằm gọn trong tay mình. Nhưng khi nhớ ra điều đó, tôi vẫn không muốn buông tay. Tôi trộm nhìn nó từ một bên, mắt nó sáng như một vì sao và long lanh như đang phản chiếu cả đại dương phía trước. Và dưới những tia sáng đầu tiên của ngày mới, hình dáng nó trông như một bức họa thời phục hưng tuyệt đẹp mà tôi thấy trong sách Mỹ Thuật. Giữa muôn ngàn suy nghĩ hiện lên trong đầu, tôi lại bắt gặp cái suy nghĩ rằng mình đã thích nó lần nữa. Nhưng cảm giác lần này dào dạt hơn trước kia rất nhiều.

– Mày thích tao phải không? – Con Vy hỏi, giống như vừa đọc được suy nghĩ trong đầu tôi.

– À – Tôi giật mình, sau đó khẽ gật đầu – Ừ.

Nó nhìn sâu vào trong đôi mắt tôi, và giống như cũng muốn đưa tôi vào sâu trong đôi mắt của nó, rồi nó khẽ gật đầu và nói:

– Ừ.

– Ừ. – Tôi đáp lại.

Cả hai chúng tôi cùng im lặng, nhìn về phía chân trời đang bị tan chảy dưới sức nóng của mặt trời. Tôi trộm nhìn nó vài lần nữa rồi hỏi:

– Còn mày thì sao?

Con Vy quay lại nhìn tôi, những tia nắng như mũi kim xuyên qua giữa đám tóc đang tung bay, soi sáng một vài đường nét tinh xảo trên khuôn mặt nó. Đại dương trong đôi mắt ấy như muốn tuôn ra, cuốn trôi những suy nghĩ hỗn tạp trong đầu tôi và chỉ để lại những gì là thuần khiết nhất.

Nó gật đầu, nở một nụ cười còn tươi hơn cả những tia nắng ban mai, đang mơn man trên đôi môi xinh xinh như cánh bướm của mình.

– Ừ. – Cả trăm ngàn từ ngữ dâng lên trong đầu, nhưng tôi chỉ bắt được cái từ đơn giản nhất ấy cho nó, rồi im lặng.

Ngồi như vậy được một lát, con Vy đứng dậy và đi về phía biển. Nó chạy theo khi những con sóng rút xuống và nhảy lên khi chúng vỗ vào bờ. Nó quay lại vẫy tay với tôi, và thế là có hai đứa điên trên bãi biển. Rồi chúng tôi đi dạo dọc theo bờ biển, mặc cho những con sóng xô nhẹ nhàng lên bàn chân. Tôi chạy theo bắt một con còng bị lạc đường, nhưng nó lủi đi rất nhanh. Con Vy thì đi loanh quanh tìm nhặt vài chiếc vỏ ốc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.