Quý Phượng Lâm bị bệnh, bác sĩ qua xem một lúc rồi rời đi, Lục Trần Hạc tiễn bác sĩ về rồi quay lại nhìn soái ca nằm trên giường, không tin nổi hắn bị như thế này cũng chỉ vì một người phụ nữ: ” Anh bệnh thành ra thế này, sống có qua được tết năm nay không?”.
Quý Phượng Lâm sắc mặt tái nhợt, không muốn nói chuyện.
Lục Trần Hạc ngồi xuống, khó có được lúc nào như thế này, tận tình khuyên bảo:” Anh không mệt sao? ba tôi nói trên tay anh quá nhiều hạng mục, công việc gấp gáp thế sao, lúc này rảnh nói chuyện về phụ nữ nói một chút”.
Quý Phượng Lâm không muốn để ý tới anh ta.
Lục Trần Hạc nghồi ngẫm nghĩ, công việc thì hắn làm rất tốt. Sự nghiệp thăng hoa từng bước một không hề có nhược điểm, cũng khó trách không có thời gian tìm hiểu về phụ nữ:
“Chị dâu trong lòng có hận, anh phải thông cảm, không thể yêu chị ấy theo cách của mình, đây là cái gì? là bắt cóc đấy, anh cảm thấy đối xử với chị ấy như vậy là đúng, nhưng bản thân chị ấy không cảm thấy như vậy, hiểu không? anh đứng ở góc độ của chị ấy để suy xét, xem chị ấy muốn cái gì?”
Quý Phượng Lâm liếc qua, ánh mắt nếu có thể giết người, thì Lục Trần Hạc bây giờ chỉ còn là một cái xác. Lục Trần Hạc nhìn ánh mắt của hắn đọc được suy nghĩ gì đó:
“À, chút nữa thì quên, chị dâu muốn cái thằng hát tuồng kia”.
Quý Phượng Lâm mắng hắn: “Cút.”
Lục Trần Hạc cũng không thể cút được, vì hắn lại sốt cao tới 39 độ 6, tình cảm anh em nhiều năm nên anh ta vẫn mặt dày ở lại. Anh ta không hiểu được nỗi sợ hãi của Quý Phượng Lâm, vì anh ta không biết rằng hắn đã giao lại con át chủ bài, hắn chẳng còn lý do gì để giữ được Kỳ La.
Lúc trước hắn nói đã tìm được mẹ của cô, vì trạng thái của cô lúc đó rất kém, đồ ăn càng ăn ít đi, có những thời điểm hắn lỡ nói những lời không nên nói, cho nên hắn nói cho cô biết đã tìm được mẹ cô, sớm biết chuyện đó liên quan tới nhiều chuyện như vậy, hắn sẽ không nói cho cô biết. Hắn biết chuyện này rất quan trọng, nhưng đau lòng vì tâm lý của Kỳ La ngày càng kém, nên vẫn nói ra.
***
Chân của Kỳ La bôi thuốc nên đã đỡ hơn nhiều, hôm sau chỉ còn vệt hồng không còn đau nữa.
Trần Thư Ý dọn dẹp thấy nhiều đồ vật đã cũ và mốc meo, không còn dùng được, cũng vì căn chung cư này quá cũ kỹ, bình thường cũng chẳng có người dọn dẹp, nghĩ sẽ đi mua thêm vài thứ, nên nói với Kỳ La: ” Mẹ đi ra ngoài mua bộ sô pha mới”.
Kỳ La: “Vâng, con đưa đi.”
Trần Thư Ý không từ chối, cười cười bị cô kéo ra cửa.
Từ chung cư tới trung tâm mua sắm mất mười phút đi xe, Kỳ La gọi xe, tài xế đi hết cùng lắm là nửa giờ. Trần Như Ý biết Kỳ La đi theo vì lo lắng bà sẽ đi lạc một lần nữa, nhưng lúc này tinh thần bà đã ổn hơn rất nhiều, gần một năm không còn phát bệnh, không thể nói hoàn toàn chữa khỏi, nhưng bà cho rằng đi ra cửa cũng không thành vấn đề. Kỳ La không muốn trải qua năm năm khổ sở nữa, cô sẽ không bỏ rơi Trần Như Ý.
Hai người dạo phố rồi đi ăn cơm, đúng lúc Đái Nguyệt Hành gọi điện cho Kỳ La, cô bèn gọi anh ta tới đây.
Nhìn thấy Trần Thư Ý, Đái Nguyệt Hành không hỏi bà sao lại tự ý rời đi, nhưng bà nói:
“Tôi được một vị tiên sinh nói rằng A La tìm tôi, có hơi sốt ruôt nên đi luôn, quên không nói với cậu một tiếng”.
Đó là Lục Dự Đông, người tìm được Trần Thư Ý, ông không nói tên Quý Phượng Lâm, mà nói tên của Kỳ La.
Vốn dĩ ý chí của Trần Thư Ý rất kiên định, nói không đi thì sẽ không đi, nhưng nghe thấy tên Kỳ La tìm bà, có hơi sốt ruột, bà chịu không nổi nên vẫn quyết định đi. Đái Nguyệt hành cũng không hỏi vị tiên sinh kia là ai, nếu như Trần Như Ý và Kỳ La đã gặp lại nhau, những kế hoạch lừa gạt Quý Phượng Lâm để cho mẹ con họ gặp nhau cũng không cần tới nữa, bây giờ anh ta hoàn toàn có thể ở ngoài sáng bảo vệ hai mẹ con cô.
Kỳ La có thể thấy được mẹ, trong lòng rất vui, trong khoảng thời gian này như sương mù đã tan đi, khoé miệng luôn mang ý cười. Đái Nguyệt Hành nhìn cô cười, đang vô tư ăn cơm, thời gian thanh xuân của hai người như là ảo giác chiếm lĩnh đầu óc anh, thậm chí còn lấy khăn lau khoé miệng dính nước sốt cho cô. Động tác này rất thân mật, đặc biệt bây giờ họ không còn là người yêu. Anh ý thức được điều này, thu tay trở về.
Kỳ La đang vui vẻ nói chuyện, hành động chăm sóc như vậy cô cũng không thấy có gì đó không ổn, chỉ khi khăn giấy đụng tới bên khoé miệng, trong đầu chợt loé lên, nhưng là hình ảnh gương mặt của Quý Phượng Lâm.
Cô cười lạnh, không ăn nổi nữa, tự trách mình sao lại nhớ tới ngày trước ăn cơm, động tác này hắn đều làm. Đái Nguyệt Hành nhìn thấy Kỳ La không cười nữa, cúi đầu xuống, lông mi xinh đẹp cụp xuống, vẻ mặt đau thương.
Trần Thư Ý liền cầm tay hai người: “Sau này không còn khó khăn nữa, hai đứa đừng mang theo nỗi khổ trong lòng, hay buông xuống đi, mẹ nhìn cũng thấy mệt mỏi”.
Hai người không nói gì, bất quá chỉ muốn cho mẹ cô yên tâm vui vẻ.
Cơm nước xong, Đái Nguyệt Hành đưa hai người trở về, tới cửa, Trần Thư Ý lên lầu trước, giành thời gian cho hai người họ.
Đái Nguyệt Hành vì hành động cầm lòng không được lúc ăn cơm nên xin lỗi, Kỳ La lắc đầu nói:
“Trước kia anh luôn như vậy, đó là thói quen, tôi biết”
“Thói quen rất phiền, em không thích phải không?”. Đái Nguyệt Hành nói lời này có hơi tự giễu.
Kỳ La: “Không có.”
Đái Nguyệt Hành như bột miệng nói ra:”Anh có thể giữ thói quen này được không?”
Kỳ La liền hé miệng. Thời gian trầm mặc trôi qua. Một lúc sau Đái Nguyệt Hành mở lời trước:”Anh hiểu rồi”.
Kỳ La cảm thấy vẫn là nên nói cho rõ ràng với anh:
“Năm nam đã xảy ra quá nhiều truyện, con người cũng đã thay đổi rất nhiều, hiện tại, tôi chỉ nghĩ tới mẹ, bồi thường năm năm thiệt thòi của bà”.
Đái Nguyệt Hành không muốn nghe: “Ừm. Cái kia, anh còn có chút việc, đi trước……”
Kỳ La giữ chặt cánh tay anh, không cho đi: “Tôi đã từng yêu anh”. Đã từng yêu, anh từng là tín ngưỡng, là ánh nắng sớm của em.
Đái Nguyệt Hành thanh âm run rẩy: “Đừng nói nữa.”
Kỳ La tàn nhẫn buộc chính mình không được khóc:
“Chúng ta, trở về không được, không có tương lai, tôi không vượt được bức tường ở trong lòng, Tôi biết, anh nhất định cũng không thể nhẫn nại với việc tôi từng bị Quý Phượng Lâm chiếm giữ năm năm”.
Đái Nguyệt Hành nghe vậy mới cảm thấy Kỳ La một chút đều không hề hiểu anh, xoay người ôm cô vào lòng:” Anh không để bụng chuyện đó, là anh khó chịu, vì không có năng lực bảo vệ tốt cho em, làm sao lại oán trách em?”
Kỳ La đẩy anh ta ra, như muốn gào lên:” Tôi để ý”.
Thật sự là năm năm.
Quý Phượng Lâm là sự thật, tiến vào trong cô là sự thật, nhốt cô là sự thật, bọn họ sớm chiều đã ở chung là sự thật… Cô muốn sau năm năm như chưa có chuyện gì xảy ra ở bên Đái Nguyệt hành như thế nào đây? cô không thể.
Đái Nguyệt Hành bị cô bức nói ra một nguyên nhân khác:” Hắn đã đi vào trong lòng em”.
Lời này làm Kỳ La bật khóc, cô ngồi xổm xuống, dùng sức ôm lấy cánh tay mình:”Tôi không có”.
Cánh tay bị cô bấu vào lằn lên vệt đỏ, Đái Nguyệt Hành đau lòng, ôm cô kéo lên, môi hôn lên tóc cô:
“Không có, thì không có…anh nói sai rồi”.
Kỳ La khóc lóc rất hăng, dựa vào cái gì? Quý Phượng Lậm hắn dựa vào cái gì chứ? chuyện này không có khả năng.
……
Sau đó Kỳ La đi lên lầu như thế nào cô cũng chẳng nhớ, lúc tỉnh lại thấy Trần Như Ý ngồi bên cạnh, nhìn thấy cô đã tỉnh, bà rót một ly nước ấm, ép cô uống.
Kỳ La nhìn quanh, không thấy được Đái Nguyệt Hành.
Trần Thư Ý nói: “Đi rồi. trước khi đi bảo mẹ nói cho con, cảm ơn con đã từ chối rất rõ ràng, nhưng anh ta cũng là người rõ ràng đối với phần tình cảm này, anh ta đã rõ rất nhiều năm, còn có thể thêm nhiều năm nữa…”
Kỳ La nước mặt muốn rơi, khoé miệng run run, thanh âm mang theo nức nở:” Con đáng giá vậy sao?”
Trần Thư Ý ôm lấy cô vào lồng ngực: “Đương nhiên. Con rất đáng giá.”
Kỳ La ở trong lồng ngực mẹ cô, nói cho bà biết: “Trước kia con thật sự rất thích anh ấy, thích đi theo anh ấy chạy nhảy, bởi anh là nam sinh đẹp trai nhất khu, sau muốn con và anh ấy ở bên nhau, trả lại cho Mã Tiểu Phương hai trăm đồng, làm cô ta không đoạt được…”
Trần Thư Ý nhẹ nhàng vỗ lưng, nghiêm túc nghe cô nói.
Kỳ La nắm lấy vạt áo trước của bà: “Con cũng không biết con làm sao nữa, thật là tủi nhục, dựa vào cái gì? dựa vào cái gì chứ?”
Trần Thư Ý nhìn cô khó chịu như vậy, vẫn muốn nói rõ cho cô biết:
“Ngày đó con cùng Đái Nguyệt Hành đi ra biển, tối đó thuê ca nô, từ trên thuyền muốn ngắm sao, sau đó ca nô bị hỏng, rồi có một chiếc thuyền tư nhân cứu hai đứa, còn nhớ rõ không?”
Kỳ La dừng khóc, nhớ lại mùa hè năm đó, sau đó vì sợ hãi, nên trốn tránh tới tận sau này.