Tiêu Thừa Minh đưa đống đồ của mình lên xe tỏ vẻ đầy chán nản vì sự cồng kềnh vướng víu. Thế mà anh trai tốt của cậu lại ngồi trong xe chờ đợi ngon lành, lại chẳng hề quan tâm đến cậu một cái. Đúng là không biết thương đứa em này một miếng nào mà? Anh lúc nào cũng như vậy, cũng nhờ có bác tài xế giúp, nên cậu đưa đồ vào xe cũng nhanh.
Đúng là người anh vô tâm nhất quả đất.
Xe đi được hơn bốn mươi lăm phút thì đến trường học, Tiêu Thừa Minh nói bác tài xế tí nữa mang đồ lên kí túc xá cùng mình.
Khác với anh mình, Tiêu Thừa Minh chọn ở chung với mọi người vì muốn kết bạn giao du, rồi có người cùng chơi game chung, cùng đi quẩy các thứ với nhau, nên cậu mới chọn ở chung. Như anh của cậu thì chán quá đi mất, đúng là con người không những nhàm chán mà còn khó gần.
Ban đầu Tiêu Thừa Minh cũng tính ở chung nhà mà anh cậu đã thuê, nhưng cậu nghĩ lại rồi, anh trai của cậu từ trước đến giờ nhàm chán, không có chơi bời gì, rủ đi đâu cũng khó khăn, đã thế còn ít nói nữa, nên cậu sẽ không ở chung đâu. Ở đấy cậu sợ anh lại giận vô cớ, rồi lôi cậu ra trút giận thì quá khổ.
Thế mà không ngờ anh của cậu cũng lại chuyển sang ở kí túc xá của trường luôn, căn nhà thuê sẵn một năm trời thì vẫn để ở đấy luôn. Anh của cậu đúng là người vung tiền lãng phí mà. Đúng là làm ra được nhiều tiền, thì sài tiền cũng nhiều không hề tiếc hay đau xót một đồng nào cả.
Hai anh em thành tích học tập thì khỏi phải nói, Tiêu Thừa Minh ở điểm nào cũng giỏi, thế nhưng không bao giờ vượt qua được anh cậu hết. Sẽ luôn có một cái gì đó, để cậu không bao giờ bằng anh của mình được.
Lần này khi về, bố đã lựa chọn trường cho hai anh em xong hết, nhưng anh trai lại đột nhiên từ chối, muốn tự chọn trường, nói là đã tìm được trường mà mình mong muốn học rồi. Thế là Tiêu Thừa Minh cậu biết thế, cũng hí ha hí hửng chọn luôn trường mà anh mình đã chọn.
Tiêu An biết được Trạch Lan học lớp 10-3, nhưng còn để học chung thì là điều khó có thể xảy ra, nên cậu phải nhờ quan hệ của bố, để xếp cho mình được vào lớp đó. Còn em trai của cậu, thấy cậu vô lớp này thì cũng liền nhào vô luôn không nói gì nhiều.
Tiêu Thừa Minh trước khi xuống xe, gương mặt rất đắc ý mà quay sang nói với anh trai của mình: “Em đây sẽ cho anh thấy, thế nào là sức hấp dẫn của em. Em đây cũng không hề thua anh đâu đó.”
Tiêu An chơi game nên không thèm trả lời lại, đứa em này của cậu có nhiều nhất, thì vẫn là cái tự tin không bao giờ hết được. Vì đang bận chơi nốt trận game, nên lát nữa Tiêu An sẽ đưa đồ lên sau.
Tiêu Thừa Minh mặc kệ anh của mình mà kéo vali xuống xe. Trên gương mặt đào hoa của cậu, đôi môi nở một nụ cười lãng tử, liền thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của các cô gái.
Cũng may là anh đang ở trong xe, không thôi lại phải chung hào quang với anh nữa.
Đã có mấy cô gái cầm điện thoại ra chụp hình. Với cái tính đào hoa có sẵn trong máu, Tiêu Thừa Minh còn vẫy tay lại chỗ mấy cô để chào lại.
Mấy cô gái thấy vậy, đang chụp hình thì nhốn nháo hết lên với nhau.
“Trời đất ơi! Cậu ấy chào chúng ta kìa. Thật là bad boy quá đi thui à.”
“Cậu ấy trông hơi bị bad boy đó nha.”
“Quá bad boy luôn ấy chứ.”
“Eo ơi, cái gu tôi đó bà. Lần này top bình chọn người đẹp trai của trường, chắc chắn cậu ấy top đầu xếp hạng luôn.”
Tiêu Thừa Minh vẻ mặt đầy đắc ý, không nhây nữa, cậu đi lên kí túc của mình, lúc đi lên, cũng có không ít ánh mắt đổ dồn vào người, Tiêu Thừa Minh cũng không trêu người ta nữa, cậu bình thường đi thẳng một mạch.
Tìm đúng số phòng rồi lấy chìa khóa mở cửa vào, phòng của Tiêu Thừa Minh vẫn chưa có ai xếp đồ gì, cậu vẫn là người đến sớm nhất. Thật may là bác tài xế giúp, nên chỉ cần đi một lần là xếp đồ xong hết. Sếp xong thì cậu khóa tủ lại, rồi khóa cửa đi xuống.
Tiêu An vừa chơi xong trận game thì Tiêu Thừa Minh trở lại xe, trên mặt của cậu còn đắc ý tươi cười, “Đấy anh xem, em được chào đón chưa kìa. Không có anh chắc em là số hai, thì không ai dám làm số một đâu. Ha ha.”
Tiêu An ngồi nghe cũng không nói gì, em trai tính ba hoa thích nói cậu cũng im lặng không nói gì.
Xe dừng lại, Trương Nghi Niên và Trạch Yến Nhu xuống xe trước.
Tiêu An bị Tiêu Thừa Minh kéo tay liên tục, “Này anh, hai cô bạn kia xinh thế nhờ. Có điều… sao lại nhìn quen quen, giống như là đã gặp ở đâu rồi đấy.”
Tiêu An chẳng buồn nhìn lại đó, mãi sau bị em trai kéo tay hoài không ngừng, nên cậu mới miễn cưỡng quay ra nhìn một cái.
Ánh mắt của anh trai bỗng nhìn chằm chằm về phía đó, khiến Tiêu Thừa Minh rất đỗi ngạc nhiên, “Đấy, em nói mà. Xinh lắm phải không? Nhưng mà anh có cần nhìn người ta dữ như vậy không hả?” Cậu chậc lưỡi, “Hay là anh thích người ta rồi đấy?”
Tiêu An không thèm trả lời.
Tiêu Thừa Minh quen rồi nên cũng chả quan tâm gì, cậu chỉ thấy điều này hết sức là bình thường. Nếu anh của cậu mà trả lời, nó mới là hết sức không bình thường.
Tiêu An ánh mắt nhìn chằm chằm cũng bởi vì, một trong hai người kia, chính là Nhu Nhu. Hôm đó, cậu không thể nào quên được cái gương mặt này. Cậu thoáng có suy nghĩ trong đầu: có khi nào là Trạch Lan cũng đang ở trong xe không?
Một lát sau, trong xe có hai người con trai bước ra, một người trong số đó chính là Trạch Lan.
Tuy anh trai đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai rồi đội nón áo khoác chỉ thấy có mỗi đôi mắt thôi, chẳng thấy gì khác nữa, nhưng đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn. Tiêu Thừa Minh thấy cái ánh mắt này thôi cũng đủ sợ. Y như cái hôm bữa đi chơi với cậu về vậy.
Sao đang yên đang lành, mà bỗng dưng anh trai của cậu lại thay đổi như vậy? Cái hôm đi ra ngoài chơi, cũng hệt như vậy.
Tiêu Thừa Minh nhìn anh của mình xong, cậu lại nhìn đám người kia, sao càng nhìn, cậu lại càng thấy quen à nha.
Tiêu Thừa Minh bỗng ‘à’ lên, “Hai cô gái hôm bữa chúng ta đánh cướp giúp kìa. Trông bọn họ thân nhau quá ha, bộ dạng này thì là người yêu với hai cậu bạn kia chắc rồi. Cô gái xõa tóc nhìn dễ thương thế, lại đúng gu nữa, nhưng mà… haizz…” Cậu tiếp tục: “Em khó lắm mới tìm được một người hợp gu, nhưng mà người ta lại có người yêu mất tiêu rồi.”
Tiêu Thừa Minh vừa nói vừa nhìn về phía đằng đó, không để ý đến sắc mặt của Tiêu An càng ngày càng khó coi. Cậu quay lại định nói gì đó với anh trai, nhưng chưa kịp thốt gì lên lời thì đã thấy sắc mặt lạnh lùng kia.
Cậu ngậm miệng lại luôn.
Chả lẽ anh cậu thích một trong hai cô gái kia sao? Không lẽ là đã nhắm trúng một trong hai người rồi? Hóa ra, anh lại là người mới gặp lần đầu mà đã thích rồi sao?
Giờ mới biết luôn.
Trương Nghi Niên và Trạch Yến Nhu sẽ ở chung, còn Trạch Lan thì ở cùng với Trần Tiểu Cường. Nhìn đống đồ của hai cô, Trạch Lan cùng Trần Tiểu Cường nhìn nhau mà thấy nản.
Trần Tiểu Cường nói: “Bộ hai cậu định đi du lịch hay sao, mà lại mang nhiều đồ như thế?”
Trạch Yến Nhu nói: “Đây là bọn tôi đã lược bớt hết đồ rồi đó, nhiều gì mà nhiều chứ?”
Trương Nghi Niên tán thành, “Đúng đó, nhiêu đây là ít lắm rồi.”
Trạch Yến Nhu năn nỉ anh trai của mình, “Anh à, cố giúp em mang hết đồ lên nha, em sẽ kêu mẹ của em làm bánh cho anh nha.”
“Chỉ thế là em giỏi.” Trạch Lan nói tiếp: “Vậy bây giờ chúng ta mang đồ lên một lần trước đi. Nhu Nhu và Nghi Niên kéo vali lên trước là được rồi. Xếp xong đồ rồi, thì anh và Tiểu Cường xuống chuyển đồ lên cho.”
Trạch Lan và Trần Tiểu Cường kéo vali theo, rồi sách thêm một túi đồ trên tay. Ánh mắt liền đổ dồn vào đám bốn người.
“Ôi! Năm nay trường của chúng ta có hot boy hot girl nhiều quá. Lúc lẫy còn có một cậu trông bad boy cực luôn.”
“Sao nhìn bọn họ lại giống người yêu thế?”
“Ờ ha, giống thật đấy.”
“Gì vậy trời? Tui hông chịu đâu mà.”
“Sao hoa nào cũng có chủ hết vậy? Hu hu.”
“Lại thêm người lọt top trai gái của trường nữa rồi. Mấy người này tôi thề, không đứng top đầu tôi gọi bà bằng mẹ luôn.”
Trạch Lan và Trần Tiểu Cường thấy phòng của cả hai cũng đã có người chuyển đồ lên trước rồi. Cả hai nhẩn nha xếp đồ vào tủ.
Phòng của Trương Nghi Niên và Trạch Yến Nhu hình như cũng chỉ có mỗi hai cô thôi, chắc là không có ai ở nữa. Như vậy cũng tốt, hai cô càng thoải mái hơn với nhau.
…
Tiêu An thấy Trạch Lan chỉ muốn chạy ngay lại mà ôm thật chặt lấy Trạch Lan vào. Nhưng Trạch Lan đã có bạn bè rồi, bọn họ còn rất thân với nhau, thậm chí đã là người yêu với nhau luôn rồi. Cậu không thể nhịn được nữa, cậu cảm thấy mình thật ích kỉ vô cùng, cậu muốn độc chiếm Trạch Lan, chỉ riêng cho mỗi một mình cậu mà thôi.
Họ là người yêu với nhau, có phải là đã làm gì khác nữa không?
Họ sẽ thân thiết với nhau, rồi nắm tay ôm ấp, rồi có hôn nhau nữa không?
Nghĩ đến đây, Tiêu An như muốn phát điên lên.
Trạch Lan chỉ có thể là của một mình cậu, không ai có thể cướp được!
Tiêu An biết mình không có quyền hạn gì, nhưng mỗi lần nhìn thấy Trạch Lan như vậy với người khác, cậu không chịu được. Cậu rất khó chịu, cậu như muốn phát điên lên, cậu phải tách họ ra cho bằng được mới thôi.
Hôm đấy đi chơi, cậu không ngờ đến sẽ gặp được Trạch Lan như vậy, lúc đấy cậu như không thể tin được vào mắt của mình, sợ là đã nhìn lầm chăng? Nhưng cậu không lầm, trước mặt của cậu, thực sự chính là Trạch Lan mà cậu ngày nhớ đêm mong. Cậu muốn đứng lên ngay để ôm lấy Trạch Lan vào lòng, nhưng mà vừa quay sang, thì cậu lại thấy cảnh tượng đó.
Cậu rất ghét cái cảnh tượng đó!
Thân thiết cười nói đó, sao lại là của người khác.
Sao đó không phải là dành cho cậu?
Gương mặt của Tiêu An sau lớp khẩu trang thực sự rất khó coi, cậu mím chặt môi lại. Phải ngồi một lúc, cảm xúc của cậu mới ổn định lại hơn một chút.
Tiêu Thừa Minh ngồi bên cạnh không dám nói gì nữa, cậu sợ lỡ miệng nói bậy bạ, chắc anh sẽ đánh cậu chết mất.
Ngồi một lát, Tiêu An mới kéo vali xuống xe đi lên kí túc xá.
Tưởng rằng đeo khẩu trang là chẳng ai nhìn, chẳng ai thèm để ý, nhưng ánh mắt đổ dồn vào người Tiêu An lại càng nhiều hơn vì sự tò mò. Với dáng người cao như thế này, với cách ăn mặc kiểu này, thì người ngoài ai mà tin xấu trai cho được.
Những con mắt của hội chị em mê trai thì Tiêu An không thể nào qua lọt qua được. Các cô vội lấy điện thoại ra chụp lại, nhưng cũng sợ bị phát hiện nên hơi rén.
“Trời má! Cao quá vậy? Tháo khẩu trang xuống mà không đẹp là tôi đập đầu luôn á.”
“Gu của mị, gu của mị đó.”
“Tôi muốn muốn có toàn bộ thông tin của mấy người đó. Các thám tử nhanh nhanh điều tra đi nào.”
…
Trần Tiểu Cường giọng chán nản nói: “Em gái của cậu, tôi cứ thấy cứ không có khả năng thế nào ấy. Nếu mà gặp thêm vài người như hai người hôm bữa đánh cướp, chắc tôi không có cửa thật đấy.”
Trạch Lan nghe nói đến hai người đánh cướp hôm bữa, trong đầu lại thoáng hồi tưởng lại cảnh mà cậu té vào người của người kia. Ánh mắt kia, giống với Tiêu An lắm, còn nhìn chằm chằm vào cậu nữa.
Trạch Lan liền dẹp suy nghĩ đó đi.
Chắc chỉ là trùng hợp thôi, chứ không thể nào là Tiêu An đâu. Năm năm rồi, sao cậu lại nhìn ra giống được chứ? Người bây giờ cũng đã thay đổi rồi, đâu thể nào mãi là cái dáng vẻ như hồi nhỏ được chứ.
Trạch Lan nói: “Chưa chắc ạ, tôi thấy Nhu Nhu quan tâm cậu lắm đấy.”
Trần Tiểu Cường tay đang xếp đồ ngưng lại, “Chắc Nhu Nhu cậu ấy ghét tôi lắm, vì suốt ngày hay trêu trọc cậu ấy suốt ngày mà. Nhưng mà, có như vậy thì mới để cậu ấy nhớ đến tôi nhiều hơn, ấn tượng không quên được.”
Trạch Lan bất ngờ, “Trời, cậu học ở đâu ghê thế?”
Trần Tiểu Cường cười, “Đây là bố của tôi hồi đấy theo đuổi mẹ chỉ cho tôi. Tôi chỉ học theo bố mà thôi.”
Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên xếp xong đồ đạc thì Trạch Lan và Trần Tiểu Cường cũng đã đến chỗ của hai cô.
Trước đó, Trương Nghi Niên và Trạch Yến Nhu nói là chỉ kéo mỗi vali thôi, nhưng ai lại ngồi yên, mấy đồ nhẹ xách được, hai cô cũng xách mang theo, nên giờ mấy đồ nặng, chỉ còn lại cho Trạch Lan và Trần Tiểu Cường.
Trần Tiểu Cường nói: “Để tôi và Trạch Lan xuống mang đồ của hai cậu lên nữa là xong.”
Trương Nghi Niên làm dấu ok trên tay, “Cảm ơn nhiều nhé.”