Phu Gả Thay Của Đạo Tặc

Chương 5



“Không có.” Lý Tú Lan lắc đầu, trong lòng đã có chút sợ. Y cố gắng trấn định, nhìn như không chút để ý hỏi: “Ngươi đột nhiên hỏi cái này làm gì?”

Hứa Tam Oản giật mình, không thể tin trừng lớn mắt, lẩm nhẩm: “Làm sao vậy?”

Lý Tú Lan xiết chặt y phục, nín thở ngưng thần.

“Có lẽ là ta nhớ lầm.” thật lâu sau, Hứa Tam Oản chậm rãi nói, thất vọng thở dài.

Lý Tú Lan không rõ đối phương có ý gì, đành phải lựa chọn trầm mặc mà chống đỡ.

“Ngủ đi.” Hứa Tam Oản nhìn y nói. Lý Tú Lan thân mình cứng đờ, Hứa Tam Oản bổ sung “Ta đến phòng Đại Thiên ngủ.” Nói xong, xoay người ra cửa.

Lý Tú Lan nằm trên giường, trằn trọc khó ngủ. Trong đầu một lúc là cảnh đạo tặc như hung thần ác sát cướp bóc trong vịnh, một lúc lại là hình ảnh Hứa Tam Oản bưng canh gừng. Đến khi sắp ngủ, trước mắt lại thấy khuôn mặt hoảng hốt của Hứa Tam Oản, hơi cau mày, một đôi con ngươi lẳng lặng, chăm chú nhìn y. Lý Tú Lan muốn mở mắt để thấy rõ hơn, nào biết mí mắt nặng trịch, không cam lòng nhắm mắt lại.

“Két” một tiếng, cửa bị đóng lại. Hứa Tam Oản ra sân, đi về phía phòng Trương Đại Thiên, đi tới cửa liền gọi một tiếng.Đại Thiên

Trương Đại Thiên mắt nhập nhèm suy nghĩ, thấy Hứa Tam Oản có chút mơ hồ chớp mắt một cái.

“Đại ca? Huynh đây là?” Bên ngoài trời lạnh, Trương Đại Thiên cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng mời Hứa Tam Oản vào phòng, bưng đến bát trà nóng cho Hứa Tam Oản.

“Đêm nay huynh ngủ lại phòng đệ.” Hứa Tam Oản cởi ngoại bào, nằm vào ổ chăn.

Trương Đại Thiên muốn hỏi lại một câu cũng không hỏi, đoán rằng đại khái là tẩu tử cùng Hứa Tam Oản cáu kỉnh.

“Được, chen thì chen đi. Hôm nay trời cũng không nóng.” Nói xong, liền mặc kệ Hứa Tam Oản nằm xuống đầu kia.

Ngày hôm sau, sáng sớm, Hứa Tam Oản vừa mở mắt liền cảm giác phía sau lưng lạnh lẽo, tỉnh dậy, trên giường Trương Đại Thiên nằm chỏng vó, ngáy vang, mà mình lại nằm dưới sàn cách giường ba thước.

Trong lòng Hứa Tam Oản không biết tư vị gì, dù sao chính là hối hận. Ôn hương nhuyễn ngọc không ôm, cứ phải chịu tội, cùng nam nhân cao lớn thô kệch giống mình chen chúc một đêm.

“Nhị đương gia! Nhị đương gia!” Ngoài cửa ầm ĩ, Trương Đại Thiên từ trong mộng đẹp tỉnh lại, lau lau nước miếng bên miệng, chậm rì rì rời giường, đột nhiên phát hiện trong phòng có người đứng, dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

“Đại…… Đại ca?” Trương Đại Thiên rốt cục lấy lại tinh thần, nhanh chóng mặc xiêm y, cười nói “Đại ca tỉnh thật sớm.”

“Nhị đương gia!” Ngoài cửa không thấy đáp lại, sốt ruột, vội vàng rống lên.

“Gọi hồn sao!” Trương Đại Thiên mở cửa, một thuộc hạ thần sắc kích động, nói “Không tốt, Nhị đương gia, sáng nay đại nãi nãi ra sau núi bị trẹo chân! Thuộc hạ không tìm được Đại đương gia……”

Nói còn chưa nói xong, Hứa Tam Oản đột nhiên xuất hiện phía sau Trương Đại Thiên, lạnh giọng hỏi “Rất nghiêm trọng?”

Thuộc hạ không lường trước Hứa Tam Oản sẽ ở cùng Trương Đại Thiên, mạnh mẽ nghẹn một hơi, thiếu chút nữa bế khí.

“Đại…… Đại…… Đại đương gia!”

Sao Đại đương gia lại ngủ ở phòng Nhị đương gia? Thuộc hạ mặt mang nghi hoặc, Trương Đại Thiên ho khan một tiếng “Hỏi ngươi sao không nói.”

“Nga!” Thuộc hạ áp chế nghi ngờ trong lòng, đơn giản giải thích thương thế của Lý Tú Lan.

“Người đâu?” Hứa Tam Oản hỏi.

“Do Bà Tử đã dẫn về phòng Đại đương gia.” Thuộc hạ lau mồ hôi “Đại phu ở đàng kia đợi, chỉ là đại nãi nãi nói cái gì cũng không chịu để đại phu xem chân, đang giằng co, thuộc hạ liền tới đây tìm Nhị đương gia.”

Hứa Tam Oản vừa nghe, hấp tấp đi về hướng phòng mình.

Thuộc hạ nhìn bóng dáng Hứa Tam Oản, không khỏi cảm thán Đại đương gia thật coi trọng đại nãi nãi.

“Nhị đương gia, ngài không tới xem?”

Trương Đại Thiên ngáp một cái, lắc đầu “Đi gì mà đi, chuyện hai người, ta lẫn cùng làm cái gì?” Đóng cửa, trở về tiếp tục ngủ.

Thuộc hạ nhức đầu, đột nhiên tựa như ngộ ra sợ hãi than một tiếng. Đại đương gia tối hôm qua khẳng định là cùng đại nãi nãi nháo mâu thuẫn, bị đuổi ra ngoài.

Hứa Tam Oản đuổi tới sân, vừa vào cửa, liền thấy đại phu cầm hòm thuốc đứng ngoài cửa hứng gió lạnh. Cửa phòng đóng chặt, bên trong Lý Tú Lan nói cái gì cũng không mở cửa, mời đại phu nhanh chóng đi.

Triệu Hổ nghe nói Lý Tú Lan bị thương, cũng chạy tới. Hắn mới chịu ba mươi roi, hành động có chút không tiện, bất quá bởi vì thực hiện hình phạt đều là huynh đệ quen biết, trên tay có chừng mực, vết thương cũng không nặng, trở về bôi kim sang dược, ngày hôm sau có thể xuống giường đi lại.

“Đại đương gia, người khuyên nhủ Tú Mai. Nàng khẳng định là sợ đau, không dám để đại phu trị.”

Triệu Hổ nghênh đón, lo lắng nói.

Hứa Tam Oản trầm mặc một lát, mượn đao của người bên cạnh, nâng tay bổ xuống, khóa cửa đứt thành hai đoạn.

Hắn nhấc chân vào nhà trước, quay đầu nói với Triệu Hổ “Nàng tên Lý Tú Lan, lần sau đừng gọi sai.”

Triệu Hổ ngu đần a một tiếng, không hiểu được ý của Hứa Tam Oản.

Lý Tú Lan bị vấp phải dây thừng của thợ săn phía sau núi nên bị trượt chân, mắt cá chân sưng lên một tảng lớn, đầu gối cũng bị cọ rách da. Y thấy Hứa Tam Oản vào phòng, nhanh chóng lùi chân về, giấu dưới xiêm y.

Y buộc chặt thân mình, một là sợ Hứa Tam Oản hỏi y vì sao lại chạy, hai là sợ đại phu bên ngoài vào xem chân y.

Hứa Tam Oản kêu người hầu mời đại phu đến đại đường nghỉ tạm, trong ngoài phòng chỉ còn hai người Hứa Tam Oản cùng Lý Tú Lan.

Hứa Tam Oản đi đến bên cạnh Lý Tú Lan, ngồi xổm xuống đưa tay muốn bắt lấy chân y, Lý Tú Lan kích động cho Hứa Tam Oản một bạt tai.

Trên mặt Hứa Tam Oản in bàn tay đỏ ửng, cường ngạnh kiềm chế cổ chân Lý Tú Lan, đặt trong tay mình. Mặt Lý Tú Lan tái nhợt, cả thân mình đều đang run.

Hứa Tam Oản tâm không đành lòng, dùng ngữ khí ôn nhu chưa bao giờ có nói “Tôi đều biết.”

Lý Tú Lan kích động trợn mắt, không xác định được ý tứ hàm xúc trong lời Hứa Tam Oản. Hắn biết cái gì?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.