Trường….
Đào Anh dẫn xe vào thì Quốc Bảo giữ lại.
-A.Làm gì đấy?
-Số của cô.
-Hả?Số của tôi?
-Lẹ.Đưa điện thoại.
-Không thích đưa.
Đào Anh phớt lờ Quốc Bảo đi trước.
-Cô ta…
Quốc Bảo nắm tay Đào Anh lại.
-Gì nữa?
-Này.Cô ấm đầu à?Làm gì mà không lớn tiếng với tôi nữa vậy?
-Hả?….Câu hỏi anh hỏi tôi đáng lẽ tôi hỏi anh mới đúng.
-Gì?
-Về chuyện điện thoại….cảm ơn…
-Gì?Tôi không nghe?
-Cảm ơn…
-Hả?
Đào Anh lườm Quốc Bảo,nhón châm lên gần tai nói.
-Cảm ơn.
Rồi Đào Anh chạy đi.
-Cô ta….
Lớp học.
“Tại hôm qua ngủ trễ quá nên không có tâm trạng nói chuyện với hắn ta ấychứ….Với lại cứ đứng sát như vậy…Tự nhiên tim mình cứ đạp loạn cảlên…”
Đào Anh bước vào lớp suy nghĩ.
-Đào Anh?Sao vậy?
-À Linh….Gì đâu?Trưa nay đi ăn với tớ nha…
-Ừa!
Đột nhiên cả lớp réo lên.
-Á!
-Sao ảnh lại đến đây?
-Lần đầu tiên được ngắm như vậy…
Đào Anh và Linh nhìn theo.
-Quốc Bảo?
Quốc Bảo đi lại bàn Đào Anh.
-Đi.
-Hả?
-Theo tôi.
-A!
Quốc Bảo kéo Đào Anh ra ngoài.
-Gì nữa đây?
-Đi theo tôi.
-Hả?
Quốc Bảo kéo Đào Anh ra cổng vào xe.
-Đưa tôi đến Nice Plaza.
-Dạ cậu chủ.
Đào Anh quay sang Quốc Bảo.
-Gì vậy?Đang trong giờ học mà?Với lại…
Đào Anh nhìn xuống tay…
-Bỏ tay anh ra đi….
-Không thích.
Quốc Bảo chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
-Anh…
-Đã nói là tôi không thích bỏ tay ra mà.
-Nhưng…
Quốc Bảo nhìn Đào Anh cười.
-Tôi đánh dấu cô rồi.
-H..Hả?Là sao?
-Não cô ngắn thế?Không hiểu là đúng.
-Anh…
-Ngồi im đi.Từ đây đến Nice Plaza còn xa.Muốn chợp mắt tí cũng được.
-….
Đào Anh từ từ ngủ.
Đến nơi.
-Dậy!Con heo kia!
-A!!
-Tới nơi rồi.
-Tới rồ-
Đào Anh bước ra ngoài.
-S..Sao mà nó…lớn….
-Đi!
Quốc Bảo nắm tay Đào Anh đi vòng vòng.
Nào là đến chỗ bán áo,chỗ bán quần,…
Giầy NIKE…
-Lấy đôi này đi!
-Thôi đôi này!
-Đôi này đẹp hơn!-Quốc Bảo cố cãi.
-Thôi thích đôi này.
-Mệt quá đi mất…
Quốc Bảo lấy một đôi hệt đôi Đào Anh cầm trên tay rồi giơ lên.
-Được chưa cô nương?
-Hì.
-Chị ơi.Gói em.
Trong lúc tính tiền chị mỉm cười.
-Hai em hợp đôi thiệt đó.
-A-
Đào Anh cố lên tiếng.
-Cảm ơn chị.
Quốc Bảo bịt miệng Đào Anh lại.
-@%#*$&!!
Chị nhân viên nhìn Đào Anh mỉm cười.
Tính tiền xong.
-Đi!
-Đi đâu nữa?Không quay lại học à?-Đào Anh hỏi.
-Không.Lại đây.
-Đâu nữa?
-Mua áo.
-Hả?
Sau một hồi lâu….
-Về được chưa?…Mệt quá…
-Đi về.
-Yeah!!!…Mà về đâu?
-Nhà tôi.
-Hả?
Nhà Quốc Bảo.
-Chào mẹ!
-Ủa con sa-
Mẹ Quốc Bảo đứng sững.
-Cháu chào bác…
-Đào Anh?Sao ch-
-Con nhờ cô ấy cầm đồ giúp con.
-À….Vậy thôi..Hai con lên phòng đi…Mà…còn trường?
-Con xin nghỉ hôm nay rồi ạ.
-Vậy hả…Ừa.
Quốc Bảo đi lên lầu.Đào Anh cúi chào mẹ Quốc Bảo rồi chạy lên theo.
Cạch….
-Á!Giường!
Đào Anh nhảy lên giường.
-Này!Giường tôi mà!
-Ấm quá……
-Haiz………
-À!
Đào Anh ngồi dậy.
-Gì vậy?
-Anh….Lúc chị nhân viên nói…
-Đúng đó.Tôi nói cảm ơn.
-Ý..ý anh là sao?
-Tôi thích cô.
-….
Đào Anh “đóng băng”
-Này…Cô thành đá luôn rồi à?
-A…A…A…
-Sao thế?
Quốc Bảo càng ngày càng gần.
-Ha ha ha!!Anh giỡn hay thiệt!Đau bụng quá đi mất!
-??
Quốc Bảo nhìn khó hiểu.
-Cô nói gì vậy?Tôi giỡn?
-Ha!
-Nãy giờ tôi có giỡn đâu.
-A….vậy…
-Ừ.
Cạch.
-Hai người….
-Chi?!
Chi mở cửa.
-Hai người…Tại sao?..Hộc..Kh…khó thở….
-Chi?!
-Gì vậy-Chi!
Mẹ Quốc Bảo thấy.Gọi cho bệnh viện.
-Quốc Bảo!Con bế Chi xuống đi!
-D..Dạ!
Mẹ Quốc Bảo đột nhiên nhìn qua Đào Anh.
-Cô…thất vọng về cháu quá Đào Anh à…Lát nữa cô sẽ nói chuyện với cháu.
-Cháu…
Cạch.
Soạt.
-Tại sao?….Chuyện này lại xảy ra chứ?…
Quốc Bảo lên xe đến bệnh viện cùng Chi.Còn mẹ Quốc Bảo lên phòng Chi lấy đồ.
-Cháu…
-Cháu đừng nói chuyện với cô nữa…Cháu cần bao nhiêu tiền?Nói đi.Cô sẽ đưa.Chỉ cần cháu tránh xa Quốc Bảo ra cho cô.
-Cô..hiểu lầm r-
-Hiểu lầm?Thế thứ mà cô nghe là giả sao?Tại sao cháu lại làm con của cô yêu cháu chứ?
-Chuyện này..
-Từ ngày mai…Cô không muốn thấy mặt con nữa.Với lại…Cô đã chuẩn bị một lễ cưới cho Quốc Bảo rồi.
-Cưới…?
-Cô dâu chính là Chi đó.
Đào Anh không cất nên lời.Mẹ Quốc Bảo bỏ đi.
-Hắn ta sẽ cưới sao?…..
Tối hôm đó.
Quốc Bảo đi về.
-Tôi về rồi này.
-Cậu chủ cần gì không ạ?
Đào Anh hỏi.
-Gì thế?Muốn nói gì à?
Quốc Bảo nhìn Đào Anh.
-Nếu không có gì.Chúc cậu chủ ngủ ngon.
-Này!
Đào Anh hất tay Quốc Bảo ra.
-Đừng đụng vào tôi.
-Cô….
-Tôi…xin phép…
-Cô ta….
Sáng hôm sau.
Cộc cộc.
-Cậu chủ ơi.Đến giờ đi học rồi.
Quốc Bảo ngồi dậy,mở cửa ra.
-Cô là ai?
-Tôi…
-Nghe giọng cô thì tôi đax biết không phải là Đào Anh rồi.Chưa có quyền củatôi thì cô không được gọi là “cậu chủ”.Nói đi.Đào Anh đâu?
-Tôi….
Phòng mẹ Quốc Bảo.
-Đây là vé đi Mỹ…..
-Ý cô là..
-Đúng..Cô muốn cháu đi xa Quốc Bảo ra…
-Cô…Nhưng…
-Chuyện này…Ba của Quốc Bảo mà biết thì…Cô lẫn cháu chết đấy….Đi con nha…
Rầm rầm!
-Mẹ!Đào Anh đâu?!
Đào Anh quay về phía cửa.
-Quốc Bảo…
-Cháu đừng ra…Vì tương lai của Quốc Bảo…Cháu làm giúp cô nhé…
-….
Đào Anh nhìn mẹ Quốc Bảo,rồi gật nhẹ…
Mẹ Quốc Bảo bấm điện thoại vài cái…
-Mấy người là ai?Buông tôi ra!
Phía ngoài cửa tiếng Quốc Bảo giằn co…
-Quốc Bảo….
-Ba của Quốc Bảo nè…Cháu nói chuyện đi…
Đào Anh cầm điện thoại đưa lên tai.
-Cháu là Đào Anh.
-Bác đã chuẩn bị máy bay rồi.Khoảng 2 giờ…Cháu sẽ lên..
-…Dạ….
Đào Anh đưa điện thoại cho mẹ Quốc Bảo.Rồi chạy ra ngoài.
-Hức…hức…Mẹ à…Con làm sao đây….