Editor: An Dĩnh Hy
Sau khi Vương Kha Nhi rời đi, Phong Thiển Tịch đóng cửa phòng bệnh lại, bước thẳng đến chỗ Nam Cung Tuyệt: “Nam Cung Tuyệt, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Nam Cung Tuyệt ngồi ở mép giường, dựa cơ thể vào thong thả nói: “Vừa rồi không phải cô đã xem rất rõ ràng sao? Còn cần phải tới hỏi? A…… Đương nhiên là làm chuyện nam nữ nên làm.” Khóe miệng anh cong lên một nụ cười đắc ý.
“Anh! Nam Cung Tuyệt! Tôi gả cho anh, tốt xấu gì anh cũng là người đã có gia đình, mới qua mấy ngày, anh liền phải ngoại tình sao? Hơn nữa đối phương lại là chị em tốt của tôi, sao anh lại có thể đối với bạn bè thân thiết của tôi làm ra loại chuyện này? Anh không cảm thấy mình quá vô sỉ rồi sao?” Cô đã không kiềm chế được lửa giận trong lòng, mắng to lên.
“Chị em tốt, không phải rất có ý tứ sao? À, cô như thế này, cô ta cũng muốn được như thế này. Có muốn ba người chúng ta cùng nhau….?” Anh tùy ý cười cười.
Cô nắm chặt đôi tay, bước vọt qua: “Nam Cung Tuyệt, anh là tên biến thái, sao anh lại có thể như vậy? Vương Kha Nhi là bạn thân của tôi đó!!!”
Nam Cung Tuyệt nâng tay lên, nắm lấy cổ áo Phong Thiển Tịch, trực tiếp đem cô ném lên giường, xoay người liền đem cô đè dưới thân, bàn tay to lớn trực tiếp nắm lấy nơi nhô cao trên người cô: “Việc nên làm vẫn chưa làm xong, nếu cô ta đi rồi, thì em tới đây thay thế đi.”
“Anh không phải con người!!! Anh còn có nhân luân đạo đức không?” Cô điên cuồng đánh đấm vào ngực anh.
Nam Cung Tuyệt dừng lại động tác nắn bóp, lạnh lùng cười: “Đạo đức? Loại phụ nữ như cô có tư cách nói hai chữ đạo đức với tôi sao?”
“Vì cái gì lại không được!”
“À, lúc cô gả tới đây, vẫn còn là xử nữ sao? Thế nhưng lại ở bên ngoài tuyên bố mình là một hoa khôi thanh thuần, thật là buồn cười, rõ ràng không biết cô đã lên giường cùng bao nhiêu thằng đàn ông rồi.”
“Tôi… Tôi không có xằng bậy!”
“Không có? Đừng nói với tôi là màng trinh của cô bị cô lấy tay đâm thủng nha.” Anh trào phúng cười cười.
Phong Thiển Tịch có chút ngây dại, lần đầu tiên của cô, đã cho tên đàn ông xa lạ trên du thuyền, bị trực tiếp cường bức, nhưng nói ra ai sẽ tin cô đây?
Nam Cung Tuyệt tiếp tục truy vấn nói: “Sao vậy? Không còn lời nào để nói sao? Hửm? Cái thân thể dơ bẩn này của cô, chỉ xứng đáng bị giẫm đạp.”
“Tôi… Không phải như anh nghĩ đâu.”
“Vậy thì vì cái gì?”
“Lần đầu tiên của tôi là bởi vì…”
“Vì cái gì?”
“Người đó….” Cô cắn răng, tới tên người ta cô còn không biết, cô không biết mình có thể nói cái gì bây giờ, giống như mọi lời cô nói ra lúc này cũng chỉ là gạt người.
Nam Cung Tuyệt cười khẽ vài tiếng, ngón tay xẹt qua eo cô, vuốt ve đùi cô một chút: “Nói với tôi, bởi vì thân thể của cô không thể chịu đựng được cô đơn, cho nên gấp không chờ nỗi đi ra ngoài tìm đàn ông.”
“Nam Cung Tuyệt, anh nhục mạ tôi, vậy còn anh thì sao? Ra tay đối với bạn thân của tôi, căn bản chính là một hành vi cầm thú!” Cô mang theo phẫn nộ nói.
“Ha ha ha ha ha… Cô là xác định tôi ra tay với chị em tốt của cô? Hay là cô ta chủ động dụ dỗ tôi vậy? Hừ!” Anh cười lạnh.
“Loại người thú tính như anh, tôi còn cần phải xác minh sao?!” Nói rồi, Phong Thiển Tịch chủ động leo lên người Nam Cung Tuyệt, vuốt ve tới lui trên người anh.
Mắt lam hiện lên một tia sắc bén: “Là vừa rồi ở bên ngoài xem đến thân thể thèm khát khó nhịn sao?”
“Anh nghĩ quá nhiều rồi đó.” Tay Phong Thiển Tịch từ trên người anh rút ra, trong tay có thêm cái ví tiền, rõ ràng đây là sờ trên người anh lấy được.
Bắt lấy ví tiền, cô xoay người bò dậy.
“Sao nào, tính toán lấy tiền đi ra ngoài tìm Ngưu Lang sao?” Nam Cung Tuyệt cười lạnh nói.
“Nếu anh đã nghĩ như vậy, tôi cũng không có cách nào khác! Số tiền này, tôi mượn trước, sau này sẽ trả cho anh.” Cô nhảy xuống giường, đi ra khỏi phòng bệnh.
Trên hành lang bệnh viện, cô đã tìm thấy Vương Kha Nhi rồi.
“Kha Nhi.”
Vương Kha Nhi vừa thấy cô đến liền xoay người muốn rời đi.
“Kha Nhi, cậu muốn đi đâu? Còn nơi nào để cậu có thể đi sao?”
Vương Kha Nhi xoay người, vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Phong Thiển Tịch: “Thiển, Thiển Tịch, rất xin lỗi, tôi không nghĩ sẽ để cậu nhìn thấy, tôi thật sự không biết nên giải thích với cậu như thế nào nữa.”
“Giải thích? Còn cần giải thích sao?”
“Là, là Nam Cung Tuyệt anh ta… Anh ta…. Đối với tôi quá mạnh mẽ. Tôi cũng sợ phá hỏng quan hệ vợ chồng của hai người, cho nên mới muốn giấu. Tôi thật sự không biết tại sao lại biến thành như vậy. Tôi biết Nam Cung Tuyệt là người có quyền có thế, tôi căn bản không dám phản kháng lại ý đồ của anh ta. Thiển Tịch, tôi thật sự không biết nên làm gì, cũng không dám nói với cậu. Hu hu..” Vương Kha Nhi nói rồi ngồi xổm xuống khóc lóc.
Thiển Tịch khom người, đỡ Vương Kha Nhi lên: “Kha Nhi, cậu đừng khóc, cậu là bạn thân nhất của tôi, tôi đương nhiên sẽ tin tưởng cậu.”
“Thật, sao?”
“Ừ.” Thiển Tịch gật đầu, khóe miệng vẫn treo lên nụ cười.
“Nam Cung Tuyệt.. Anh ta.. Anh ta…”
“Anh ấy kêu tôi đem tiền tới đây cho cậu, bảo cậu ra ngoài tìm khách sạn mà ở. Đây coi như là thù lao hôn môi ban sáng.” Thiển Tịch mở ví tiền của Nam Cung Tuyệt ra, móc tiền nhét vào trong ngực Kha Nhi.
“Thiển Tịch, cậu… Cậu… Chuyện buổi sáng…”
“Tôi nhìn thấy rồi.” Cô mỉm cười trả lời, ngừng một giây, khuôn mặt cô lập tức trở nên lãnh đạm, lời lẽ sắc bén nói: “Kha Nhi, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, cậu chưa bao giờ bị chóng mặt hay thiếu máu. Nam Cung Tuyệt không phải là người tốt, ví như cậu cùng anh ta thật sự đã xảy ra quan hệ, cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.”
Cô còn nhớ rõ lời hộ sĩ nói, Kha Nhi thiếu máu, chóng mặt, ở phòng bệnh nghỉ ngơi, quá rõ ràng, đây chỉ là cái cớ được dựng lên để họ ở chung mà thôi. Cho dù cô rất muốn tin tưởng, nhưng sự thật cũng không có cách nào thay đổi.
“Thiển Tịch, cậu tin tưởng tôi, tôi sao có thể đi câu dẫn chồng cậu, cậu cảm thấy tôi là cái loại người này sao?”
“Được rồi, không cần nói nữa, chúng ta đều cần bình tĩnh một chút.” Xoay người, Phong Thiển Tịch đi về hướng khác của hành lang, nước mắt không nhịn được cứ thế tuôn ra. Cô muốn trốn tránh hiện thực, là Kha Nhi cố ý câu dẫn, Nam Cung Tuyệt thuận nước đẩy thuyền.
Bạn thân cùng chồng phản bội, đã quá đủ rồi, bây giờ ngoại trừ nước mắt, cô không tìm ra bất cứ thứ gì để mình phát tiết cả.
Vương Kha Nhi nhìn theo bóng dáng Phong Thiển Tịch, gắt gao túm lấy tờ tiền trong tay, thù lao? Tao khổ tâm toan tính, để đổi lấy thứ thù lao này sao? Thiển Tịch…! Vận mệnh thật là quá chiếu cố cho mày rồi. Nếu tình nghĩa chị em chúng ta đã đi đến bước đường này, thì mày cũng đừng trách tao vô tình.
Nghĩ rồi, cô ta lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại: “Này, anh là Nặc Thiên phải không? Tôi có một việc gấp muốn nói cho anh biết đây…. Về chuyện của Thiển Tịch.”
…….
Ngoài cửa bệnh viện, Phong Thiển Tịch và Nam Cung Tuyệt cùng nhau lên xe. Cô đem ví tiền trả lại cho anh.
“Chị em tốt của cô đâu rồi? Không đi cùng nhau sao?” Đôi mắt lam mang theo trào phúng nói, toàn là lời lẽ châm chọc. Anh cười lạnh, không thể không thừa nhận, cô gái này có chút thông minh, vậy mà không hề bị loạn, ngược lại còn xử lý sự tình rất tốt, nếu cô ấy không phải là con gái của người kia.. Nếu không phải thì…….