Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em

Chương 1: Vô tình gặp lại nhau.



Lúc Tịnh Kỳ nhận được điện thoại của Nguyễn Minh Khê, cô đang bước xuống xe taxi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào trong tòa nhà cao trọc trời trước mắt. Gió ngược thổi tóc cô bay tứ lung tung, nhưng cô không có thời gian để chỉnh lại nó, vừa chạy cô vừa nói: “Alo, Minh Khê…”

Chưa đợi Tịnh Kỳ nói hết câu, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng nói: “Tác giả Tịnh à, chị đang ở đâu đấy! Chị biết mấy giờ rồi không hả?!”

Vừa chạy tới cửa, Tịnh Kỳ tinh mắt nhìn thấy thang máy đang từ từ đóng cửa lại. Cô vội vàng nói to: “Xin chờ tôi một chút!”

Cầm chặt điện thoại trong tay, cô tăng tốc chạy nhanh tới phía trước, tiếng guốc va chạm với nền gạch kêu “cạch cạch” thu hút bao ánh nhìn vào cô. Ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại, Tịnh Kỳ đã thành công chạy vào.

Tịnh Kỳ thở hổn hển, một tay chống lên vách tường thang máy, một tay nghe điện thoại: “Chị đang….” Ngay khi vừa ngẩng đầu lên, cô chết trưng tại chỗ, không khí xung quanh như bị hút hết đi, bản thân cô không thể thở được khi đối diện với đôi mắt sắc bén trước mắt.

Lê Minh nhìn thẳng vào mắt Tịnh Kỳ, đôi mắt lạnh lùng của anh như xoáy thẳng vào sâu bên trong mắt cô, khiến cô không cách nào phản kháng được. Tim đập nhanh liên hồi, như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Lần đâu tiên sau bảy năm gặp lại người này, cô chỉ cảm thấy vô cùng khó thở kèm theo đó là nổi sợ vô hình.

“Kỳ Kỳ, chị đang ở đâu đấy?”

Âm thanh từ đầu dây bên kia kéo Tịnh Kỳ về thực tại, cô vội quay người đi, đôi tay đang run lên của cô cố gắng bấm tầng 9. Cô hít vào một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Chị đang ở trong thang máy, chưa tới năm phút nữa sẽ có mặt.”

Nguyễn Minh Khê đầu dây bên kia hình như cũng đang bận bịu vô cùng, vừa nghe Tịnh Kỳ nói thế liền đáp một tiếng rồi cúp máy.

Nhìn màn hình đen thui trên tay, Tịnh Kỳ dường như cảm nhận được ánh nhìn vừa cháy bỏng vừa như kiềm chế của Lê Minh đang dán trên người mình. Cô bất giác siết chặt chiếc điện thoại trong tay, căng thẳng mà cầu nguyện thang máy mau mau tới nơi.

Tình Kỳ đã nhiều lần tưởng tượng ra cảnh mình và Lê Minh gặp lại nhau, lúc đó cô sẽ vờ như chưa có chuyện gì, bình tĩnh đối mặt với anh, bĩnh tĩnh nói câu xin chào đầu tiên, vờ coi như giữa hai người chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì cả.

Nhưng đến khi thật sự gặp lại, Tịnh Kỳ mới biết thực tế cô không thể nào bình tĩnh được khi gặp anh, cô đang cảm thấy run sợ khi đối mặt với anh. Sự run sợ đến từ cảm giác tội lỗi của chính bản thân cô.

Đến khi thang máy dừng ở tầng 9, Tịnh Kỳ giống như được giải thoát, vội đi ra ngoài. Nhưng đằng sau lưng cô, người đàn ông bỗng lên tiếng: “Cuối cùng cũng đã tìm được em.”

Tịnh Kỳ giật mình, vội quay phất đầu lại nhưng chỉ kịp đối mặt với đôi mắt lãnh đạm không rõ buồn vui của Lê Minh trước khi cửa thang máy đóng lại. Cô đứng bất động tại chỗ, cứ nhìn trân trân cánh cửa thang máy rồi thở dài, chỉnh lại mái tóc ngắn ngang cổ đang bù xù của mình. Thầm nghĩ, chuyện gì tới cũng sẽ tới, trốn tránh mãi cũng không phải cách.

Nguyễn Minh Khê vừa thấy Tịnh Kỳ, liền vội kéo cô ngồi vào chiếc ghế đã được chuẩn bị từ trước: “Bà cố nội của con ơi, 15 giờ 30 bắt đầu buổi ký tặng sách, 15 giờ 29 chị tới nơi. Chị có biết là tâm trạng em bây giờ như đang chơi tàu lửa siêu tốc không hả?”

Tịnh Kỳ biết mình đuối lý, chỉ có thể cười làm hòa: “Chị xin lỗi mà, lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa đâu.”

Nguyễn Minh Khê trừng mắt với cô, giọng hăm dọa nói: “Chị còn định có lần sau hả? Bây giờ chị mau hoàn thành tốt công việc ký sách cho em đi.” Nói xong, cô nàng vội chỉnh lại mái tóc trước cho Tịnh Kỳ rồi rời đi.

Trước khi buổi ký tặng sách bắt đầu, Tịnh Kỳ nhận được tin nhắn từ Vũ Gia: “Này Tịnh Kỳ, mày làm người khác tức giận mà đến cả một câu năn nỉ xin lỗi cũng không biết nói hả?”

Nhìn dòng tin nhắn, Tịnh Kỳ thở dài một hơi nhưng khóe miệng lại không kiềm được cong lên. Vũ Gia đúng là nói không sai, mỗi lần cô chọc giận ai đó là lại không dám nói nhiều trước mặt người ta, chỉ sợ càng nói càng làm họ tức giận, nên chỉ biết giữ im lặng đợi họ nguôi ngoai rồi mới dám xin lỗi lại lần nữa.

Tịnh Kỳ nghĩ qua nghĩ lại, cuối cùng mới gửi cho Vũ Gia một tin nhắn: “Tao xin lỗi mà, tao sợ tao càng nói mày càng giận, nên không dám làm phiền. Hay là tối nay 7 giờ mình hẹn nhau ở quán nướng đối diện trường mình được không? Hôm nay tao mời, coi như bồi tội.”

Tin nhắn vừa được gửi đi, ngay lập tức đã có tin nhắn gửi lại: “Đứa nào thất hứa đứa đó làm chó!”

Tịnh Kỳ bật ra một tiếng cười khẽ. Cô tắt chuông điện thoại rồi để nó sang một bên, bắt đầu công việc ký tặng sách của mình.

Đến khi cô bước ra khỏi tòa nhà tổ chức sự kiện thì cũng đã 6 giờ rưỡi.

Tịnh Kỳ không còn sức lực nào để đi xe buýt cả, đành bắt một chiếc taxi. Chỉ mới có ba tiếng thôi mà cô cảm giác như mình đã làm việc chín tiếng liên tiếp không ngừng nghỉ, năng lượng trong cơ thể cạn kiệt hết.

Đến khi tới quán, Tịnh Kỳ đã thấy Vũ Gia đang ngồi nướng thịt rồi. Cô vội đi tới ngồi xuống, cười hề hề xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, công việc tao xong trễ nên tới trễ.”

Vũ Gia híp mắt liếc nhìn cô một cái: “Xì, tao tưởng mày biến thành chó rồi chứ. Mau mang tạp dề lên đi rồi ăn. Thịt tao nướng hết rồi đó.”

Vũ Gia là bạn thân từ nhỏ của Tịnh Kỳ. Nói đến đây phải nói duyên phận của cả hai rất kỳ diệu. Vũ Gia và Tịnh Kỳ chơi chung từ khi còn rất nhỏ, từ lúc mầm non đã học chung với nhau cho đến khi vào cấp ba cũng học cùng trường cùng lớp với nhau. Nên tình cảm giữa cả hai vô cùng thắm thiết. Vũ Gia không chỉ là bạn thân của Tịnh Kỳ, mà còn như là chị em ruột thịt trong nhà.

Đã nhiều năm không gặp, cả hai có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, muốn tâm sự với nhau. Nhưng nói một nửa, câu chuyện lại bẻ về hướng của bảy năm trước.

Vũ Gia nhìn Tịnh Kỳ, hơi ngập ngừng hỏi: “Tại sao năm đó mày lại không thi đại học?”

Tịnh Kỳ bất giác nắm chặt lấy đôi đũa, đến nổi đầu ngón tay trắng buốt không còn giọt máu nào. Cô muốn mở miệng nói mấy lần nhưng làm cách nào cũng không mở miệng được, càng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Vũ Gia thấy cô im lặng, khuôn mặt căng thẳng biết cô không muốn nói nên cũng không ép, nhưng trong lòng thì vẫn có chút buồn tủi: “Tao hỏi vậy thôi. Mày không muốn trả lời cũng được.”

Tịnh Kỳ thở phào một hơi,tay cầm đũa cũng thả lỏng hơn. Cô cười híp mắt lộ ra đôi má tròn trịa như chiếc bánh mochi mềm mại, cô gắp vào chén Vũ Gia miếng thịt ngon vừa có nạt vừa có mỡ.

Vũ Gia chỉ hừ một tiếng, bỏ miếng thịt vào miệng , vừa nhai vừa nói: “Mày không biết thôi, năm đó ngoại trừ việc mày không thi đại học khiến cả lớp sốc ra còn một chuyện nữa.”

Tịnh Kỳ bắt được tín hiệu trong lời Vũ Gia, liền bỏ đũa xuống, chăm chú nghe cô nàng nói: “Năm đó Lê Minh rớt đại học, đến cả trường tuyến ba cũng không đậu được. Sau đó ba mẹ cậu ta phải chạy đôn chạy đáo để đưa cậu ta ra nước ngoài học đó. Mày biết rồi, Lê Minh là người có học lực đứng đầu lớp mình, đứng thứ ba toàn trường mà lại rớt đại học, đủ biết tin này sốc cỡ nào.”

Tịnh Kỳ sửng sốt trợn mắt.

Vũ Gia thấy cô như vậy cũng biết cô không biết chuyện này.

“Mà chuyện Lê Minh rớt đại học có liên quan đến việc mày với cậu ta chia tay không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.