Ngươi Có Thể Hay Không Công Lược Vai Phản Diện

Chương 37



Quý Thanh Trác là tiểu bạch nhãn lang, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc nghĩ.

Nhưng là tiểu bạch nhãn lang này cái gì cũng không biết, cô chỉ biết nói xin lỗi, vừa ngốc lại vừa xuẩn càng chọc người ta hận.

Ánh mắt hắn từ vành tai cô rơi xuống trên cổ cô, sau đó là xương quai xanh cùng một vòng đẫy đà được quần áo bao bọc, eo nhỏ cùng mũi chân bất an mà nhón lên.

Quý Thanh Trác tựa lưng vào lồng ngực TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, cổ tay của cô bị hắn nắm, giãy giụa không tránh thoát ra được, cô ngồi ở trong ngực hắn, tư thế như vậy thực kỳ quái làm cô không quá thích ứng, cô hơi thẳng thắn sống lưng, tận lực làm cho mình không cần quá dán vào TᏂẩʍ ɖυng Ngọc.

Cô không rõ TᏂẩʍ ɖυng Ngọc là làm sao vậy, chẳng lẽ tính tình vai ác đều âm tình bất định như vậy sao?

Thân mình Quý Thanh Trác cứng đờ, cô không dám động, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc rũ mắt nhìn cô, ánh mắt dừng ở trên cổ cô.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc nội tâm không vui, lại không muốn bày ra tới, hắn chỉ có thể đem cảm xúc khó hiểu này áp xuống, lòng bản tay dán vào cổ tay cô, linh khí mạnh mẽ di chuyển.

“Tu luyện đi.” Ngữ khí hắn dày rộng ôn hòa, tựa hồ cái gì cũng không có phát sinh.

Quý Thanh Trác thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô sững sờ không kịp nghe ra thiên chuyển bách hồi trong giọng điệu của hắn thì ý thức của cô đã phiêu ra, đi tới không gian tu luyện.

Trong khoảng thời gian này, cô đã cùng khí tức của TᏂẩʍ ɖυng Ngọc đạt thành quan hệ chung sống hữu hảo, cô liền ngốc ở một góc, khí lưu kia nguyện ý dán liền dán lại đây, dù sao hắn cũng sẽ không làm cái gì, cô liền chịu đựng, đôi khi còn có thể chơi cùng hắn một chút.

Nhưng hôm nay thì không giống, ý thức của nàng vừa đi vào không gian huyền diệu này liền bị khí lưu màu đỏ kia phác gục.

Đúng, chính là phác gục, lưng cô bị khí lưu đỡ nâng lên mới không có ngã đi xuống.

Nhưng sợi tóc của cô không có chỗ dựa liền cứ như vậy buông lỏng mà từng chút trút xuống, cùng với vài luồng khí màu đỏ kia giao triền.

Quý Thanh Trác nhận thấy có gì đó không thích hợp, bởi vì hôm nay hơi thở thuộc về TᏂẩʍ ɖυng Ngọc trở nên công kích cực mạnh, cô còn không có kịp bò lên tới trên thì luồng khí này liền cuốn lên thân thể cô.

Trong không gian tu luyện, ý thức càng thanh minh liền càng có thể bảo trì hình thái nhân loại của mình, nếu là ý thức hỗn độn thì chỉ có thể chịu tiềm thức bí ẩn nhất sâu trong nội tâm mình thúc đẩy, như vậy liền không phải là hình thái của một con người.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc trải qua một khoảng thời gian tu luyện này, khí lưu màu đỏ đã có thể huyễn hóa ra một bộ phận thân thể của nhân loại, tay cùng miệng, hắn có thể tùy thời chuyển đổi hình thái của chính mình.

Này liền khổ Quý Thanh Trác, cô là một người hoàn hoàn chỉnh chỉnh, thần thức còn yếu, cứ như vậy co thành một đoàn nhỏ rụt vào trong góc, khí lưu màu đỏ này còn muốn liên tiếp tới xâm chiếm địa bàn của cô.

Thời điểm khí tức TᏂẩʍ ɖυng Ngọc che đi lên, Quý Thanh Trác cảm thấy chính mình không thể hô hấp, bởi vì dĩ vãng lúc bọn họ tu luyện, luồng khí màu đỏ còn có thể hảo tâm để lại cho cô một khe hở có thể hô hấp, nhưng lần này thì không còn.

Cô ngửa cổ lên cao, khí lưu màu đỏ như rắn du tẩu phảng phất như vật phẩm trang sức tinh xảo trên cổ, quanh cô khúc khủy đi về phía trước.

Quý Thanh Trác cuối cùng cũng hô hấp được một chút không khí mới mẻ, còn không kịp đợi cô thở dốc, cô liền cảm giác có người cắn một ngụm trên vai cô… cái vị trí này rất quen thuộc.

Mới vừa rồi khi TᏂẩʍ ɖυng Ngọc ôm cô, hơi cúi đầu một chút liền vừa vặn có thể cắn đến cái chỗ này.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc không cắn, nhưng là khí lưu màu đỏ này không chút do dự cắn, hơn nữa lực đạo thực nặng, có chút đau.

Quý Thanh Trác nghiêng đầu muốn đem dòng khí lưu màu đỏ túm xuống dưới, nhưng giữa các khe hở trên ngón tay cô cũng quấn quanh những sợi chỉ đỏ tinh tế như vậy, phảng phất như thấm ra vết máu.

Cô không thể nhìn nữa, chỉ có thể nhắm mắt lại, nhưng là dòng khí màu đỏ cắn bả vai cô, đôi môi lại dọc theo đường cong vai cổ cắn lên cổ cô, tinh tế gặm cắn, lực đạo không nặng không nhẹ.

Sau khi Quý Thanh Trác nhắm mắt lại, tất cả các giác quan đều bị phóng đại, từng trận cảm giác khác thường truyền đến, cô cảm thấy mặt chính mình cực nóng.

Cô muốn tránh thoát nhưng lại tựa như người rơi vào cát lún, càng muốn rời khỏi vòng ôm mềm mại này, cô càng hãm càng sâu.

Trong toàn bộ không gian tu luyện đã bị khí lưu màu đỏ cuồn cuộn chiếm cứ, phảng phất như biển máu, khí lưu màu đỏ bao bọc lấy Quý Thanh Trác giống như hoa nở rộ, một đoàn thần thức màu xanh nho nhỏ bị luân hãm ở trong đó, như là một con trai hàm chứa viên ngọc trai, sau đó đóa hoa màu đỏ dần dần khép lại đem Quý Thanh Trác đi vào trong.

Quý Thanh Trác không biết vì sao hôm nay khí lưu màu đỏ này lại giống như điên rồi, cả người cô đều bị bao vây lấy, mỗi một tấc da tấc thịt trên thân thể tựa như đều bị khí lưu màu đỏ quấn quanh, nó một mực xâm lấn không gian thuộc về cô thẳng đến khi muốn đem cô cắn nuốt mới thôi.

Thân thể cô run rẩy, vẫn là không có cách nào tránh thoát, kia tinh mịn gặm cắn leo lên sống lưng cô chậm rãi đi xuống.

Quý Thanh Trác cảm thấy chính mình không thể hô hấp được, không khí trong lồng ngực đều bị chen ra ngoài, cô nhắm chặt hai mắt, mở miệng ra muốn há to miệng hô hấp nhưng là vô pháp tiếp xúc với không khí mới mẻ, cô bị hãm thực sự sâu, người cũng bị rơi vào trong biển máu.

Bỗng nhiên, có luồng khí màu đỏ leo lên môi cô, hóa thành miệng, hắn hôn Quý Thanh Trác một chút, cũng không giống như biểu đạt ý vị luyến ái, nó chỉ là lấy không khí ở bên ngoài cho cô ấy.

Hắn muốn cô lưu lại trong thế giới của hắn, không cho phép nàng chạy, ngay cả khí tức thuộc về ngoại giới cũng muốn hắn tự mình cấp cho cô.

Đây là chân thật nhất thuộc về TᏂẩʍ ɖυng Ngọc tất cả ý nghĩ, bí ẩn, điên cuồng, cố chấp, bao vây trong vỏ ngoài ôn nhu ngọt ngào, hắn trông có vẻ tốt đẹp cỡ nào.

Đầu lưỡi Quý Thanh Trác chạm vào luồng khí màu đỏ, có gió lạnh lạnh rơi vào khoang miệng cô, sắc bén lạnh băng. Mà hắn cuốn lấy môi lưỡi cô lại nhu nhược cùng mềm mại nhưng vẫn là ngang ngược cướp bóc như cũ.

Cô vẫn có thể hô hấp như trước, chỉ là cô chìm vào trong khí tức thuộc về hắn, như là trân bảo được cẩn thận đặt ở hoa tâm, chờ cánh hoa khép lại, cô liền được bảo hộ ở giữa nhụy hoa nguy hiểm mỹ lệ này.

Quý Thanh Trác không dám mở mắt, cô sợ nhìn đến màu đỏ tươi trước mắt cho nên cô chỉ có thể bị khí tức TᏂẩʍ ɖυng Ngọc lẳng lặng quấn quanh như vậy, chậm rãi gặm cắn, tinh tế hôn môi, thậm chí mỗi một lần hô hấp đều tràn ngập hơi thở thuộc về hắn.

Trong bóng tối nhắm mắt lại, cô mơ hồ có thể nghe được thanh âm than thở trâm thấp của TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, tựa hồ thực thỏa mãn.

Một lần tu luyện gian nan lại ngọt ngào cuối cùng cũng kết thúc, đương nhiên, hôm nay thời gian tu luyện phá lệ dài, dĩ vãng đều là TᏂẩʍ ɖυng Ngọc khống chế được, kém không nhiều thời gian lắm liền cắt đứt khí tức tương thông, nhưng lúc này đây, hắn không chờ đến thời gian sau liền cắt đứt liên hệ của hai người.

Tâm địa xấu xa của hắn ôm lấy Quý Thanh Trác, ôm thêm thật lâu, đương nhiên, Quý Thanh Trác ở trong không gian tu luyện kia cũng liền cứ như vậy bị khí lưu màu đỏ quấn lấy bấy lâu.

Đợi kết thúc tu luyện, khi Quý Thanh Trác thức tỉnh lại đây, cô cảm thấy xúc giác đều không thuộc về mình.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc nắm lấy cánh tay nổi da gà của cô, cô kinh ngạc phát hiện mình còn rơi vào trong lòng ngực hắn, hắn cao lớn khép cô lại, dưới ánh trăng bóng tối bao phủ xuống dưới giống như cái lồng giam huyết sắc kia.

Quý Thanh Trác nhẹ nhàng hít một hơi, có giọng mũi nhẹ nhàng truyền đến, cô thực ủy khuất, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.

Đúng vậy, cô đến bây giờ đều không có minh bạch TᏂẩʍ ɖυng Ngọc rốt cuộc làm sao vậy.

Cô nghiêng đầu nhìn bả vai chính mình, xiêm y màu lam nhạt hoàn hảo không tổn hao gì, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc không có trộm cắn một ngụm.

Nhưng là cô biết rằng hắn rất muốn cắn, hắn đang giả vờ.

Quý Thanh Trác muốn từ trong ngực TᏂẩʍ ɖυng Ngọc đứng lên, thử một chút nhưng không thành công, chân cô mềm nhũn, không biết là vì cái nguyên nhân gì.

“Trác Trác?” TᏂẩʍ ɖυng Ngọc thấp giọng hỏi cô, hắn đứng dậy đem cô ôm lên.

“Chân giống như đã tê rần.” Quý Thanh Trác nói, cô biết không phải chân đã tê rần cho nên cô ở phía trước bỏ thêm hai chữ “giống như”.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc ngưng mắt nhìn cô, thần sắc trong mắt có ý vị không rõ, đồng tử đen của hắn như hắc ngọc lạnh băng: “Hôm nay tựa hồ là lâu hơn một chút rồi.”

“Đúng vậy.” Quý Thanh Trác tính tình tốt nhất đẳng, cô thậm chí cũng đều không có oán TᏂẩʍ ɖυng Ngọc.

“Tu vi của ta…” Cô bỗng nhiên ý thức được cái gì.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc dò xét tu vi của cô một chút, chậm rãi nói: “Luyện Khí ngũ giai.”

Hôm nay kéo dài thời gian tu luyện mang đến chỗ tốt duy nhất chính là… Quý Thanh Trác sớm đem tu vi tăng lên tới Luyện Khí ngũ giai, ít nhất có thể ở trong lớp tu luyện lấy được một cái điểm đạt tiêu chuẩn.

Quý Thanh Trác lập tức đem lực chú ý đặt ở trên tu vi của mình, đại não của cô trống rỗng, không rảnh đi nghĩ TᏂẩʍ ɖυng Ngọc rốt cuộc làm sao vậy, cô bắt đầu tính toán nếu khóa tu luyện của mình chỉ có thể lấy được điểm vừa đạt tiêu chuẩn, như vậy ở các khóa học khác cần lấy được bao nhiêu điểm mới có thể bảo đảm mình ở phía trước vị trí tiền tam.

Thành tích kiểm tra hàng năm chiếm phần lớn khảo hạch trong môn cuối cùng, cái vị trí tiền tam này cô cần thiết lấy được.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc nếu biết cô đang suy nghĩ cái gì, nhất định sẽ kéo cô tu luyện mười canh giờ, nhưng hắn không biết, hiện tại hắn nhìn Quý Thanh Trác chỉ cảm thấy cô vẫn ngốc ngốc như vậy, giống đầu gỗ.

“Có thể đi sao?” Hắn cúi người hỏi cô, mái tóc đen trên vai buông xuống, khuôn mặt hắn có một loại tuấn mỹ xuất trần cũng mang theo một chút khí tức cấm dục bất khả xâm phạm.

Ai có thể nghĩ đến dưới bề ngoài giống như trích tiên này lại đang bao bọc lấy cái đồ vật gì đâu?

Quý Thanh Trác thử một chút, có thể đi rồi, vì thế cô chính mình ngoan ngoãn đứng trên thân Táng Tuyết Kiếm của TᏂẩʍ ɖυng Ngọc.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc không hỏi chuyện con ốc biển kia nữa, hắn tựa hồ đem chuyện này quên mất.

Hắn dẫn cô trở về, nhưng lúc này đã gần rạng sáng, Quý Thanh Trác nhắc không ngủ được bao lâu.

Mặc dù vậy, Quý Thanh Trác vẫn nghiêm túc rửa mặt rồi sau đó bò lên giường.

Hiện đã là mùa thu, Quý Thanh Trác chăn trên giường thay đổi càng thêm dày nặng nhưng cô vẫn là như cũ rụt đến góc tường, sau đó đem cái này chăn dày nặng này kéo tới, đắp lên người mình.

Chăn dày lấp đầy lông vũ tuy rằng mềm nhẹ vẫn thực nặng, nhưng Quý Thanh Trác vẫn là kéo chăn lên đỉnh đầu mình đem cả người chính mình bao bọc bên trong đó.

Cô giống như đem mình giấu ở trong một cái kén thật dày, bộ dáng này ngược lại cùng cô ở trong không gian tu luyện bị khí tức TᏂẩʍ ɖυng Ngọc bao vây có chút tương tự.

Quý Thanh Trác vốn là cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn, cô xác thật không chán ghét, thậm chí có chút thích TᏂẩʍ ɖυng Ngọc bao vây lấy cô như vậy, cùng với chính cô đắp chăn quấn mình thành một cái kén cũng là giống nhau.

Ngoài phòng có gió thổi qua mang đến hơi thở lạnh lẽo, Quý Thanh Trác đang ngủ say lại đem chăn quấn chặt một chút.

Thời gian khảo nghiệm hàng năm thực mau đã đến, Huyền Vân Tông lưu lại một tuần cho các đệ tử tham gia khảo thí hàng năm.

Đương nhiên, Quý Thanh Trác đầu tiên phải đối mặt chính là khảo thí của lớp tu luyện.

Bài khảo thí tu luyện ở trong chủ điện của Huyền Vân tông, đến lúc đó rất nhiều đệ tử cùng trưởng lão đều sẽ tham gia, đặc biệt là ở thăng tiên đại hội các trưởng lão thu đồ đệ tự nhiên phải tự mình đến chủ điện xem thành quả tu luyện của các đệ tử.

Quý Thanh Trác sư phụ Ngu Tố Không bản thân không thể có mặt, nhưng ở trong chủ điện có đặt một cái thủy kính dùng để thông tin, hắn thông qua thủy kính chú ý thành tích lớp tu luyện của Quý Thanh Trác.

Kỳ thật Ngu Tố Không có chút chột dạ, bởi vì thành tích tu luyện này cùng hắn một chút quan hệ đều không có.

Chân chính đem Quý Thanh Trác “lôi kéo” lên là TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, tuy rằng trên danh nghĩa hắn là đệ tử của đại hội Thăng Tiên lần này, nhưng thành tích của hắn đã sớm xuất hiện rồi.

Bởi vì thân phận đặc thù của hắn cho nên năm đó hắn mặc dù cùng thế hệ đệ tử tham gia khảo thí cùng khảo hạch nhưng thành tích cùng điểm số lúc đó lại được bảo lưu, đợi đến lần này thu vào đệ tử trong thăng tiên đại hội lại làm đồng nhiệm tính điểm của bọn họ.

Thành tích của TᏂẩʍ ɖυng Ngọc lúc ấy trong lớp tu luyện tự nhiên là tròn điểm, Luyện Khí cửu giai… kỳ thật chỉ là tiêu chuẩn khảo thí tu vi phong đỉnh đến cử giai, kỳ thật lúc đó hắn đã sớm đạt tới Trúc Cơ kỳ.

Quý Thanh Trác là cùng TᏂẩʍ ɖυng Ngọc đi Huyền Vân tông chủ điện, cô đứng ở trên Táng Tuyết Kiếm của hắn, không chủ động đáp lời, chỉ là nhìn phong cảnh nơi xa, hơn nữa còn tự hỏi chính mình nếu như ở thời điểm kiểm tra tu vi hít sâu một hơi, túc đủ khí lực, có phải hay không có thể đo ra tu vi nhiều hơn một chút.

Đề tài vẫn là muốn TᏂẩʍ ɖυng Ngọc tới tìm, hắn nhìn thanh sơn xẹt qua dưới chân, hỏi Quý Thanh Trác: “Trác Trác không hiếu kỳ thành tích của ta lúc đó hay sao?”

Quý Thanh Trác thực thành thật: “Tiểu Ngọc sư huynh, ta không hiếu kỳ.”

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc: “…” Ta liền biết.

Hôm nay hắn thành công bị Quý Thanh Trác nghẹn chết, cô tiếp tục nâng mặt lên hút khí, luyện tập pháp lực chính mình phát ra.

“Dây cót đã được kéo căng rồi.” TᏂẩʍ ɖυng Ngọc nhắc nhở cô, “Không thể càng căng, pháp lực của ngươi hiện tại thực sung túc.”

Gương mặt phồng lên của Quý Thanh Trác lập tức bẹp xuống, cô vỗ vỗ mặt chính mình, không có nói chuyện, rõ ràng là bởi vì ba chữ “lên dây cót” mà thẹn thùng.

“Cám ơn Tiểu Ngọc sư huynh.” Quý Thanh Trác rất cảm kích TᏂẩʍ ɖυng Ngọc trước khi rời khỏi Bạch Thủy Đảo còn giúp cô kiểm tra pháp lực dự trữ một chút.

Thực mau bọn họ tới chủ điện của Huyền Vân tông, cuối thềm thang đá bạch ngọc thạch mây khí vờn quanh, đại điện nguy nga, sau đó ánh nắng mặt trời rạng rỡ vì cung điện này mà mạ lên một tầng quang luân, nhộn nhạo bảy màu sắc như cầu vồng trên bầu trời.

Đến phụ cận Huyền Vân điện liền không thể bay, bậc thang ngọc thạch nhìn không thấy điểm cuối này yêu cầu chính mình tự đi lên.

Ngoài điện đã tốp năm tốp ba đệ tử đi về phía Huyền Vân điện, không chỉ có các đệ tử muốn tham gia khảo thí hàng năm mà còn có những đệ tử sư huynh sư tỷ khác, bọn họ đơn thuần chính là tới xem náo nhiệt.

Quý Thanh Trác không khiến người ta chú ý, nhưng là TᏂẩʍ ɖυng Ngọc có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, khi ánh mắt các đệ tử khác tập trung lại, cô có chút hối hận khi đứng bên cạnh hắn.

“Thẩm sư huynh.” Những cái đệ tử kia sôi nổi đi lên vấn an.

“Thẩm sư huynh ta mấy ngày trước đây có một cái trận pháp không quá minh bạch, có thể hỏi ngươi một chút sao?”

“Trưởng lão giảng bài lớp pháp thuật có chút tối nghĩa, Thẩm sư huynh có thể giải thích nghi hoặc sao?”

Bọn họ nắm lấy cơ hội lại đây cùng TᏂẩʍ ɖυng Ngọc hàn huyên, muốn hỏi hắn một ít nghi vấn tu luyện, rốt cuộc TᏂẩʍ ɖυng Ngọc quá ưu tú, thành tích khảo hạch của hắn ở khảo hạch trong môn phía trước của Huyền Vân tông sáng tạo ra một kỳ tích không cách nào phá vỡ.

Những đệ tử này chen chúc xô đẩy lại đây, Quý Thanh Trác thực thức thời muốn thối lui, bước chân cô chậm một chút rơi ở phía sau TᏂẩʍ ɖυng Ngọc.

Cô nhấc chân lên chậm rãi đặt mũi chân lên thềm đá bạch ngọc, sau đó khinh khinh phiêu phiêu chậm rì rì mà rơi xuống đất… Quý Thanh Trác tận lực làm cho bước chân chính mình bất động thanh sắc mà chậm lại.

Nhưng là cô chậm lại, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc đi phía trước cô phảng phất sau lưng có đôi mắt dài, hắn một bên thuận miệng trả lời vấn đề của những đệ tử đồng môn kia, một bên cũng đồng dạng thả chậm lại bước chân.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc cũng không kêu Quý Thanh Trác không cần đi, hắn chính là theo bước chân của cô mà đi làm cho cô không có ném được hắn.

Bên tai Quý Thanh Trác tràn ngập thanh ong ong của những đệ tử kia, thậm chí trong đó còn có người nhắc tới cô.

“Bên cạnh Thẩm sư huynh chính là vị phàm nhân lúc trước thông qua thăng tiên đại hội sao?”

“ Nàng vẫn luôn ở trong Bạch Thủy Đảo, chúng ta cũng chưa từng gặp qua nàng như thế nào!”

“Sư muội này như thế nào vẫn luôn cúi đầu, vừa rồi thời điểm Thẩm sư huynh dẫn nàng bay trên trời, nàng thoạt nhìn bộ dáng không tồi nha.”

Những lời này vừa mới nói xong, nụ cười tiêu chuẩn trên mặt TᏂẩʍ ɖυng Ngọc liền dừng lại, khóe môi hắn nhếch lên chậm rãi thu trở về.

“Được rồi, các ngươi đi Huyền Vân Điện trước đi.” Hắn trầm giọng nói làm cho bọn họ rời đi, thân ảnh cao lớn chắn ở trước mặt Quý Thanh Trác, đem cô che chở ở phía sau chính mình.

Quý Thanh Trác thở phào nhẹ nhõm một hơi, những người này cuối cùng cũng rời đi, bước chân của cô cũng nhẹ nhàng hơn.

Cô không rõ vì cái gì TᏂẩʍ ɖυng Ngọc còn chưa đi, nhưng nếu hắn muốn bồi ở bên người cô vậy thì liền ở bên cạnh đi, cũng tốt để cho hệ thống hấp thu nhiều thêm một chút năng lương.

Quý Thanh Trác xác thật là dần dần quen ở chung cùng với TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, loại cảm giác này nói như thế nào… Cô xác thật sợ hãi người khác, nhưng là TᏂẩʍ ɖυng Ngọc đối với cô mà nói khả năng không phải người khác, cũng có khả năng trong mắt Quý Thanh Trác, hắn không tính là người.

Cô đi xong bậc thang bạch ngọc liền thở hồng hộc, có chút mệt mỏi, thân thể cô gầy yếu cũng không phải nói láo, tố chất thân thể của cô xác thật so với người bình thường còn muốn càng nhược hơn một chút, ngay cả dáng người tay chân cũng nhỏ hơn một vòng.

Vốn dĩ trong Huyền Vân Điện có rất nhiều người, nhưng là TᏂẩʍ ɖυng Ngọc chắn ở phía trước Quý Thanh Trác, vừa lúc giúp cô ngăn lại những cái ánh mắt tìm tòi nghiên cứu thu hút qua đi.

Những cái ánh mắt bức người kia không có dừng ở trên người cô, Quý Thanh Trác thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trưởng lão chủ trì kiểm tra tu vi lần này là người quen, vừa nhìn thấy nàng, trong lòng Quý Thanh Trác treo một tảng đá lớn rơi xuống.

Mộ Anh trưởng lão cười tủm tỉm đứng ở giữa đại điện, bộ dáng của nàng đẹp mắt, tươi cười cũng ôn hòa điềm mỹ, sẽ không làm cho đệ tử đi lên tiếp nhận đo lường tu vi cảm thấy khẩn trương.

Hai hàng đầu tiên trong Huyền Vân Điện là trưởng lão trong môn, đi theo phía sau bọn họ chính là đệ tử thân truyền chính mình thu, mà đệ tử bình thường cùng đệ tử tiến lên vây xem đều tụ tập ở phía dưới.

Ở phía sau Mộ Anh trưởng lão treo một cái quầng sáng dùng pháp thuật hình thành, lập lòe ánh sáng màu lam.

Ở giữa quầng ánh sáng ghi lại thành tích của tất cả đệ tử trong đại hội Thăng Tiên lần này, bao gồm cả điểm biểu hiện trên lớp ngày thường, chỉ là thành tích hiện tại cùng bảng xếp hạng còn chưa công bố, người duy nhất công bố chính là TᏂẩʍ ɖυng Ngọc.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc quay đầu lại liếc mắt nhìn Quý Thanh Trác một cái.

Đều đã tới nơi này, Quý Thanh Trác đột nhiên có chút tò mò thành tích của TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, vì thế cô nhón chân, lướt qua đầu vai TᏂẩʍ ɖυng Ngọc nhìn điểm số của hắn.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc quay đầu lại, cứ như vậy vừa lúc nhìn thấy Quý Thanh Trác thò đầu dò nhìn thành tích của hắn.

…Trước đó không lâu cô còn nói: “Tiểu Ngọc sư huynh, ta không hiếu kỳ. “.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.