Ngươi Có Thể Hay Không Công Lược Vai Phản Diện

Chương 34



Quý Thanh Trác cảm thấy như vậy thực không thích hợp, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc quả thực chính là đang đoạt lấy công việc công lược của cô.

Đối với cách làm như vậy, Quý Thanh Trác đương nhiên là…thích nghe ngóng.

Không cần chính mình hao tâm tổn trí đi công lược, không có chuyện gì so với chuyện này càng thêm vui sướng.

Cô thản nhiên tiếp thu sự thật này rồi ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau trong lớp Ngự Thú, trưởng lão Cù Đình của lớp Ngự Thú học cũng công bố đề mục khảo thí hàng năm.

Đi theo phía sau hắn là một đám Huyền Sương Thú cao lớn uy mãnh, hắn nói với một đám đệ tử Quý Thanh Trác: “Mọi người cùng Huyền Sương Thú ở chung lâu như vậy, nghĩ đến tình cảm nhất định thực tốt đi?”

Quý Thanh Trác đứng ở cuối đám người, cô nhìn trộm Huyền Sương Thú được phân phối cho chính mình một chút, đại gia hỏa kia đứng ở giữa đồng bạn có vẻ phá lệ cao lớn, ngẩng đầu, bộ dáng có chút cao lãnh.

Cô cảm thấy cảm tình của mình với Huyền Sương thú cũng không tốt lắm, lần trước nó đá cô một cước, cô đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ.

“Đến lúc đó ta sẽ khảo nghiệm các ngươi cùng Huyền Sương thú ăn ý, các ngươi sẽ chung tay cùng linh thú của mình hoàn thành nhiệm vụ ta bố trí cho các ngươi, đến lúc đó dựa theo thời gian hoàn thành nhiệm vụ để chấm điểm.” Cù Đình vỗ vỗ cổ Huyền Sương Thú bên cạnh mình, tuyên bố, “Về phần cụ thể nội dung nhiệm vụ có liên quan đến năng lực của Huyền Sương thú, tốc độ cạnh tranh, chiến đấu, truy tung, pháp thuật thuộc tính băng đều sẽ có đề cập đến.”

“Thực lực của Huyền Sương Thú thành niên phối hợp với các ngươi này đó những đệ tử tu vi Luyện Khí, nhiều nhất có thể phát huy ra thực lực của Kim Đan tu sĩ, cho nên những nội dung trong khảo thí này nếu chỉ dựa vào lực lượng cá nhân chính mình là vô pháp hoàn thành.” Cù Đình dặn dò một câu, hắn biết trong những đệ tử mà hắn mang theo có những cái thực lực rất mạnh. Tất cả bọn họ đều kiêu ngạo và không muốn mượn sức mạnh của linh thú.

Quý Thanh Trác đối với phương thức khảo hạch có thể ôm đùi này rất vừa lòng, cô làm không được liền để cho Huyền Sương Thú đi làm, khảo hạch năm nay thật sự là nhân tính hóa.

Để có được một cái kết quả tốt, hôm nay cô chủ động tiếp đón Huyền Sương Thú thành niên của mình: “Ngươi hảo.”

Con Huyền Sương Thú thành niên này tiến lại gần, nó vốn nhìn thấy Quý Thanh Trác thì thực hưng phấn, nhưng nó cúi đầu ngửi tay Quý Thanh Trác một chút, thế nhưng dường như nó ngửi thấy hương vị quen thuộc của đồng loại.

Huyền Sương Thú thành niên này cảnh giác lên, Quý Thanh Trác nhất định là có Huyền Sương thú khác!

Nó trừng lớn mắt nhìn Quý Thanh Trác, sau đó xoay người sang chỗ khác, không có ý định phản ứng lại với cô.

Quý Thanh Trác không nghĩ tới đại gia hỏa này thế nhưng ghen tị, trước kia nếu như Huyền Sương thú này không nháo cô, cô sẽ thực vui vẻ, nhưng lần này, cô cảm giác được Huyền Sương thú không thích hợp.

“Băng Sương.” Cô kêu nó, tên này là Cù Đình lấy cho nó.

Băng Sương không để ý tới cô, hơn nữa còn lắc cái đuôi của mình, trên đuôi nó có hoa băng trong suốt, dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh. Miếng hoa băng sắc bén phía cuối nó cố ý ném ra, xẹt qua trước mặt Quý Thanh Trác, cắt ra một lỗ hổng trên váy áo của cô.

Quý Thanh Trác không để ý váy của mình bị hỏng, cô lấy ra Băng Linh Quả, nâng lên trước mặt nó: “Ăn sao?”

Băng Sương quay đầu đi, tránh đi Băng Linh Quả này.

Quý Thanh Trác không suy nghĩ cẩn thận vì cái gì nó cáu kỉnh, nội dung kiểm tra trên lớp hôm nay là phải phối hợp với Huyền Sương Thú làm nó phun ra tiếng gào thét mang phong tuyết đến, hiện tại Băng Sương bãi công, cô cũng không có biện pháp gì.

Vì thế cô cầm Băng Linh Quả, tay không nhúc nhích, cứ như vậy cứng đờ, cô không biết dỗ dành người khác, dỗ thú cũng sẽ không, hơn nữa cô cũng không có vui Mao Mao hoặc là Lại Lại như vậy, cho nên cô cứ như vậy cùng nó tiêu hao.

Băng Sương nôn nóng vẫy đuôi chính mình, dư quang của nó chú ý tới Băng Linh Quả trong tay Quý Thanh Trác, cô đã cầm những quả này nâng niu thật lâu.

Nó chạy đi, cố ý đem Băng Linh Quả trong tay Quý Thanh Trác đụng ngã, Băng Sương mặc dù là Huyền Sương thú được Cù Đình nuôi dưỡng có năng lực mạnh nhất nhưng nó cũng là một con Huyền Sương Thú có tính tình kém cỏi nhất. Lúc ấy khi linh thú lựa chọn đồng bọn, không ai chọn Quý Thanh Trác, chỉ có Băng Sương nhất nhất phản nghịch chọn cô.

Tay Quý Thanh Trác bị Băng Sương đụng một cái, Băng Linh Quả trong tay rơi xuống trên mặt đất, cô cũng không tức giận, bởi vì cô biết tính tình Băng Sương không tốt.

Thân mình cô ngồi xổm xuống, chậm rãi nhặt Băng Linh quả rơi rụng đầy đất nhặt lên tới, động tác cũng thực cẩn thận.

Mạnh Dao Lam ở xa xa cùng Huyền Sương Thú của mình chơi đùa chú ý tới tình huống nơi này phát sinh, nàng xoay người lại, nhìn Quý Thanh Trác.

Quý Thanh Trác cúi đầu nhặt Băng Linh quả trên mặt đất, tư thái thực chuyên chú, Băng Sương ở một bên dậm chân sinh khí, đuôi hoa băng không ngừng vung lên.

Băng Sương trong lòng đang suy nghĩ, Quý Thanh Trác vì cái gì không tới hống hống nó, cô nói một câu, nó liền vui vẻ.

Nhưng Quý Thanh Trác tình nguyện đi nhặt trái cây trên mặt đất cũng không chịu liếc mắt nhìn nó một cái, nghĩ đến đây, nó càng sinh khí.

Quý Thanh Trác xác thật không rõ trong lòng Băng Sương loanh quanh lòng vòng, cô thậm chí còn không biết vì sao nó lại sinh khí.

Cô đem Băng Linh Quả một lần nữa đặt trở lại trong giỏ, nhẹ giọng thở dài.

Mạnh Dao Lam dắt Huyền Sương Thú của mình đi tới, nàng liếc nhìn Băng Sương ở xa xa một cái, lại đi tới trước người Quý Thanh Trác: “Quý cô nương.”

“A?” Quý Thanh Trác ngước mắt nhìn Mạnh Diêu Lam, tầm mắt của cô tránh đi ánh mắt của nàng ấy, dừng trên đuôi ngựa nàng ấy buộc chỉnh tề.

“Đoạn thời gian trước, ngươi từ chợ mang về một con tiểu Huyền Sương Thú?” Mạnh Dao Lam hỏi.

Quý Thanh Trác mang cái giỏ nhỏ của mình đựng Băng Linh Quả, gật gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Nó ghen tị, nó ngửi thấy hương khí của đồng loại khác trên người ngươi.” Mạnh Dao Lam nhắc nhở cô.

“A…” Quý Thanh Trác lại đáp một tiếng, cô quay đầu nhìn Băng Sương đứng ở xa xa, lông mày nhíu lại, tựa hồ có chút không hiểu.

Băng Sương trừng mắt liếc nhìn Quý Thanh Trác một cái, nó không chạy về phía Quý Thanh Trác.

“Ta không biết.” Quý Thanh Trác nói, cô luống cuống tay chân, không biết ứng phó với tình huống này như thế nào.

“Ngươi dỗ dành nó, nó liền vui vẻ.” Mạnh Dao Lam nói cho cô biết biện pháp giải quyết, “Linh thú thực dễ dỗ dành, chỉ cần nói cho nó biết, nó chính là đối tác đáng tin cậy nhất của ngươi, nó liền sẽ trở lại.”

Quý Thanh Trác mày nhíu lại, cô nhìn Băng Sương ở nơi xa ngẩng cao đầu, cô lắc lắc đầu: “Ta không thể lừa nó.”

“Cù trưởng lão thực thích nó, nó không phải là đồng bọn ta tín nhiệm nhất, chờ đến khi lớp Ngự Thú học chấm dứt, nó sẽ bị mang đi, như thế nào có thể vẫn luôn cùng ta ở bên nhau đâu?” Quý Thanh Trác thực nghiêm túc mà nói.

Đôi khi, cô lý trí đến đáng sợ, ngay từ lúc bắt đầu cô liền biết không thể đầu tư quá nhiều cảm tình vào trong lớp học này, cô quá nhiệt tình đối với Băng Sương không phải là một chuyện tốt.”

“Ngươi…” Đôi mắt Mạnh Dao Lam khẽ nâng lên, mắt phượng xinh đẹp của nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt Quý Thanh Trác, trên gò má hoàn mỹ vô khuyết của cô cơ hồ không có cảm xúc dao động quá lớn, đôi mắt cô bình thản ôn nhu, đôi môi khẽ nhếch lộ ra răng nanh, có chút đáng yêu, bộ dáng cũng thưc dễ khi dễ.

Quý Thanh Trác xác thật giống như một khối đầu gỗ, hoặc là nói cô giống như cây cối, che bóng cho người qua lại, nhìn như dày rộng nhu hòa nhưng người tới rời đi, cô cũng sẽ không đuổi theo người đó.

“Vậy ngươi… Chờ nó chính mình lại đây đi. “Mạnh Dao Lam cũng không biết phải làm sao bây giờ, nàng ấy giúp Quý Thanh Trác gọi Băng Sương một chút nhưng đại gia hỏa kia căn bản không thèm nhìn nàng ấy.

Nàng dắt Huyền Sương thú của mình chuẩn bị rời đi, Huyền Sương thú thực dính nàng, tựa hồ đem nàng trở thành chủ nhân duy nhất, mới vừa rồi Quý Thanh Trác đối thoại với Mạnh Dao Lam, linh thú này cũng nghe không hiểu.

Quý Thanh Trác sau khi nói lời cảm tạ với Mạnh Dao Lam liền xách theo giỏ đầy Băng Linh Quả đi về phía Băng Sương.

Lần này Băng Sương không có chạy, nó nhìn chằm chằm đôi mắt Quý Thanh Trác, rất là buồn bực.

Quý Thanh Trác không sợ cùng ánh mắt linh thú đối diện, bởi vì linh thú thực đơn thuần, nhìn ánh mắt của chúng nó sẽ không làm cho cô vì cảm giác được tình cảm của đối phương mà cảm thấy lo lắng.

“Băng Sương.” Quý Thanh Trác gọi nó, thanh âm nho nhỏ.

Băng Sương quay đầu, nó lại ngửi thấy tay Quý Thanh Trác một chút, dậm dậm chân, còn đang sinh khí.

“Ta chỉ có thể gặp ngươi hai lần một tuần.” Quý Thanh Trác cũng mặc kệ nó có nghe hiểu hay không, chỉ chậm rãi cùng với nó giảng đạo lý, “Càng nhiều thời gian vẫn là Cù trưởng lão bồi ngươi, Cù trưởng lão nuôi dưỡng nhiều Huyền Sương thú như vậy, ngươi như thế nào không bực hắn?”

Băng Sương tựa hồ nghe hiểu vấn đề của Quý Thanh Trác, vì cái gì nó không bực Cù Đình, bởi vì Cù Đình là chủ nhân của nó, Quý Thanh Trác đối với nó mà nói, cô càng giống đối tượng nó đại phát từ bi bố thí, không ai chọn cô, chỉ có nó chọn cô, cô vì cái gì còn muốn dưỡng Huyền Sương thú khác?

“Phát giận như vậy, thực không có đạo lý.” Quý Thanh Trác vỗ vỗ cổ nó nói, ngữ khí của cô vẫn mềm mại, âm đuôi kéo dài phảng phất sẽ ngủ thϊếp đi ngay sau đó.

Băng Sương chỉ muốn Quý Thanh Trác hống nó, nhưng Quý Thanh Trác không muốn lừa nó, cô trầm mặc, vì thế nó chỉ có thể xoay đầu tới một chút lại một chút đụng vào bả vai Quý Thanh Trác, muốn cọ đến trong lòng ngực cô.

Mặc dù động tác của nó rất nhẹ nhưng Quý Thanh Trác vẫn bị nó đụng té ngã, hai tay cô chống trên mặt đất, lòng bàn tay bị mài mòn chảy máu ra tới.

Lòng bàn tay có chút đau, Quý Thanh Trác bất đắc dĩ nhìn nó, từ một mức độ nào đó mà nói, cô là một cái chủ nhân linh thú thực nghiêm khắc, vô luận là Huyền Sương thú muốn làm như thế nào để cho cô cấp ra đáp án, cô cũng sẽ không phản ứng với nó.

Lúc này, Cù Đình trưởng lão đi tới phía sau cô, cúi người đỡ cô dậy.

“Cám ơn Cù trưởng lão.” Quý Thanh Trác cúi đầu nói một tiếng cảm tạ.

“Tính tình Băng Sương xác thật không tốt lắm.” Cù Đình vẫy tay với Băng Sương, đại gia hỏa này liền hướng hắn chạy tới, nghiêng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay hắn thực thuận theo.

“Nếu nó không phối hợp với ngươi, ngươi còn có thể lại chọn thêm một con, hoặc là đem con linh thú kia ngươi chính mình nuôi dưỡng mang lại đây tham gia khảo thí hàng năm.” Cù Đình nói với cô.

“Lại Lại còn…” nhỏ. Quý Thanh Trác còn chưa có nói xong, Cù Đình liền hướng cô làm ra một cái thủ thế im lặng.

Băng Sương nghe được những lời này của Cù Đình, lập tức đem đầu nâng lên tới, không dám tin tưởng mà nhìn Quý Thanh Trác cùng Cù Đình.

“Nàng ấy là chủ nhân của ngươi, cũng không phải người yêu hay bạn đời của ngươi.” Cù Đình vỗ đầu Băng Sương một cái, nói với nó, “Ngươi là một cái đại cô nương, một cái đạo lý đơn giản như vậy cũng đều không hiểu.”

Băng Sương ngoan ngoãn hướng về phía Quý Thanh Trác đi tới, ở trước mặt cô cúy thấp đầu.

“Học Ngự Thú lâu như vậy, cũng chỉ có ngươi mới hiểu được đạo ngự thú.” Cù Đình thở dài, “Mấy năm trước, có một linh hồn thú ta nuôi dưỡng, bởi vì kết thúc lớp học ngự thú, cùng đệ tử trên lớp tách ra, về sau nó vì không ăn không uống mà chết. ”

“Hắn dỗ dành nó, lừa gạt nó, chờ đến sau khi rời đi cũng không quay đầu lại.” Cù Đình nhéo nhéo mi tâm, có chút bất đắc dĩ.

“Vâng.” Quý Thanh Trác không nói nên lời an ủi gì, cô chỉ đem dây thừng dắt Băng Sương nhận lấy.

Băng Sương không dám lại ở trước mặt cô cáu kỉnh, bởi vì nó biết Quý Thanh Trác sẽ không quản nó.

Trong bài kiểm tra ngự thú, Băng Sương còn rất phối hợp, mang lại thành tích tốt cho Quý Thanh Trác.

Giải quyết xong cái đại gia hỏa này, Quý Thanh Trác mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô trở lại Bạch Thủy Đảo của mình, ngồi xổm bên bờ suối, thi triển Dẫn Thủy Quyết tới rửa sạch vết trầy xước trên tay mình.

Cô muốn giải quyết vết thương trước rồi mới đi đến nơi đó của TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, nhưng trong rừng lại truyền đến tiếng lá cây rào rạt, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc không biết từ nơi nào đi ra tới phía sau cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.