Cùng Cậu Chủ Đi Học

Chương 24



Đào Anh về nhà của mình đợi ba mẹ về.

Cô lên căn phòng của mình.

Cạch.

-Mọi thứ vẫn như cũ nhỉ….Nhớ quá…

Đào Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh cái bàn đã gắn bó với mình từ 7 tuổi.Cônhìn nó.Nhìn những cuốn sách ở trên kệ,có khi chúng cũng có mấy cái mạng nhện ở đâu đó rồi.

-Haiz….Buồn ngủ quá…

Ding dong.

-Rồi…biết luôn.

Đào Anh vươn vai rồi bước xuống nhà chạy ra mở cửa.

-Đào Anh!-Mẹ Đào Anh chạy lại ôm.

-Mẹ….

-Con gái…Con khoẻ không?

-Khoẻ ạ…Ủa?Ba đâu mẹ?

-À…Ba còn ở nước ngoài.Mẹ về trước.

-À…Thôi mẹ vào nhà đi.

-Ừ.

Đào Anh kéo vali của mẹ.Hai người vào nhà nói chuyện một chút rồi Đào Anh mệt nên Đào Anh lên phòng ngủ.

Sáng hôm sau…

Tại trường.

Đào Anh vẫn bước đến trường bình thường.

-Đào…-Linh đi kế bên với khuôn mặt lo lắng.

-G…Gì vậy Linh?

-Cậu không sao chứ?

-Sao trăng gì ở đây?

-Chuyện điện thoại.

-À!Gì đâu!Không phải lỗi tớ thì tớ không nhận thế thôi.

-Nhưng mà…

-Không nhưng nhị gì nữa!Lên lớp nào!

Đào Anh choàng tay qua vai Linh rồi lên lớp.

Vừa bước vào lớp,mọi ánh mắt hướng về Đào Anh.

-Linh về chỗ đi.-Đào Anh nói.

-Ừ.

Hai người bước về chỗ và Đào Anh nhận ra….bàn của Đào Anh đã mất từ đâu rồi.

-Bàn mình….-Đào Anh ngó quanh.

-Gì vậy?Không có bàn à?

-Thế thì đi học làm gì chứ?Nghỉ học đi!

-Ha ha ha!

Tất cả mọi người cười Đào Anh.Linh nhìn Đào Anh.Đào Anh cười nhẹ rồi nói nhẩm.”Linh yên tâm đi.”

Đào Anh chạy ra khỏi lớp đi tìm cái bàn.

-Đâu rồi….A!-Đào Anh nhìn về phía sân bóng đá.-Kia rồi.!

Đào Anh chạy lại phía đó và dừng lại khi đến chỗ bàn.

“Biến đi!”

“Ăn cắp đồ người ta mà không nhận à?”

“Đồ ăn cắp!”

“Tội Thu”

“Trần Đào Anh đồ chuột tham lam!”

Đào Anh nhếch môi.

-Biết ngay mà….Vào ngôi trường này chỉ là một thứ…nặng nề…hức….

-Này!-Gia Huy la lên.

Đào Anh quay lại.

-Anh….

-Cô làm gì ở đây?

-Gia Huy….

-Này!Thật tốt khi cô nhớ tên tôi đấy.Tôi còn tưởng cô quên luôn tên tôi rồi.

-Gì cơ?Tôi lấy lại trí nhớ rồi mà anh không biết sao?

-G…Gì?…

-Anh

-Cô vừa nói gì?!

-Anh làm gì mà trút giận lên tôi vậy?

-Tại sao tôi không thể là ngừoi đầu tiên cô nói chứ?

-Hả?Anh bị điên à?Do có một số chuyện nên…

Gia Huy ôm Đào Anh.

-Anh bỏ tôi ra…

-…

-Nghe không đấy?!-Đào Anh đá vào chân Gia Huy.

-Ui!

-Đáng!

-Gì?!

-Anh vào lớp đi.Tôi còn phải mang cái bàn này lên nữa.

-Bàn?Gì thế?

-À…Có một số chuyện ấy mà.

-Tôi mang lên cho.

-Khỏi.

-Để tôi.

-Nghe không?-Đào Anh nhìn bằng mắt hình viên đạn.

-Dạ thưa cô chủ.

Đào Anh lại nâng cái bàn lên.

-Tránh…ra.

-Tôi mang.

-Tránh ra!

-Dạ thưa cô chủ.

-Xì….Giỏi lắm người hầu.

-Người hầu?Cô nói gì đấy?!

-Ha ha ha!

Đào Anh và Gia Huy giỡn với nhau như con nít sau đó cô giáo đi xuống mắng hai người.

-Dạ xin lỗi cô.

-Dạ xin lỗi cô.

-Hai cái đứa này!

-Á á!-Đào Anh né cú đánh của cô.-Chạy!

Chưa kịp phản ứng Gia Huy đã bị Đào Anh kéo đi.

-Thiệt tình….Haiz…-Cô lắc đầu cười mỉm.

Đào Anh bước vào lớp.

-Gì?Nó vẫn chưa tìm được cái bàn sao?

-Thật là xấu hổ mà.

Cả lớp xì xầm về Đào Anh.Đào Anh nhìn bàn Linh nhưng không thấy Linh ở đâu cả.

-Em Đào Anh em đi đâu mà giờ này mới về lớp thế?-Thầy Anh Văn nhăn nhó.

-Dạ em đi tìm bàn của em ạ.

-Bàn?

-Dạ.Đã có ai kéo bàn em vào sân bóng đá rồi ạ.

-Sân bóng đá?

-Dạ.

-Sao em không kéo lên đây?

-Đây là lầu năm mà thầy.

-Thang máy.

-Em có nhìn nhưng cả hai thang máy đã tắt rồi ạ.

-Chậc….Thôi em ra ngoài đi.

-Gì ạ?

-Em ra đó rồi lát thầy sẽ nói chuyện với em.

Đào Anh gật đầu nhẹ rồi ra ngoài.Lát sau thầy đi ra.

-Em nói thật cho thầy nhé.

-Dạ?

-Bộ….trong lớp đang làm em khó chịu sao?

-….Không đâu ạ.

-Thế tại sao bàn em lại bị đẩy ra ngoài đó?

-Em…không biết ạ…

-Haiz….Thôi…em cố mang cái bàn đó lên nhé.

-Thầy…

Thầy không nói gì chỉ bước vào và đóng cửa lại.

-Không giúp luôn sao?….

Đào Anh đi xuống sân bóng đá.

-Hây!…

Đào Anh cố mang bàn lên.Đến lầu hai thì mệt quá nên nghỉ một chút.

-Mệt quá…Thang máy không mở cửa thiệt sao?….

-Làm gì ở đây?-Quốc Bảo đi tới.

-Á!Giật cả mình!

-Tôi hỏi cô làm gì ở đây?

-Không liên quan tới anh.

-Cái bàn.-Quốc Bảo chỉ vào cái bàn.

-Thì sao?

Quốc Bảo nhìn cái bàn một hồi thật lâu rồi quay lại hỏi.

-Cô không làm đúng không?

-Hả?

-Cái điện thoại.

-Sao anh….

-Chi kể.

-….Ừ.Tôi không làm.Có chết tôi cũng không cần cái điện thoại đó.

-Tốt.

Quốc Bảo vỗ nhẹ vào đầu Đào Anh.

-Cố mang cái bàn lên nhé.Có mơ tôi cũng không giúp đâu.Ha ha ha.

-Anh….Không thèm.Đi tiếp.Hây!

Lên đến lớp là ra chơi rồi.Đào Anh vẫn vào lớp bình thường.Hình như Linh đi họp nhóm múa rồi nên mới không có trong lớp.

-Này.-Cô cô gái đi đến chỗ Đào Anh ngồi.

Đào Anh nhìn cô gái đó.

-Khi tôi đang nói nhẹ nhàng thì mau mà ra khỏi cái trường này đi nhá.

-Hả?-Đào Anh nhìn.

-Mày điếc à?Ra khỏi cái trường này.

-Ủa ủa?Co có quyền đuổi tôi sao?Bộ cái trường này có tên là cô có quyền sao?

-Cô…

-Xin lỗi nha.Yêu cầu của cô tôi đã huỷ và có lẽ tôi sẽ không bao giờ chấp nhận đâu.

-Cô….Chi!-Cô gái đó gọi Chi tới.

-Sao?

-Nó không nghe lời kìa.

-Đào Anh à….-Chi bước tới.

-Gì vậy Chi…à không…tiểu thư?

-Tôi thật ra không muốn gây chuyện với cô nữa nhưng…nếu tôi là cô tôi đã lập tức rời khỏi cái trường này rồi.

-Rời khỏi?Chuyện điện thoại tôi không có lỗi.Kể cả tất cả mọi học sinh trong cái trường này nói tôi làm.Câu trả lời của tôi vẫn là không.

-Cô…

-Xin lỗi nhưng tôi phải lên thư viện một chút.

Đào Anh đi phớt qua Chi.Còn Chi đứng đó với khuôn mặt nhăn nhó.

Thư viện…

-Ở đây không có sao?….-Đào Anh nhìn từng cuốn sách.

-Tìm gì đấy?-Gia Huy ở kế bên từ lúc nào.

-Giật cả mình!

Gia Huy để ngón trỏ lên môi Đào Anh.

-Thư viện…

-….

-Sao?Tìm gì?

-À….tôi muốn tìm hiểu về vũ trụ cho môn tiếp theo ấy mà…

-Vụ trụ?Theo tôi.

-Anh biết sao?

-Nếu tôi chỉ học ở cái trường này một tuần thì trong một tuần đó,tôi sẽ dành nhiều thời gian nhất loanh quanh cái thư viện khổng lồ này….

-…

-Đây.

Gia Huy gõ vào bảng “Sao,vũ trụ,không gian,bầu trời”.

-A ha….-Đào Anh nhìn.

-Tốt chứ?Tôi phải nộp bài cho cô rồi.Chào nhé.

Gia Huy xoa đầu Đào Anh rồi đi.

-Chưa kịp nói cảm ơn nữa…

-A….-Giọng của một người con trai.

-Cậu…?!-Đào Anh nhìn.

-Làm gì ở đây?-Quốc Bảo không nhìn mà cầm từng quyển sách lên lật đi lật lại rồi lại bỏ vào chỗ cũ.

-Tôi đang tìm sách.

-Vụ trụ à?

-S…sao biết?

-Lớp 11 lúc nào cũng được cô Joan dạy.

-A ha….

Đào Anh nhìn lên nhìn xuống kệ sách.

-A….Kia rồi.”Vũ trụ và sao.”Cao quá….

-Đồ lùn….-Quốc Bảo nói nhỏ rồi vươn tay lên lấy.

-C..cảm ơn…

-Nhanh nhanh rồi về lớp đi.

-À…Ừ…

Đào Anh đi về lớp.

Xoạch.

-Hên quá…chưa hết giờ ra chơi.Phải bỏ quyển sách này vào cặp mới được.

-Đào.-Linh gọi.

-Ủa?Linh.Lúc nãy cậu đi đâu vậy?

-À…họp múa.

-À à….Sao rồi?

-Thì….cũng bình thường à.

-À……

Cô Hân dạy Sinh bước vào lớp.

-Chào cả lớp.Hãy lật sách tranh 72 nhé.

Tan học.

-Oáp…buồn ngủ quá…-Đào Anh nói.

-Tớ cũng vậy….Đúng rồi phải mua quà.

-Quà?Cho ai?

-Anh Bảo chứ ai!

-Quốc Bảo á?

-Ừ!

-Ngày mấy?

-10 tháng 1.

-Ngày mai á?

-Ừ.

-Vậy tớ cũng đi mua với.

-Ừ.Đi thôi.

Shop…

-Cái này nhé Đào!-Linh giơ lên một cái áo.

-Hừm….Đẹp đó!

-Vậy lấy nha!

-Ừ.

-Cậu đợi tớ để tớ đi tính tiền.

Linh chạy đi.Đào Anh loanh quanh nhìn mấy thứ.

20 phút sau…

-Đào không mua gì hả?

-Không.

-Hả?Sao vậy?

-Thôi.Không thích mua cho mấy cáu người lạnh lùng đó.Đúng là HTML.

-Ha ha ha!

-Gì mà cười?

-Đào dễ thương quá!

-Nịnh nữa.

-À quên mất.Đào về trước nha.Linh phải qua nhà Hải có chút chuyện.Linh quên mất.Bye Đào!

-Ơ…..Đi luôn rồi…..Xì….ghét.

Đào Anh đi bộ về nhà một mình.Mở cửa ra chào mẹ rồi chạy lên phòng tắm rửa rồi lại nằm chơi trên giường.

-A….Bài tập.

Đào Anh ngồi dậy đến bàn lấy sách vở ra ngồi làm bài.

Bzzz.

-Tin nhắn?Ai vậy?

Từ:Đồ “cậu chủ”

Đến bạn.

Cô đang tự ý bỏ việc mà không xin phép à?Về đây ngay cho tôi.Tôi chưa cho phép cô.Về!

-Đồ…..

Tin nhắn mới.

Đến:Đồ “cậu chủ”

Tôi rất muốn xin phép anh nhưng có lẽ anh đang bận chăm sóc người bạnthơ ấu của mình luôn là cái đuôi của anh.Với lại tôi có về đó cũng chẳng làm được gì.Nấu ăn thì có người chê dở.Với lại cái đuôi của anh đangchăm sóc cho anh mà.Mẹ tôi đang ở đây.Tôi không nhắn mãi với anh đượcđâu.Chào.

-Đồ phiề-Bzzz-Nhanh vậy.

Từ:Đồ “cậu chủ”

Đến bạn.

Chuyện gì kệ cô.Về đây làm nước cam cho tôi.

Tin nhắn mới

Đến:Đồ “cậu chủ”

Nhà anh chỉ có tôi là người hầu à?Có nhiều người biết làm nước cam mà?

Từ:Đồ “cậu chủ”

Đến bạn

Tôi thích uống nước cam cô làm hơn.

-Gì?…..Anh ta…

Từ :Đồ “cậu chủ”

Đến bạn.

Nhanh.

-Haiz!Cái đồ phiền phức này thiệt.

Đào Anh hối chạy xuống mặc áo khoác vào rồi ra ngoài.

-Này!Đào Anh!Con đi đâu thế?!….Con nhỏ này thiệt tình…Chắc biết yêu rồi đây….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.