Ngồi một lúc ở cầu thang, Jill bắt đầu giải thích với cả nhóm:
“Thật sự thì chúng ta không thể cứ mãi giải quyết bằng cái chết được, suy cho cùng họ cũng chỉ là những người bị mất niềm tin vào thực tại”
Bella ngẫm nghĩ rồi gật nhẹ đầu, đáp:
“Đành phải thay đổi kế hoạch thôi, chứ mình cũng chẳng muốn làm hại ai nữa đâu…bắn chết hết cả một đội quân bị chính phủ lừa là đủ lắm rồi”
Nick không nói gì, ngồi đần ra đó. Cậu hiểu chuyện này và hoàn toàn ủng hộ Jill. Vì ngay khi cậu đang bắn những người lính ở trại cắm quân, mới giết được có ba người mà cậu đã cảm thấy bủn rủn chân tay, đó là lí do tại sao cậu sơ ý để bị đạn sượt qua vai. Nick vẫn nhỏ nên tình người rất lớn, ngay cả những kẻ xấu cậu còn cảm thấy thương không nỡ giết mà cũng không dám giết bởi không hề muốn làm chuyện thất đức đó.
Noah nghĩ về chúa, đến bây giờ cậu tự dưng cảm thấy có lỗi với những người mà mình đã giết hại, có lỗi với chúa. Tự hỏi rằng mình đã trở thành sát nhân hay chưa, mình có bị chúa giận hay không. Vừa hối hận, cậu vừa cầu mong chúa cho cậu một ý tưởng nào đó để giải quyết chuyện này êm đẹp mà không cần phải sát hại bất cứ sinh mạng nào. Một phần là vậy, còn một phần cậu muốn giữ lại bản ngã của mình, hay nói đúng hơn là bản ngã của một con người. Nên cân bằng giữa phần con và phần người chứ không thể để một bên lấn chiếm bên còn lại được.
Còn Ri, cậu đành phải để chuyện này cho Jill lo vì cũng chẳng thể nghĩ ra phương pháp nào khác. Vấn đề ở đây là mỗi khi giết hoặc chuẩn bị giết một ai đó thì cậu không hề nao núng, người tốt và bạn bè thì không nói làm gì nhưng những kẻ lầm đường lạc lối mà lại để liên lụy hay làm hại đến người khác thì cậu không nương tay. Có lẽ trước đây cậu sống trong môi trường tiêu cực quá lâu thành ra quen rồi, có là đại dịch xác sống hay thế bình yên đi nữa thì đối với cậu cũng chẳng khác là bao. Mồm cậu thì nói rằng mục tiêu chính ở đây là tìm vaccine để giải cứu cả thế giới nhưng thật ra đó chỉ là mục tiêu phụ, chứ cái chính ở đây là cậu muốn bảo vệ bốn người trong nhóm mình, vì họ là những người dám chấp nhận thân phận của cậu, đặc biệt là Jill.
Jill cúi xuống nhìn bàn tay mình, bàn tay đã vấy máu của người vô tội. Cô đưa ra phương pháp mạo hiểm nhất:
“Chúng ta…sẽ…thuyết phục họ thay đổi cách sinh tồn trong thế giới xác sống này”
Sau đó cô ngẩng lên nhìn Ri, nói tiếp:
“Chúng ta sẽ phát biểu ngay trên quầy lễ tân”
Ri hơi nản khi tưởng tượng sau khi làm như vậy thì bị hội dị giáo mang đi làm thịt. Chết thì ít ra cũng nên chết cho xứng đáng một chút chứ chết bởi một lí do như vậy thì cậu không cam lòng, Ri đáp:
“Nhưng mình không nghĩ việc đó sẽ thành công đâu, bọn mình có thể sẽ chết hết đấy”
Jill định nói gì đó nhưng Bella lên tiếng trước:
“Đừng nói vậy chứ, tôi cũng hơi sợ đây, nhưng đó là cách nhân từ nhất rồi, hay anh muốn chúng ta là một phiên bản xác sống hiện đại hơn?”
Noah cũng nói:
“Đúng đấy anh Ri, những người dị giáo họ chỉ đơn giản là đặt niềm tin vào sai chỗ thôi, nhân lúc tín đồ chưa lan ra rộng rãi thì hãy thay đổi suy nghĩ của họ theo hướng tích cực hơn, chứ hôm nay chưa phải là năm năm sau”
Nghe Noah nói vậy, Ri mới bừng tỉnh khỏi sự cố chấp của mình. Đúng thật, giấc mơ về năm năm sau của Noah về sự suy tàn văn hóa của nhân loại sẽ có thể xảy ra nhưng đó là của năm năm về sau này, còn bây giờ là của thực tại, cái thực tại mà vẫn còn cứu vãn được, cái thực tại mà phần “Người” trong phần “Con người” vẫn xứng đáng để nuôi dưỡng.
Thấy Ri vẫn còn hơi lưỡng lự, Jill xoa tay lên vai cậu và khích lệ:
“Ri! Nếu chúng ta chết thì sẽ còn cô Andy, bạn thân của bé Nick là Liu, bọn trẻ và những người còn sống sót ở khu siêu thị, họ sẽ là những người tiếp tục hoàn thành hộ chúng ta về việc tìm vaccine đấy, hãy tin mình lần này”
Sau khi Ri tin rằng trên đời có người con gái tốt như Jill thì tối nay cậu tin rằng xã hội vẫn có ai đó tốt đẹp ngoài kia để thay nhóm của mình làm nốt nhiệm vụ, tức đây là lần thứ hai cậu tin vào sự tốt đẹp của xã hội. Điều này tưởng như dễ dàng đối với bốn người kia nhưng lại vô cùng khó với Ri, bởi cậu đã sống quá lâu trong môi trường tiêu cực trước đây rồi. Hít một hơi sâu, cậu gật đầu, chốt:
“Được! Tiến hành thôi”
Cả nhóm phấn khởi dù biết đang việc làm này rất mạo hiểm, họ lại lên những tầng trên của công ty để tháo dỡ hệ thống tạo tiếng động. Quay trở lại phòng và ngủ một giấc cho tới sáng, một giấc ngủ ngon và có thể là giấc ngủ cuối cùng của họ. Jill quên thổ lộ tình yêu của mình dành cho Ri, nhưng cô tin là sau tất cả những gì đã xảy ra thì chắc hẳn cậu ấy cũng hiểu cô đang yêu cậu, Ri đâu phải người ngốc đến mức độ không nhận ra điều đó.
Đến hơn 6 giờ sáng.
Trước khi Nick bị đem đi, cả nhóm đã vội chạy đến quầy tiếp tân. Đứng lên bục phát biểu rồi nhìn nhau trong sự hồi hộp. Giờ này cũng đã có vài người đi lại xung quanh, trong phòng ngủ tập thể và mấy phòng ngủ riêng đã có kha khá người dậy chuẩn bị đồ sinh hoạt. Nhóm của Ri đã quyết định Jill là người phát biểu bằng chiếc mic cắm sẵn trên đó.
“A lô! Xin mọi người hãy tập trung trước bục” Jill nói vào mic.
Bà Katty và những người khác ngạc nhiên rời khỏi phòng và tụ tập dần trước bục như lời Jill. Nhưng một số vị cha xứ có vẻ không thích Jill tự tiện phát biểu khi chưa có sự cho phép, dù vậy thì vẫn thử lắng nghe xem cô định nói gì.
Jill nhìn quanh một lượt thật lâu rồi nói:
“Hôm nay tôi muốn làm sáng tỏ mọi chuyện ở đây, tôi muốn thay đổi ý nghĩ và nhận của mọi người về những vị tay sai của chúa mà mọi người đang tôn thờ”
Lặng im thêm một hồi, cô nói tiếp:
“Tôi biết khẩu phần thức ăn chính ở đây là thịt người, tôi biết mọi người đang coi những cái xác biết đi là thần, tôi biết mọi người đang coi tận thế này là một sự thay đổi của thế giới mà chúa đã sắp đặt, và tôi biết mọi người đang cố giấu đi những sự mất mát to lớn trong lòng bằng những niềm tin sai lệch đó”
Phát biểu đến đây, cha xứ cầm đầu thấy Jill có vẻ đang có ý định phản lại hội giáo, liền cho cử vài người lên kéo cô xuống.
Nhưng họ chưa kịp lên đã bị Ri, Noah, Bella và Nick đứng chặn lối đi. Bất ngờ họ xô đẩy bốn người và có vẻ sắp thành một vụ đánh nhau ở đó. Ri thì giữ hai tay của một tên to con nhất, Bella bị một bà béo nắm lấy tóc, Nick nhảy đu lên đầu của một tên, còn Noah với lấy một chiếc bát và muôi ăn gần đó rồi cua xung quanh để dọa hai tên khác không được tới gần.
Jill thấy vậy vội nói to hơn với vẻ mặt rất nghiêm túc:
“Những vị tay sai của chúa đấy thực chất chỉ là xác sống, những cái xác bị nhiễm virus và trở thành quái vật ăn thịt người, không có thần linh nào ở đây cả, chỉ có người và xác sống đấu chọi với nhau”
Dừng lại vài giây, cô khẩn khoản:
“Nhiều người ở đây có thể không chấp nhận được rằng người thân của họ đã chết hoặc bị biến đổi, cũng nhiều người không chấp nhận rằng thế giới đang rơi vào tận thế…nhưng xin hãy tin tôi…xin hãy tin tôi…ngoài kia có vaccine, thứ thuốc cứu chữa được tất cả, chúng ta phải hành động ngay trước niềm tin sai lệch này đi quá xa”
Rồi Jill vừa nói mà nước mắt vừa chảy ra đôi chút:
“Hãy làm cho những cái chết của rất nhiều người trở nên có ý nghĩa, xin đừng để bất kì ai phải chết vì thứ virus khốn nạn kia nữa, tôi xin mọi người hãy cố gắng sinh tồn như những con người thực thụ, không quá dị đoan, không đặt niềm tin vào nhầm chỗ, mà hãy đặt niềm tin vào sự dũng cảm của bản thân để cùng nhau vượt qua đại dịch này”
Lúc này, Ri đã bị tên to con kia đấm một nhát rất đau vào má làm cậu văng hẳn người sang một bên. Bella thì đã bị mụ béo đè xuống sàn. Noah bị giật đồ phòng thân và bị mấy tên khống chế. Và Nick đang bám trên cổ đã bị tên đó kéo lộ ngược xuống và cũng bị đè xuống sàn như Bella. Tiếp theo là Jill, cô bị những và cha xứ và sơ lôi xuống khỏi bục phát biểu. Đám đông ở dưới vẫn đang nhìn nhóm của Ri dần bị áp đảo, họ đều biết năm người sẽ bị lôi ra khu vực nhà máy để làm thức ăn cho xác sống Lưỡi mà họ coi là “Tay sai của chúa”. Nhưng ngoài mấy vị cha xứ và sơ ra thì mọi người còn lại bao gồm cả bà Katty đều mang một vẻ mặt đăm chiêu, băn khoăn, suy nghĩ xem Jill nói có lý không.
Jill nói lớn:
“Xin hãy giúp chúng tôi, chúng tôi hứa sẽ đi tìm vaccine, chúng tôi sẽ cứu cả thế giới…tin chúng tôi đi”
Ri thì biết mọi người trong dị giáo này tin vào tâm linh nên nói nặng lời:
“Nếu các người không hành động, tất cả người thân đã chết oan ức của các người sẽ không bao giờ đầu thai, họ sẽ oán hận các người vì niềm tin sai lệch, chúa sẽ quay lưng với tất cả các người”
Noah, Bella và Nick chỉ biết nhìn quanh, buồn bã cúi mặt vì biết mình sắp rơi vào cái chết, thôi đến đây có lẽ đành gửi gắm trách nhiệm truy tìm vaccine cho những người ngoài kia mà hàng ngày họ vẫn nuôi dưỡng hy vọng cho một tương lai thế giới tươi sáng vậy.
Bà Katty chậm rãi ngẩng mặt lên, nói thầm trong mồm:
“Phải tỉnh lại thôi, chưa muộn đâu, phải tỉnh lại thôi, đến lúc thức dậy rồi, xin chúa thứ lỗi vì tội lỗi tày trời của con, phải thức dậy thôi”
Cô Hope, người đã từng nói chuyện với Jill ngày hôm qua. Hope bắt đầu nhớ về chồng con, sự mạnh mẽ của một người mẹ, một người vợ, một người phụ nữ trong cô đã được những lời nói của Jill vừa rồi dần làm cho thức tỉnh. Cô dơ tay, nói:
“Jill nói đúng, cô bé ấy hoàn toàn đúng, chúng ta phải đối mặt với sự thật, không thể ảo tưởng mãi được”
Bà Katty càng có động lực hơn, cũng dơ nắm đấm lên trời và nói to, rõ ràng:
“Đúng vậy! Mọi người đang dần hiểu sai ý chúa rồi, hãy sửa sai lỗi lầm đi, tỉnh dậy hết đi các con chiên của chúa”
Một người, sáu người, hơn hai chục người rồi đến mấy chục người dần dơ tay hết lên. Họ nói những điều liên quan tới những lời mà Jill vừa nói và có vẻ họ đã đồng ý với cô. Mấy tên tay sai của cha xứ bị mọi người xung quanh ném đồ ăn, đánh đập vì tội dám bắt sai người. Cả nhóm của Ri được tung hô.
Bỗng tên cha xứ cầm đầu lao lên bục phát biểu, gào lên:
“Bọn mày tin sai rồi, thịt người mới là thứ cho chúng mày sức mạnh để trở thành người xứng đáng trở thành vị thần linh, chúng mày sai hết rồi”
Bà Katty đứng dưới, phản bác dữ dội:
“Ông chấp nhận đi, ông chấp nhận rằng ông là một thằng tham thịt người đi, đừng có lấy cái cớ đấy ra để biện chứng cho cơn nghiện thịt người của ông nữa”
Ông ta nhếch mắt lên lườm bà Katty, định lên tiếng chửi bới thì bị mấy viên đạn từ đâu bay vào ngực, vào cổ và vào đầu. Mọi xung quanh đang hỗn loạn thì hoảng hốt nhìn về hướng đã phát ra tiếng súng. Đó là một trong những đầu bếp đã trực tiếp chế biến thịt người thành các món thịt khác, anh lấy súng từ balo của Ri trong bếp và thẳng tay bắn hạ tên cha xứ cầm đầu. Mọi người nhìn anh ấy, vài người nói:
“Đúng rồi! Hắn đáng bị vậy, làm tốt lắm anh đầu bếp”
“Bắn hết những đứa tham thịt người đi”
Những lời khen đang dồn dập thì bỗng họ vô cùng thắc mắc khi thấy anh đầu bếp đó đưa đầu súng vào cằm mình. Trong nhóm của Ri thì Noah là người thấy cảnh này đầu tiên nên chen chúc chạy tới định cản lại vì biết anh ta định tự sát.
Nhưng đã quá muộn, anh đầu bếp mặt thất thần, chỉ một nói câu:
“Tôi đã mổ thịt người, họ đã bị tôi mổ thịt mất rồi”
Rồi *Đoàng!*, nổ súng, đạn bay xuyên từ cằm lên đỉnh đầu anh đầu bếp.
Đám đông càng xôn xao hơn, họ xúm lại cố gắng bịt máu cho anh đầu bếp dù cho tỉ lệ sống sót của anh ấy là cực kì thấp, bởi viên đạn đã bay xuyên qua não. Một số người vội vã hô hấp nhân tạo, thổi hơi nhưng cũng vô dụng.
Chưa hết bàng hoàng, lại thêm mấy tiếng súng nữa nổ lên ngay bên trong bếp. Nhóm của Ri và vài người khác chạy vào trong thì thấy tất cả các đầu bếp đều đã tự sát bằng súng lấy từ trong balo của nhóm Ri. Thấy tình hình không ổn, Jill liền chạy khỏi nhà bếp, lao tới quầy tiếp tân rồi vội lên bục phát biểu, nói:
“Tất cả mọi người xin hãy bình tĩnh, đây là những sự việc ngoài ý muốn”
Bà Katty dù rất tiếc về cái chết của những người đầu bếp, nhưng cũng lên bục nói hộ Jill:
“Không ai tự sát nữa, chúng ta phải giữ cho tâm trí ổn định”
Bà nói như quát lớn nên mọi người xung quanh cũng trật tự hơn rất nhiều. Bốn người còn lại trong nhóm của Ri cũng lên bục phát biểu để có gì còn phụ giúp. Bà Katty nói tiếp:
“Tất cả chúng ta phải sống sót, sẽ vẫn còn hy vọng nếu tất cả cùng cố gắng vượt qua thời điểm khó khăn này, chúa cho ta ý trí để đánh bại nỗi sợ một lần và mãi mãi”
Ri cũng chen vào nói một cách mạnh mẽ:
“Chúng ta không đầu hàng, không để tên khơi mào đại dịch này sống yên ngoài kia, phải trừng trị hắn, cướp lấy vaccine và cứu cả thế giới”
Noah một lần nữa nhắc về chúa:
“Chúa không thể trực tiếp giúp đỡ chúng ta, nhưng ngài sẽ cố gắng chỉ đường dẫn lối cho chúng ta đi đúng hướng, nếu cứ thụt lùi lại thì chúa có vĩ đại đến đâu cũng không thể giúp được, chúng ta phải tự nắm lấy cơ hội đó”
Bella thì nói về lỗi lầm đã qua:
“Tôi biết chúng ta đã lỡ ăn thịt người, nhưng phần lớn là lỗi ở kẻ đã lừa mọi người, ít nhất chúng ta đã dừng kịp thời để không ai bị xẻ thịt và trở thành thức ăn cho chính nhân loại của mình nữa”
Nick nhảy lên, phát biểu về xác sống:
“Xác sống đông nhưng chúng ngu, con người mới là những người nắm giữ thế giới, vì con người biết suy nghĩ và có tình thương”
Mỗi một người phát biểu, mọi người ở dưới lại càng vững chắc ý trí hơn. Họ dần thay đổi mục tiêu sang sinh tồn một cách đầy tích cực và sẽ giúp đỡ cả nhóm của Ri tìm được vaccine. Họ đã chấp nhận sự thật phũ phàng, người thì chấp nhận người thân của mình đã chết bởi xác sống và virus, người thì chấp nhận thế giới đang bị lâm vào tận thế. Dù họ vẫn có chút buồn nhưng sẽ cố làm điều gì đó tốt hơn, mang tính tình người hơn để những cái chết trong quá khứ không trở nên vô nghĩa hoặc sai nghĩa. Khuôn mặt ai cũng mang những tâm trạng phấn khích, tự hào, yêu đời như tìm được hy vọng mới.
Cuối cùng là một tràng vỗ tay thật lớn từ bên dưới để khen ngợ và tung hô nhóm của Ri. Jill vui lắm, cô vui như lúc gặp được Ri ở khu bệnh viện trong thành phố sau những lần cố gắng liên lạc với nhau vậy. Ri cũng mừng rỡ, thở phào rồi nói với cả nhóm:
“Phù! Nói hơi triết lý tí nhưng cũng ấm lòng phết đấy”
Noah cười, đáp:
“Triết lý gì anh? Chúng ta nói đúng mà”
Ri hơi ngần ngại:
“Ờ thì…căn bản là tôi không ưa nói những câu như vậy, nó cứ nhột mồm kiểu gì ấy”
Câu nói đó làm bốn người còn lại phì cười.
Nhưng chỉ vui vẻ được một lúc thì Bella bỗng buồn bã, nhìn cả nhóm. Noah, Ri và Jill cũng lần lượt ngưng cười theo khi nghe Bella nói một câu:
“Đến lúc chôn cất những người đã khuất rồi”
Sáng hôm đó, trời không mưa, tia nắng nhẹ xuyên qua những lỗ trên cây tạo ra một quang cảnh dễ chịu, gió thổi mát từng đợt. Thời tiết lúc này như đang tiễn biệt những người đang nằm dưới mộ ở khu đất phía sau công ty. Mọi người đều đứng bên ngoài, chỉ có Ri, Jill và vài người khác khiêng xác của những người đầu bếp cùng xác và phần thi thể còn sót lại của những người đã bị tên cha xứ kia dụ dỗ để rồi bị xẻ thịt làm thức ăn. Vì không thấy vị tiến sĩ kia đâu nên Ri và Jill đã lục tìm khắp nơi trong công ty rồi phát hiện ra ông ấy treo cổ tự sát trong một căn phòng trống trên tầng. Lúc đó hai người chỉ biết buồn bã nhìn nhau rồi khiêng xác ông ấy xuống chôn cất.
Buổi tang lễ ngoài trời đó dù không u ám, nhưng khuôn mặt ai cũng u sầu. Vài người hát vài bài hát tiễn biệt, bà Katty thì đi từng ngôi mộ để đọc kinh thánh tiễn biệt, nhóm của Ri và những người còn lại đứng xung quanh để mặc niệm.
Sau chuyện này, Ri hướng dẫn mọi người những kỹ năng cơ bản để giết xác sống bằng vũ khí cận chiến, Jill thì hướng dẫn họ phân bố từng người làm từng công việc khác nhau như phân vài người đi thu thập lương thực trong thành phố, vài người đi kiếm đồ dùng sắc nhọn và những thanh gỗ để nâng cấp phòng thủ của tòa công ty, cách làm bẫy xác sống hoặc bẫy người xấu. Bella dạy họ các cách sơ cứu cơ bản trong việc sử dụng đồ dùng y tế phòng khi có người bị thương, Noah tuyên truyền và chấn chỉnh lại những điều tích cực về tư tưởng của mọi người về chúa. Nick chỉ phụ giúp bê đồ một chút rồi cùng vài người khác học những cách nhảy parkour, cậu bé tiếp thu rất nhanh, tốc độ di chuyển qua các chướng ngại vật được nâng cao rõ rệt. Tất cả những điều đó diễn ra trong 1 ngày, ai cũng bận rộn. Thật may mắn khi nhóm của Ri đã đến đây sớm, chứ không chỉ cần để vài tháng sau khi tín đồ dị giáo của tên cha xứ kia đã thấm sâu vào trong tiềm thức của những người tại công ty này thì e là sẽ càng khó để thuyết phục họ như sáng nay.
Tối hôm đó, Noah đem quần áo cũ đã được giặt sạch sẽ và phơi khô cho bốn người còn lại mặc. Đồng thời cậu cũng thiết kế luôn cho những người trong hội giáo một bộ trang phục gọn gàng hơn để dễ dàng trong việc di chuyển.
Đêm thì chả ai còn sức để mà thức nói chuyện với nhau, nằm xuống là chìm hết vào giấc ngủ.
Ngủ muộn nhưng sáng sớm vẫn phải dậy để giải quyết nốt chỗ xác sống của bốn tầng trên và bọn Lưỡi ở khu nhà máy bên cạnh. Vài người giữ cửa, những người còn lại lùa từng con ra rồi xiên cho phát vào đầu và cứ thế tiếp tục đến con khác. Vấn đề khó nhất là bọn Lưỡi, chúng khá đông mà lại còn ở bên dưới cái hố trong nhà máy nên khó mà tiếp cận được. Phải tốn nhiều thanh gỗ để chế thành giáo mác, cố phi xuống cho trúng đầu chúng. Còn nhóm của Ri không dám dùng súng vì muốn để dành đạn cho chuyến đi kế tiếp.
Mọi người phải thay phiên nhau giải quyết hai công việc đó tới tận 12 rưỡi trưa mới hết xác sống. Tuy là điện thoại của Ri đã hỏng nhưng cậu cũng leo xuống và lấy lại được sim điện thoại, rồi cậu lấy chiếc điện thoại khác lắp sim vào nhưng tất nhiên chỉ giữ lại được số điện thoại trong danh bạ chứ không giữ được tấm hình mà cậu đã chụp Jill nên hơi tiếc. Jill hỏi:
“Cậu ổn chứ?”
Ri gãi đầu, đáp:
“Hiếm lắm mới chụp lén được cậu mà mất hết ảnh rồi…tiếc thật”
Nói đến đây thì Ri tự dơ tay che mồm, cảm thấy ngượng vì lỡ tiết lộ cậu đã chụp lén Jill vài lần. Cậu ấp úng:
“Ờm…mình…hì hì!”
Jill cười tít mắt, đáp:
“Hông sao, cậu chụp đẹp mà, có phải chụp kiểu biến thái đâu mà lo”
Ri lại gãi đầu, cười ngại, hỏi:
“Có lần mình chụp lúc cậu ngủ thì có tính là biến thái không? Chỉ chụp mặt thôi”
Jill đứng sát cậu hơn, chỉ chiếc điện thoại mới mà cậu đang cầm rồi nói:
“Xì! Không sao hết, cậu cứ chụp mình thoải mái…miễn là không chụp lúc mình đang thay quần áo…hoặc đang tắm hay đi vệ sinh là…được”
Ri gật đầu, trêu:
“Ô kê! Mình sẽ chụp cậu đang tắm”
Jill với hai tay véo má Ri, mắng nhẹ:
“Này! Này! Không là không nha, mình giận cho mà xem đấy”
Hai người cười với nhau một lúc rồi nhìn nhau. Ri nói:
“Thật sự thì mình không nghĩ là chúng ta sẽ thuyết phục được hội dị giáo thành tôn giáo đấy”
Jill chuyển sang nụ cười bình thản, dịu nhẹ. Cô nhìn sang chỗ mọi người đang mải bê những cái xác từ tầng trên xuống thiêu, im lặng vài giây rồi đáp:
“Ai cũng cần có hy vọng và niềm tin để sống mà, việc của những người như chúng ta cần làm là điều chỉnh niềm tin đó sao cho hợp với cụm từ Con Người thôi”
Quay sang thấy vẻ mặt Ri có vẻ lưỡng lự, chưa dám tin vào sự thay đổi của nhóm tôn giáo này, Jill nói:
“Mình biết là rất khó để cậu tin rằng nhiều người sẽ thay đổi theo hướng tích cực, nhưng cậu cứ tin đi, kể cả có chết cũng nên tin vào điều đó, thế giới không hết người tốt được đâu”
Ri tưởng tượng tới những năm sau nếu không tìm được vaccine, đáp:
“Chỉ là chưa hết, chưa đến lúc hết thôi, Jill à”
Mắt cậu hướng ra bên ngoài công ty, ánh nhìn xa xắm như đang nghĩ ngợi nhiều thứ. Jill thấy vậy, liền hỏi:
“Lí do gì mà cậu không tin vào những điều tích cực vậy?”
Ri cúi mặt, đáp:
“Mình cũng không biết nữa, có thể do trước đây mình đã bị những điều tiêu cực in sâu vào tâm trí hoặc lí do nào đó khác”
Nghe Ri nói vậy bỗng Jill cảm thấy có lỗi. Cô tự trách mình tại sao không tới với Ri sớm hơn, để giúp cậu ấy thoát khỏi những điều tiêu cực trong cuộc sống. Dù vậy, cô vẫn hy vọng rằng bây giờ vẫn chưa quá muộn để thay đổi hướng suy nghĩ của Ri. Ít nhất là trước khi cậu ấy trở thành một kẻ sát nhân rồi quên luôn cả cô, quên luôn cả những điều mà cô cùng cậu ấy đã trải qua, dù chưa được lâu nhưng chúng cũng là những kỷ niệm cả đời cô sẽ không bao giờ quên. Jill nhìn vào đôi mắt Ri, gọi:
“Ri!”
Ri quay ra, vẻ mặt thắc mắc. Jill cười tươi, một nụ cười rất đẹp rồi nói:
“Mình sẽ bảo vệ cậu”
Ri không nói gì, chỉ cười lại với cô với nụ cười cũng đẹp chả kém.
Jill biết Ri đang nghĩ gì, cô biết rằng cậu ấy đang nghĩ bản thân cô sẽ không thể đủ sức bảo vệ một người khỏe mạnh như cậu ấy. Nhưng cô sẽ cố gắng hết sức mình để bảo vệ Ri khỏi những nguy hiểm và đặc biệt là sẽ bảo vệ Ri khỏi những điều tiêu cực. Cho dù có đánh đổi tính mạng thì cô cũng cam lòng.
Vài phút sau, Bella và Noah đứng đằng xa nhìn Jill và Ri như vậy. Bella nói:
“Họ nhìn nhau như vậy suốt ba phút rồi đấy, đọ mắt ghê thật”
Noah quay sang, giả vờ cười nham hiểm và đáp:
“Đọ mắt không?”
“Chơi luôn!” Bella quay sang nhìn chằm chằm vào mắt Noah.
Rồi vài phút sau Nick đứng đằng xa lại tự nói với chính mình:
“Mấy anh chị nhìn nhau như vậy mấy phút rồi, đúng là không hiểu nổi người lớn…thôi đi tập pako, à nhầm parkour tiếp”
Không khí ngoài trời bây giờ dù vẫn nắng ấm nhưng có vẻ như mọi thứ đang trở bắt đầu trở nên hơi mù mịt, nguyên nhân là do mức độ ô nhiễm quá cao đã tạo ra nhiều khói bụi bay theo gió lên trên trời. Khung cảnh đã hoang tàn giờ còn hoang tàn hơn.
Nhóm của Ri ở lại thêm một chút để giúp mọi người bê đồ đạc để sửa chữa lại mọi thứ. Nhưng có vài điều kì lạ xảy ra với cả năm người.
Nick ra một khu đất rộng, kẻ vạch rồi lấy đà bật nhảy qua vạch đó. Cậu rất phấn khởi khi bản thân đã nhảy được rất xa, có điều là khi đo lại thì thấy tới đã nhảy được tận 4 mét 60 centimet. Cậu vui lắm, tuy có một chút ngạc nhiên vì bình thường cậu nhảy xa lắm chỉ được có hơn 2 mét, chưa kể cậu vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ tuổi và thấp lùn. Nhưng thôi kệ, cậu cũng chả thắc mắc gì thêm.
Bella đang lau rọn bớt bát đĩa thì vô tình quệt tay vào một chiếc đĩa bằng xứ, làm nó rơi xuống đất. Nhưng khi chiếc đĩa chưa kịp chạm đất thì cô đã chụp được nó dù mắt vẫn đang để ý tới mấy cái bát còn ướt trên bàn. Cô thầm nói:
“Mình quả là nhanh nhẹn”
Một lúc sau cô đang lau tiếp đống thìa, dĩa thì nghe thấy tiếng chân đằng sau, cộng thêm có cảm giác như đang bị ai đó nhìn về phía mình. Bella quay phắt lại, nhìn thấy Noah đứng sau thì nói:
“Anh đừng hòng dọa tôi, kém lắm”
Noah đang định hù cho cô thót tim nhưng đã bị cô bắt tại trận, cậu ủ rũ mặt và đáp:
“Mất cả hứng”
Bella cười khẩy, nói:
“Dọa thì ít nhất cũng phải đi khẽ thôi chứ, đồ ngốc”
Noah tròn mắt, nhìn xuống chân rồi lại nhìn Bella, thắc mắc:
“Ủa! Tôi mới rửa chân trong vệ sinh xong, đang đi chân đất mà cô cũng nghe thấy tiếng tôi di chuyển á?”
Bella quay vào lau thìa tiếp, mồm đáp:
“Ờ hớ! Nghe nho nhỏ”
Noah dẫm chân tại chỗ mấy phát và chắc chắn rằng mình đã đi rất nhẹ, không có một tiếng gì phát ra. Nhưng thôi chắc do cậu nhầm, cậu vừa bước ra cửa vừa nói với Bella:
“Tôi đi bê mấy cái thanh gỗ tí, có gì cần giúp cứ kêu nhé”
Bella cười, nói vọng ra:
“Ù ôi! Có phải Noah đấy không? Tốt ghê ta, tí nữa bóp tay hộ tôi một chút nhá, tôi mỏi tay quá”
Noah hất tay:
“Rồi! Rồi! Khổ quá cơ”
Sau khi Noah đã rời đi hẳn, Bella mới ngạc nhiên. Cô thấy có vẻ hơi kì vì chính cô cũng thấy Noah đi chân đất, mà đi chân đất lại còn đi nhẹ thì sao cô có thể nghe thấy được nhỉ? Bella tự hỏi rồi gạt đi vì nghĩ tới trường hợp chân Noah vẫn ướt nên có thể cô đã nghe thấy tiếng *Bạch! Bạch!* nho nhỏ của bàn chân ướt chạm xuống sàn.
Về phần Noah. Cậu ra ngoài lau chân rồi xỏ đôi giày quen thuộc vào, tiến tới bê phụ bà Katty mấy miếng gỗ và đinh ốc ra khu vực bên phải của công ty để giúp vài người khác có đồ để xây dựng khu trồng trọt hoa quả. Vừa đi, cậu vừa nghĩ đi nghĩ lại về giấc mơ đêm hôm qua. Diễn bến của giấc mơ đó không bị lộn xộn như những giấc mơ thông thường mà nó rất chi tiết. Cậu đã mơ về cảnh cả nhóm của mình đang ở trên một chiếc thuyền, chiếc thuyền đó trôi trên một cái hồ rộng lớn với nhiều con cá mắt màu trắng cứ nhảy lên thuyền.
“Cá mắt trắng ư?” Cậu thắc mắc vì chưa thấy cá nào có đôi mắt màu đó đó bao giờ.
Chưa hết, trong mơ cậu thấy thật lạ lùng khi Ri cứ cầm súng bắn chết mấy con cá đó hoặc cầm gậy đập văng nó xuống hồ. Chẳng phải cá tự nhảy lên thuyền càng có đồ ăn để rán lên ăn sao? Ri trong giấc mơ thật ngốc nghếch.
Đang bê gỗ, Noah đi qua Ri thì cậu ấy có nói:
“Ê Noah! Tôi vừa hỏi có đường nào gần nhất đường sắt mới mở, có người nói là đi qua cái hồ gần đây thì sẽ đến đó nhanh hơn đấy, chuẩn bị đi”
Noah nhăn mặt, đáp:
“Trời! Em bị say thuyền mất, anh nhớ đem theo mấy cái xô hộ em nhé”
Ri cười khì, hỏi:
“Cần gì xô? Sao không nôn luôn xuống hồ?”
Noah ngần ngại:
“Thôi cũng được…nhưng…mong Bella không thấy em nôn”
Ri nói câu cuối:
“Yên tâm, tôi che cho, thôi tôi đi ra đây tí, nửa tiếng nữa nhớ lấy balo rồi cả nhóm chúng ta ra cái hồ đó luôn đấy”
“Ô kê!” Noah đáp lại rồi tiếp tục công việc của mình.
Bỗng cậu sực nhớ ra giấc mơ đêm qua rồi so sánh lại những lời Ri vừa nói. Cậu thốt lên:
“Đù! Đi thuyền thật à? Lại sắp bị Déjà vu rồi đây”
(Déjà vu là hiện tượng cảm thấy khung cảnh mà mình đang nhìn quen thuộc dù chưa thấy bao giờ)
Còn Ri, cậu thấy có người trong nhóm tôn giáo vừa mới lái một chiếc xe ô tô bốn chỗ từ trong thành phố về, ông ấy nói:
“Ri! Cậu ra giúp tôi sửa chiếc xe này với, tôi nghĩ nó sắp hỏng rồi, nhưng tôi sẽ sửa được nó”
Ri lễ phép:
“Vâng! Để cháu phụ cho”
Trong lúc ông ấy đang sửa xe, Ri có tò mò, thử sức bê đầu xe lên xem nó có nhúc nhích gì không. Cậu gồng sức, nhắm chặt mắt mà kéo đầu xe lên. Nhưng tất nhiên là chiếc xe rất nặng, cậu cảm thấy nó không hề dịch chuyển dù chỉ một chút. Ông thợ sửa xe đang nằm dưới gầm xe nói:
“Phiền cậu lấy giúp tôi cái tô vít với, loại tô vít đầu lục giác nhé, tôi thấy chỗ hỏng hóc rồi”
Ri làm theo lời ông ấy, khi đưa chiếc tô vít thì ông khen cậu:
“Cậu khỏe phết, nhấc được cả chiếc ô tô cơ đấy”
Ri nghĩ ông thợ nói đùa, chắc ông ấy biết cậu vừa cố nhấc đầu xe lên nhưng không thành. Cậu gãi đầu, cười đáp:
“Hì hì! Cháu mà bê được thì đã thành lực sĩ mất rồi”
Ông không nói gì, chỉ cười rồi thụt đầu vào gầm xe sửa tiếp.
Vừa rồi Ri nhắm mắt nên không để ý chiếc xe có được nhấc lên hay không. Chỉ có ông thợ sửa xe mới biết rằng chiếc xe đã bị Ri nhấc bổng lên, bánh xe cách đất khoảng 3 centimet rồi hạ xuống.
Jill đang đứng cùng cô Hope ở phòng họp, bàn bạc về một số nơi để lương thực và cách để chế biến món ăn đầy đủ dinh dưỡng mà lại đơn giản nhất. Kết thúc cuộc trò chuyện, Jill ôm cô Hope để thay lời cảm ơn vì sáng nay đã góp phần giúp cho cô thuyết phục được mọi người ở đây từ bỏ dị giáo để trở lại tôn giáo. Rôi Jill đặt tay lên vai cô ấy, nói:
“Thôi, cháu chuẩn bị balo để rời đi đây, có gì cô tìm Ri để lưu số điện thoại vào nhé, khi nào rảnh cháu sẽ nhờ cậu ấy cho cháu liên lạc với cô”
Cô Hope gật đầu cười, hỏi câu cuối:
“À khoan đã, cô để ý cháu thích anh chàng tên Ri đó phải không? Cô nghi lắm đó nha”
Jill đỏ mặt, ngượng ngùng cười tít mắt lại, đáp:
“Hí hì hì! Cô đừng nói vậy mà, cháu không dám nói đâu”
Cô Hope trêu Jill:
“Nếu thích rồi thì nhất định sau này khi thế giới ổn định thì cháu nên phải mời cô đến đám cưới của cháu với cậu trai trẻ đó đấy, cô muốn thấy hai bọn cháu hạnh phúc lắm”
Jill thích thú, búng tay cái *Tách!*, nói:
“Tất nhiên rồi cô! Cháu sẽ mời cô đầu tiên luôn”
Vừa nói, cô vừa nhìn thẳng vào mắt của cô Hope.
Nhưng tự dưng thấy cô ấy đơ mặt ra đó một lúc. Jill thấy thắc mắc liền gọi nhỏ:
“Cô Hope! Cô ổn chứ? Cố thấy gì trên mặt cháu à?”
Gần một phút sau, cô Hope bừng tỉnh rồi nói:
“Uầy! Tự dưng cô không cử động được luôn í, đầu óc vừa rồi tự dưng thấy đơ đơ kiểu gì ấy cháu à”
Thấy cô Hope nói vậy, Jill đáp:
“Cháu nghĩ cô mệt rồi, làm việc cả sáng cũng vất vả rồi cô ạ, thôi cô đưa cháu số điện thoại để cháu báo cho Ri rồi cô đi ngủ luôn đi, không bị ngất ra đấy thì cháu lo lắm”
Cô Hope gật đầu:
“Ừ cô cũng thấy hơi mệt, để cô lấy giấy bút ghi số điện thoại”
Làm xong, cô nói lời chào tới Jill:
“Cháu đi nhớ cẩn thận đấy, đừng bao giờ chủ quan nhá, cô đi ngủ đây”
Jill cười, đáp:
“Vâng cô yên tâm ạ, cô ở lại bình an nhá”
Giã từ cô Hope xong Jill cũng về phòng ngủ tập thể để chuẩn bị hành trang. Trong thoáng chốc cô thấy kì lạ vì cô Hope vừa nãy bị đơ mặt ngay khi cô vừa búng tay một phát. Trùng hợp thật, cứ Jill vừa vô tình thôi miên cô Hope vậy, nhưng chắc chỉ có trong phim thôi. Jill nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó sang một bên rồi tập trung vào chiếc balo của mình.
Ở ngoài khu vực hồ, có một người thanh niên cũng thuộc nhóm tôn giáo. Cậu đi ra hồ để câu vài con cá về cho cả hội rán lên ăn.
Nhưng hôm nay hơi xui, có vẻ như một số con cá không rõ nguyên nhân gì mà bị chết, xác nổi lềnh bềnh trên mặt hồ. Không sao hết, vẫn còn mấy con còn sống ở dưới hồ nên cậu vẫn lấy cần câu và xô đựng run đất ra dùng.
Đôi mắt vừa chú ý vào móc câu thì trong giây lát cậu nhìn ra mặt hồ một lần nữa. Cậu giật mình vì tự dưng không thấy mấy cái xác của vài con cá lúc nãy đâu, cứ như chúng đã đột ngột biến mất vậy. Người thanh niên thấy lạ liền sát đầu xuống hồ hơn, nheo mắt nhìn thật kĩ. Thế rồi đôi chân bị bước hụt nên cậu ngã xuống hồ.
Không sao hết, cậu biết bơi nên biết cách làm cho thân tự nổi trên mặt nước. Chuyện có lẽ sẽ chả có gì ở đó, cậu thanh niên có thể leo lên để ra về, hôm nay hơi xui với cái áo ướt sũng. Nhưng chưa kịp leo lên thì bỗng mặt nước nổi nhiều bong bóng, rồi cả đàn cá chép từ dưới nhảy lên đớp liên tiếp vào mặt cậu thanh niên. Chúng khỏe đến lạ thường, không những thế mà còn mọc thêm cả răng nhọn từ bao giờ không biết.
“Cứu!…Ực!…Ực!” Người thanh niên chỉ kịp kêu cứu rồi bị đàn cá dìm xuống dưới hồ.
Một cái chết chìm im lặng, không một ai biết.
– Còn tiếp-