Edit: Phi Nguyệt
Khả Khanh đặt miếng thịt bò vào đĩa rồi bày súp lơ và củ cải đỏ ở xung quanh, thêm cả khoai tây, và cuối cùng rắc chút hạt tiêu để tăng thêm hương vị cho món ăn.
“Ăn cơm thôi.” – Cô bưng đĩa thịt bò đặt lên bàn ăn đã được dọn sẵn, miệng gọi hắn.
Cừu Thiên Phóng nghe tiếng liền tắt TV, cầm chai rượu vang đỏ đi tới.
“Em nhớ anh thích ăn thịt bò chín năm phần phải không?” – Sau vài lần đi tiếp khách hàng cùng Cừu Thiên Phóng, cô đã ghi nhớ khẩu vị của hắn.
“Ừ.” – Cừu Thiên Phóng trợn tròn mắt nhìn bàn ăn trước mặt, Khả Khanh không chỉ cắm thêm một bình hoa hồng, còn có nến, thậm chí khăn ăn cũng được xếp gọn gàng theo phong cách chuyên nghiệp.
Cô mỉm cười, vừa xoay người trở vào phòng bếp vừa nói: “Dụng cụ mở chai ở trên bàn, làm phiền anh mở chai rượu, em đi lấy nước dùng.”
Cừu Thiên Phóng hoàn hồn cầm lấy dụng cụ, mở chai vang đỏ rồi rót vào hai ly rượu trên bàn. Xong việc, hắn ngồi xuống ghế, ngắm nhìn những thứ được bày biện trên bàn với ánh mắt nể phục.
Nói thật, đã lớn như vậy rồi nhưng chưa từng có ai vì hắn mà hao tâm tốn sức đến thế này.
Trong trí nhớ qua bao kiếp luân hồi của hắn cho tới nay, ngoại trừ cô ra thì không còn người nào đối đãi với hắn như vậy.
Từ trước đến nay hắn vẫn luôn là một kẻ không ra gì, lạnh lùng vô tình, hắn là người thích ăn miếng trả miếng, lấy bạo khắc chế bạo khiến mọi người xung quanh luôn sợ hãi, nhưng vẫn phải dựa vào hắn.
Từ lúc bắt đầu, cũng chỉ có nàng là thật tâm vì hắn.
Chỉ có nàng.
Khả Khanh đi từ trong bếp ra, trên tay cô không phải bát nước dùng, mà là một chiếc bánh gato cắm đầy những ngọn nến lung linh.
“Sinh nhật vui vẻ.” – Cô mỉm cười dịu dàng.
Hắn nhìn cô, nhìn nụ cười trên môi Khả Khanh khiến yết hầu bỗng khô không khốc không thể thốt ra lời, chỉ cảm thấy ngực mình như đang bị thứ gì đó nắm chặt.
“Xin lỗi, em không cẩn thận nhìn thấy được sinh nhật của anh.”
Chưa từng có ai quan tâm hắn đến thế.
Người cha nhận nuôi hắn không quan tâm, mẹ nuôi cũng vậy, mà chính hắn cũng không quan tâm đến chuyện đó, chỉ có cô là để ý đến.
Chỉ có cô nhớ những điều đó.
Chỉ có cô mà thôi.
“Em nhớ nhầm sao?” – Thấy Cừu Thiên Phóng trầm mặc không nói, chỉ mở to mắt nhìn chiếc bánh gato vừa được đặt lên bàn khiến Khả Khanh chột dạ, hỏi.
“Không… không phải.” – Giọng nói của hắn trở nên khàn khàn, hắn chuyển tầm nhìn lên gương mặt cô, – “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” – Vẻ mặt xúc động của hắn khiến cô cảm thấy hắn thật đáng yêu, Khả Khanh cầm lấy tay hắn, dịu dàng nói: “Nào, anh thổi nến đi, trước khi thổi còn phải ước nguyện nữa.”
Hắn nhìn người con gái ở trước mắt, lồng ngực như thắt lại, sau đó hắn làm theo lời cô nói, nhắm nghiền cả hai mắt. Sống từng đã qua lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn học được cách cầu nguyện.
Tôi mong muốn em yêu tôi.
Muốn tôi đừng… làm em tổn thương nữa.
Muốn em vĩnh viễn ở bên cạnh tôi.
Nguyện vọng của hắn rất rõ ràng, nhưng hắn hiểu rằng, cơ hội để thực hiện được điều đó so với hái trăng trên trời còn khó hơn.
Cừu Thiên Phóng mở mắt, trước ánh nhìn háo hức của Khả Khanh, hắn thổi tắt ngọn nến.
Một tháng sau.
Ánh trăng soi rọi lên sân thượng, nhuộm tất cả mọi thứ thành một màu bàng bạc.
Hoan ái mãnh liệt qua đi, cô rúc mình vào ngực hắn rồi ngủ.
Khi tỉnh lại đã không thấy bóng dáng của hắn, bên chăn lạnh ngắt, khe cửa hé mở lộ chút ánh sáng.
Khả Khanh nhoài người, khoác chiếc áo ngủ rồi đi ra ngoài.
Trong phòng khách chỉ bật một ngọn đèn mờ nhạt, những tia sáng còn lại đều được phát ra từ chính màn hình máy tính của hắn.
“Tôi nghĩ em vẫn đang ngủ.” – Nghe thấy tiếng bước chân của cô, hắn không quay đầu lại mà chỉ mở miệng nói.
“Em vừa tỉnh.” – Khả Khanh đưa tay đặt lên vai hắn, bắt đầu bóp vai cho Cừu Thiên Phóng, cô nhẹ nói: “Đừng làm việc nữa, anh cũng nên nghỉ ngơi một chút đi thôi.”
Hắn tựa lưng vào thành ghế, ngửa đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ cười yếu ớt. – “Xin lỗi.”
“Xin lỗi em làm gì?” – Khả Khanh cúi đầu nhìn gương mặt mệt mỏi của hắn, lòng dâng đầy một nỗi yêu thương.
Lọn tóc dài mềm mại khẽ lướt qua gương mặt Cừu Thiên Phóng, hắn nhắm nghiền hai mắt, đưa tay đặt lên đôi bàn tay đang dịu dàng mát-sa cho hắn. Cừu Thiên Phóng hít một hơi thật sâu, cất giọng khàn khàn: “Vì đã đánh thức em.”
Biết rõ không nên để ý nhiều, nhưng lại không thể ngăn mình ngừng quan tâm đến đối phương.
Nhìn hắn có vẻ rất mệt mỏi. Cuối cùng là vì cái gì mà hắn phải làm việc không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm như vậy?
Vì tiền sao? Quyền lực? Hay vì để trả ơn?
Vì cái gì vậy?
Đường Khả Khanh nhẹ nhàng day khóe mắt mệt mỏi của hắn, ngắm nhìn một lúc, cô nhịn không được cúi người hôn nhẹ lên đôi môi kia, – “Không phải do anh.”
Cừu Thiên Phóng kinh ngạc mở mắt, đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn, vẫn dịu dàng như vậy, ấm áp như vậy khiến trái tim của hắn khẽ đập lạc nhịp.
“Em sẽ luôn ở bên tôi phải không?” – Nghe thấy giọng nói khàn khàn cất lên hắn mới ý thức được mình vừa buột miệng.
Cả người Cừu Thiên Phóng trở nên khẩn trương, cứng ngắc, hắn không dám thúc giục cô trả lời, càng không dám hỏi lại.
Khả Khanh chưa từng thấy hắn có vẻ mặt này, là một loại khát vọng không thể định hình.
Hắn cho rằng cô sẽ từ chối sao?
Một luồng hơi nóng bỗng bốc lên viền mắt khiến cô phải cố gắng lắm mới không khóc, đè nén cảm xúc của mình xuống, Khả Khanh đi vòng qua sô-pha.
Khi cô bước đi, toàn thân Cừu Thiên Phóng cứng đờ, tay nắm bàn tay cô trở nên căng thẳng, cho đến khi hắn biết không phải cô rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vẫn nắm tay cô, nhưng không chặt như lúc mới rồi, hắn sợ cô chạy trốn khỏi hắn nhưng lại không dám ngăn cản.
Khả Khanh không biết nên nói cái gì, đành nắm tay hắn rồi ngồi xuống bên cạnh.
Cừu Thiên Phóng đưa tay cô kề bên môi hắn, – “Cảm ơn em.”
Khả Khanh khẽ lắc đầu, co chân lên trên ghế, trán tựa vào cánh tay rắn chắc của hắn.
Màn hình hiện lên tư liệu của công ty Hoàng Phú, đây là cổ đông nắm giữ số cổ phần lớn thứ hai trong tập đoàn Hoàng Thống, thân là thư ký của hắn, đương nhiên cô biết giám đốc công ty này chính là Cừu Thiên Lâm. Cũng giống Cừu Thiên Tấn, y chính là một trong những vị anh họ của Thiên Phóng.
Không giống Cừu Thiên Tấn vừa vụng về, vừa dốt nát chỉ biết tới làm ầm ĩ trách móc Cừu Thiên Phóng, Cừu Thiên Lâm là anh cả thông minh, có năng lực, cũng là người giành được sự công nhận của các thành viên trong gia tộc.
“Anh đang xem số liệu báo cáo tài chính của họ sao?”
“Ừ.” – Nắm tay cô khiến hắn trở nên bình tâm hơn.
“Tại sao? Em nhớ gần đây họ đâu xảy ra vấn đề gì?” – Thực tế mà nói, Hoàng Phú là công ty duy nhất không có vấn đề gì kể từ khi Cừu Thiên Phóng về nước tiếp quản tập đoàn.
“Không có vấn đề gì mới là vấn đề lớn nhất.” – Hắn trả lời, tay không tự chủ lại vuốt ve những ngón tay của Khả Khanh, mắt vẫn nhìn những số liệu hiện trên máy tính.
“Như vậy là sao?” – Cô ngẩng đầu nhìn hắn.
“Chó sủa là chó không cắn người.” – Cừu Thiên Phóng mở file hồ sơ của Thiên Lâm, lại nói: – “Người nên cẩn thận đề phòng không phải là Cừu Thiên Tấn, mà là kẻ chưa bao giờ lộ mình, đang đứng trong bóng tối giương mắt hổ nhìn chúng ta.”
“Ý anh là, Cừu Thiên Lâm mới chính là kẻ đứng phía sau hạ độc thủ, gây ra những vấn đề gần đây?”
“Ừ, Cừu Thiên Tấn chỉ là kẻ to mồm, không phải là người có năng lực, về phần Cừu Thiên Lâm thì…” – Khóe môi hắn khẽ kéo lên thành nụ cười khẩy, – “Tên đó luôn ao ước được dẫm nát tôi dưới lòng bàn chân, nhưng hắn rất thông minh, không tự mình ra tay mà luôn kích động kẻ khác đi chết thay.”
Nhìn nụ cười mỉa mai trên mặt Cừu Thiên Phóng khiến Khả Khanh không nhịn được bật ra câu hỏi. – “Sao ba anh không nói gì hết? Chẳng phải chỉ cần ông ấy ra mặt thì mọi việc đều đâu vào đấy hết sao?”
“Nếu nói mà giải quyết được vấn đề thì ông ấy đã làm từ sớm, mấy năm nay không ai dám làm loạn ở trước mặt ông ấy nhưng vẫn âm thầm lén lút sau lưng. Em có biết vì sao ông ấy lại gọi tôi trở về không?”
“Không phải vì ông ấy đã lớn tuổi nên muốn nghỉ hưu cùng phu nhân sao?” – Cô dịu dàng hỏi lại.
“Đó cũng là một trong những lý do.” – Cừu Thiên Phóng nắm chặt tay Khả Khanh, nét mặt không thay đổi: “Nhưng lý do quan trọng nhất, là dù thế nào đi chăng nữa, những người đó vẫn là họ hàng có quan hệ huyết thống với ông ấy, một người là anh, hai người em trai, còn có một vị em gái đã kết hôn nữa, ông ấy không thể động vào bọn họ, nhưng tôi thì được. Vị trưởng bối nào cũng muốn con cháu của mình được nắm quyền lực trong tay, nên… dù ông ấy có giao lại vị trí này cho người nào trong gia tộc cũng sẽ gây ra một tràng tranh đấu quyết liệt.”
“Còn giao lại cho anh thì không sao ư?”
“Sẽ không.”
“Vì sao?”
“Vì tôi là người ngoài. Sự tồn tại của tôi khiến mọi thứ đạt được sự cân bằng nhất định.”
Đường Khả Khanh nhất thời im bặt, nhìn hắn đầy sợ hãi.
Tôi là người ngoài.
Chỉ bốn chữ đơn giản lại có thể nói lên hết cuộc sống bị thù ghét của Thiên Phóng ở trong Cừu thị.