Sau khi Nhâm Niệm tan ca trở về mới phát hiện trong nhà chỉ có mình bà nội Chu, trong khoảng thời gian này, công ty cũng không có việc gì, mẹ nuôi và cha nuôi đáng ra phải nên ở nhà mới đúng, hơn nữa Chu Trị An và Nghê Vân đã bồi dưỡng trước năng lực ứng đối cho hai anh em Chu gia nên cũng rất ít khi hỏi đến chuyện thương trường.
Dù sao sau này công ty cũng giao cho 2 anh em chúng, bọn họ có thể thoải mái hơn. Hai ngày trước cha nuôi và mẹ nuôi còn thương lượng muốn đi nước ngoài du lịch, chẳng lẽ là đã đi trước dự định?
Nhâm Niệm ở cùng với bà nội Chu, sau khi Chu Gia Dực kết hôn đã chuyển ra ngoài, mọi chuyện đều theo ý của vợ anh, còn Chu Gia Trạch cũng không thường về nhà, người ở bên cạnh bà nội Chu thời gian dài nhất có lẽ là Nhâm Niệm
Cô cảm thấy tò mò: “Bà nội, tại sao không thấy cha mẹ nuôi, bọn họ đâu rồi?”
“Đừng nói nữa” Nét mặt bà nội Chu giờ đây rất phức tap, khuôn mặt vốn tràn đầy khe rãnh, bây giờ các nếp nhăn càng đan xen vào nhau, vừa tức giận lại mang theo vẻ bất đắc dĩ, đồng thời lại cũng có vài phần lo lắng
Hóa ra, xế chiều hôm nay, bên cục cảnh sát gọi điện thoại đến nói có người báo cảnh sát là bị Chu Gia Trạch đến quấy rầy, vì thế cảnh sát chạy tới bắt anh ta về đồn, bây giờ thông báo cho cha mẹ đến bảo lãnh.
Đây là lần đầu tiên Chu Gia Trạch bị Thẩm Tâm Dịch nói lời chia tay, sau khi bị cô ta mắng cho một trận, anh vẫn không hết hy vọng mà đuổi theo cô trở về Thẩm gia. Thẩm Tâm Dịch mặc kệ anh ở bên ngoài gào thét, Thẩm Tâm Dịch vẫn như cũ, nhốt mình trong phòng đánh mạt chượt với bạn bè, hoàn toàn không để ý đến Chu Gia Trạch, đến khi thấy Chu Gia Trạch không có ý định rời đi thì trực tiếp gọi điện thoại đến cục cảnh sát
Chu Gia Trạch vốn chỉ cho là cô muốn giận dỗi với anh mà thôi nên cũng không để tâm lắm, nhớ lại tình cảm nhiều năm như vậy, anh nghĩ chỉ cần anh gào thét, cô sẽ hồi tâm chuyển ý, trước kia lúc bọn họ ở bên nhau, sóng to gió lớn gì cũng đều cùng nhau trải qua, bây giờ chỉ vì một chút chuyện nhỏ, làm sao có thể phá hủy tình cảm nhiều năm của họ. Cho dù trong lòng anh không hề xem trọng, nhưng vẫn chủ động nhận sai, thực ra khi Thẩm Tâm Dịch nói lời chia tay, anh hoàn toàn không thể chấp nhận được
Anh đã nghĩ có phải cô có tình yêu khác rồi không? Nhưng anh không hề thấy cô có người mới, nếu như cô chỉ muốn cho anh một bài học, dường như cô đã biểu hiện hơi quá rồi
Cho dù là chia tay anh cũng cần một lý do thích hợp, nhưng bây giờ cô không muốn gặp anh, thậm chí nhìn thấy anh cũng cảm thấy phiền
Chu Gia Trạch thật cảm thấy luống cuống, cái gì gọi là thể diện, tự tôn, anh đều không màn, chỉ đứng gào thét ở bên ngoài Thẩm gia, hy vọng Thẩm Tâm Dịch có thể xuất hiện
Nhâm Niệm nghe bà nội Chu nói xong, sắc mặt cũng không thay đổi, cũng không duy trì sự quan tâm hay lo lắng quá cao đối với chuyện này, chỉ khuyên bà nội Chu đừng lo lắng, Chu Gia Trạch nhất định sẽ không sao. Kỳ thật, không phải bà lo lắng Chu Gia Trạch sẽ xảy ra chuyện gì, chẳng qua là tên tiểu tử này si tình con bé Thẩm gia như vậy, bà không biết nên làm thế nào cho đúng. Tuy rằng, người ta nói, nhìn thấy cháu nội có thể ở bên người mình yêu thì người làm bà nội như bà nên chúc phúc, nhưng bây giờ rõ ràng cháu nội của bà cưng chiều nha đầu kia như vậy, nhưng nó lại quá kiêu ngạo. Nếu hai người bọn họ ở bên nhau thì cháu nội của bà sẽ chịu thiệt thòi
Nhâm Niệm không dám biểu lộ sự lo lắng của mình ra bên ngoài, mặc dù cô rất muốn biết diễn biến tiếp theo của câu chuyện, nhưng vẫn ép mình không nên hỏi, bây giờ thân phận của cô không thích hợp. Cô không còn là thiên kim tiểu thư như lúc trước. bây giờ đã được Chu gia nhận nuôi, cô nên biết ơn, nếu như cô có ý đồ với Chu Gia Trạch, thì người khác sẽ nhìn cô như thế nào? Quan trọng nhất là, người của Chu gia sẽ đối xử với cô ra sao? Cô không hy vọng mọi người bên cạnh sẽ đối xử lạnh nhạ với mình, điều đó làm cho cô càng thêm khó chịu
Gần đến chạng vạng, Chu Trị An và Nghê Vân mới đưa Chu Gia Trạch về, trên mặt anh rõ ràng bị thương. Hơn 2 giờ trước, lòng của cô vẫn luôn dõi theo, bây giờ nhìn thấy bộ dạng của anh như vậy, nhịn không được cảm thấy xót xa, trong lúc cô không có phản ứng gì thì bà nội Chu đã tập tễnh đi đến ôm lấy Chu Gia Trạch rồi trách mắng đám người của cục cảnh sát lại dám tra tấn cháu nội của bà như vậy
Có lẽ, người già đều thương yêu cháu của mình, cho dù anh có làm việc vô liêm sỉ cỡ nào thì bà nội Chu vẫn lo lắng cho anh nhất
Nghê Vân ho khan một tiếng không nói gì, trái lại, Chu Trị An lạnh nhạt nhìn con trai của mình: “Mẹ không cần bênh nó mà trách oan người khác, Gia Trạch là bị con đánh”
Bà nội Chu giận dữ liếc con trai mình một cái nhưng cũng không nói thêm gì. Làm mẹ trước sau vẫn hiểu con trai của mình, bình thường tính cách rất ôn hòa, mọi chuyện đều tôn trọng ý kiến của vợ, chỉ khi nào cố chấp lên thì ai khuyên cũng không được
Hôm nay Chu Trị An thật sự tức giận, lúc nhận được điện thoại của cục cảnh sát đã bắt đầu nổi giận, đứa con trai này của ông từ nhỏ được khen là thông minh, chính ông cũng vô ý nuông chiều nó, thấy con mình luôn thuận buồm xuôi gió ông cũng cảm thấy yên lòng. Cho dù Chu Gia Trạch yêu đương với Thẩm Tâm Dịch, ông cũng thấy con trai ông tinh mắt. Nhưng bây giờ hai đứa nó đã cãi nhau thành như vây mà thằng quỷ này còn muốn nổi điên, một chút khí phách cũng không có, bộ dạng hèn mọn như vậy làm cho Chu Trị An bừng bừng lửa giận, trên thế giới có nhiều phụ nữ như vậy mà con trai ông không thèm đếm xỉa, Thẩm Tâm Dịch dựa vào cái gì chà đạp con trai của ông như vậy?
“Tiểu tử thối, con dám đi Thẩm gia làm mất mặt ba nữa, ba sẽ đánh gãy chân của con” Chu Trị An nói lời giữ lời, nói ra những lời này chính là muốn cảnh cáo con trai mình
Giờ phút này Chu Gia Trạch cũng không khinh suất như trước, biết chọc giận ba mình cũng không có lợi nên ngồi tại chỗ không lên tiếng.
Sau khi Chu Trị An rời khỏi, Nghê Vân sắm vai mẹ hiền khuyên nhủ con trai: “Đừng trách ba con nói chuyện khó nghe, con xem, chuyện con làm hôm nay mà truyền đi, mặt mũi ba con còn biết đặt ở chỗ nào?”
Chu Gia Trạch vẫn im lặng, Nghê Vân không thể làm gì khác hơn vừa khuyên nhủ vừa dỗ dành
Nhâm Niệm đứng ở phía sau bà nội Chu mím môi không nói một lời, hạnh phúc của anh cho đến bây giờ đều không liên quan đến cô, đau khổ của anh cũng không quan hệ tới cô, cho đến bây giờ cô đều không bước vào được thế giới của anh. Cô giật giật khóe miệng nhưng phát hiện trong miệng mình cũng là chua xót
Nhâm Niệm vẫn như bình thường, đi làm rồi tan tầm, cô không muốn chính mình bị ảnh hưởng quá sâu, cho dù chỉ tỏ ra bình thản bên ngoài. Chỉ là hôm nay, sau khi cô trở về, Chu Gia Trạch lại bị Chu Trị An giáo huấn một trận, nguyên nhân là vì Chu Gia Trạch lại muốn chạy trốn ra ngoài, anh rất muốn biết vì sao Thẩm Tâm Dịch rời bỏ anh, một chút tâm lý chuẩn bị anh cũng không có
Lần trước Chu Trị An đã giáo huấn con trai một trận, lần này ai khuyên ông cũng không để ý, quất roi lên người Chu Gia Trạch.
Nhâm Niệm vừa mới trở về, trong nhà đã loạn cả lên, bà nội Chu che chở cho Chu Gia Trạch nói: “Con muốn đánh thì đánh mẹ trước đi”
Nghê Vân cũng khuyên chồng của mình: “Mẹ đã từng tuổi này rồi, ông nhẫn tâm nhìn thấy mẹ khó chịu sao? Lần trước không phải bác sĩ đã nói chúng ta phải giúp tâm trạng mẹ vui vẻ thì mới có lợi cho sức khỏe sao?”
Chu Trị An hung hăng liếc mắt nhìn con mình một cái, lúc này mới bỏ roi trong tay, Nghê Vân nhặt roi lên nghĩ thầm nhất định phải giấu ở chỗ chồng bà không tìm thấy được
Nhâm Niệm ngơngác đứng ở tại chỗ, từ từ đi qua đỡ bà nội Chu dậy, mà Chu Gia Trạch cũng không thèm liếc nhìn cô, cô không có cách nào bắt ánh mắt mình dời khỏi anh, không biết anh đã bị đánh bao lâu, trên áo cũng có vết máu
Anh cố chấp biết bao, chỉ là cố chấp vì một người con gái khác
Nhâm Niệm chợt nghĩ đến một bộ phim truyền hình nào đó mình đã từng xem, nữ chính cười nói với bạn của mình: Anh ta không thích tôi càng chứng minh ánh mắt của tôi không sai, anh toàn tâm toàn ý yêu công chúa trong lòng mình, đây mới là người tôi yêu, nếu như đơn giản chỉ vì sự xuất hiện của tôi mà anh lại không yêu công chúa của mình nữa, vậy thì người đó còn xứng đáng để tôi yêu sao?
Kỳ thật nên dùng một câu như thế này: Tôi yêu anh, nhưng tình yêu của tôi không liên quan đến anh, chỉ liên quan đến mình tôi mà thôi.
Nhâm Niệm an ủi bà nội Chu, lại nhớ đến có một loại thuốc đối với miệng vết thương rất hữu hiệu, hơn nữa còn rất rẻ. Trước kia, một bạn đồng nghiệp của cô gặp phải một khách hàng biến thái đưa ra yêu cầu khiếm nhã, bạn của cô không đồng ý, vị khách kia lại ra tay ngoan độc, đánh bị thương đồng nghiệp của cô. Lúc đó cô ấy bảo cô đi tiệm thuốc mua loại thuốc này, hơn nữa sẽ không để lại sẹo
Sau khi tâm tình của bà nội Chu bình phục, Nhâm Niệm đến tiệm thuốc mua thuốc
Thuốc đã mua rồi nhưng cô không biết làm thế nào để đưa cho anh, đứng trước cửa phòng anh do dự hồi lâu mới gõ cửa, nửa ngày cũng không có người ra mở.
Cô thở dài một tiếng định bước đi lại phát hiện cửa cũng không khóa, cô mở cửa nhưng thấy anh không có ở đây, cô nghĩ muốn để thuốc xuống rồi rời khỏi. Nhưng sau khi vào phòng lại do dự không biết nên để thuốc ở đâu, nếu như để ở chỗ anh có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấy bằng không anh nhất định sẽ không lưu ý đến
Suy nghĩ một cht, cô cầm thuốc để ở trên tủ đầu giường, trước khi anh ngủ mới có thể nhìn thấy
Cô đem thuốc muốn để xuống thì cánh cửa đã bị người đẩy ra, sắc mặt Chu Gia Trạch cực kém, sau khi nhìn thấy cô càng thêm nổi giận: “Cô đang làm gì?”
Cô vẫn biết mình rất yếu đuối, ở trước mặt anh cũng không dám nói một câu cũng không biết nên mở miệng thế nào, chỉ có thể không ngừng sắp xếp lời nói nhưng cuối cùng mới phát hiện dù cô có nói gì với anh cũng không quan trọng: “Tôi chỉ muốn đưa thuốc cho anh”
Chu Gia Trạch nhìn thấy dáng vẻ nhát gan của cô, trong lòng cũng không nổi lên thương tiếc, anh đem sự nhát gan của cô so sánh với sự bình thản tư nhiên của Thẩm Tâm Dịch, cảm thấy người phụ nữ anh nhìn trúng không giống với người thường, đồng thời anh cũng nhận định chỉ có người con gái như Thẩm Tâm Dịch mới xứng đáng để anh trả giá
“Chu gia chúng tôi nghèo đến nổi ngay cả một hộp thuốc cũng không mua nổi, cần cô bố thí sao?” Khóe miệng Chu Gia Trạch lộ ra nụ cười, không có chút tôn nghiêm càng làm cho người ta muốn đánh
Nhâm Niệm nhếch miệng, như hoàn toàn không nghe thấy mỉa mai trong lời nói của anh: “Loại thuốc này rất tốt, nhất là đối với vết thương bên ngoài”
Thanh âm của cô ngày càng thấp, Chu Gia Trạch không khỏi cảm thấy phiền chán: “Được rồi, cô có thể đi.”
Nhâm Niệm nhìn anh muốn nhắc anh loại thuốc này rất tốt, bạn của cô sau khi dùng một ngày vết thương đã lên vảy, qua vài ngày thì vết thương cũng mờ dần và biến mất. Cô muốn nhắc nhở anh nhất định phải dùng, sau đó không nên để miệng vết thương chạm nước
Nhưng phiền chán trên mặt anh rõ ràng như vậy làm cô cảm thấy mình ở lại giống như một tội ác
Cô yên lặng rời khỏi phòng của anh, thuận tay đóng cửa lại, sau đó cô vẫn đứng ở cửa, nghĩ mình thật hèn mọn, cô cảm thấy mình vừa ngu lại vừa ngốc. Rõ ràng biết mình phí sức lại không có kết quả tốt nhưng cũng không có biện pháp không quan tâm đến anh. Anh giống như thứ gì đó bám chặt trên người cô, cô muốn phủi đi cũng không được!
Lúc cô phản ứng trở về thì lặng lẽ mở cửa, không phát ra tiếng động, không muốn để cho người trong nhà biết cô vẫn chưa đi, giống như ăn trộm, nhưng cô lại cười với chính mình, cô giống như ăn trộm không phải sao? Muốn trộm trái tim của anh, lại không biết ý đồ của mình sớm bị người khác nhìn thấu, hành động của mình chật vật không chịu nổi, cũng tạo cơ hội cho người khác cười nhạo mình.