“Hoan nghênh cô trở về nhà, tiểu thư Bạch Ngưng bé bỏng!. Tôi là Asland, quản gia đáng yêu!”
Sau chuyến phiêu lưu dài bên ngoài cuối cùng khi nghe thấy giọng nói ẽo ợt của Asland, Bạch Ngưng cũng có cảm giác mình đã về tới nhà.
Đúng vậy! Nơi đây sau bây giờ và sau này vẫn luôn là nhà cô! Có tên nhóc quản gia robot và có cả.. tên nhà khoa học trẻ là Kris.
Trên đường bỏ trốn từ tiền tuyến về đây Bạch Ngưng cảm giác như dài cả thế kỉ. Hạo Trạch vì tin tưởng cô nên thua một trận thảm thiết nhất trong suốt hơn 20 năm chinh phục địa cầu của gã. Chính vì vậy gã vô cùng thống hận kẻ đã lừa gã thua thảm hại mà cho zombie truy sát khắp lộ trình trở về căn cứ loài người của cô.
Nhưng giờ đây sức mạnh của gia tộc đã thức tỉnh trong người Bạch Ngưng nên lũ zombie thuần chủng hay xác sống chỉ là lũ ruồi không đáng nhắc đến. Tuy nhiên cô vẫn lẩn trốn như một con khỉ khắp đường trở về vì…sợ bị tổng bộ loài người biết được sẽ ép cô tới tiền tuyến chiến đấu với zombie và vampire theo đúng sứ mệnh của một Huyết săn.
“Chị khá đấy, dám bắt tôi mặt dày tới căn cứ của trung tướng Matt Pamon để cầu xin ông ta hợp tác với loài người. Giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy nhục nhã, sao tôi phải hạ mình dưới chủng tộc đã giết hại bao nhân loại giống tôi chứ!”
Người đang nói chuyện là kẻ vốn không nên xuất hiện trong này mà phải đang nằm lạnh lẽo như xác chết trên địa phận của zombie mới đúng.
“Kris! Cậu bớt nói nhảm đi! Cậu bắt chị đây thực hiện cái kế hoạch vớ vẩn đó của cậu còn gì! Phiền muốn chết, cái gã Hạo Trạch đó đã lợi dụng cơ hội lần này chiếm không ít tiện nghi của chị đấy!”
“Ở đâu?”
“Có nói cậu cũng không hiểu đâu! Mệt muốn chết, tôi sẽ ngủ lấy sức trong vòng một ngày. Không đánh thức, không ồn ào, không cãi vã! Ok?”
“Xéo đi!”. Một người một máy hiếm khi đồng thanh mong kẻ nào đó nhanh chóng đi ngủ để đỡ phiền phức.
“À! Khoan đã! Sao lúc đó cậu lại truyền thông tin được cho tôi vậy?”
“Chuyện đó có gì khó đâu!”
Hơn một tháng trước tại căn cứ của loài người!
…
“Máu của cô ta là kịch độc với zombie, chúng mày muốn chết sao?”
Bạch Ngưng cảm thấy sinh mệnh ngày càng thoát dần khỏi cơ thể. Đúng lúc này thì giọng nói của Kris vang lên trong đầu.
“Bạch Ngưng, nghe tôi nói này! Giờ chị có liều mạng cũng không được đâu, sao ta không thử làm một vố lớn chứ. Chị theo chúng đến tổng bộ zombie của Hạo Trạch đi, tôi cũng sẽ đi theo. Tới đó tôi sẽ chế tạo loại thuốc biến chị thành zombie tạm thời, chị hãy lựa mà thuyết phục khiến hắn ta tin chị vô điều kiện. Tôi sẽ đảm nhận vụ tiếp theo.”
…
“Kris! Tôi sẽ dùng lực vừa phải khi bẻ cổ cậu, cậu hãy giả chết cho giống vào, rõ chưa?”
“Tôi biết rồi! Bẻ đi!”
“Rắc…rắc…”.
…
“Chiếc đồng hồ mà tôi đưa chị, chỉ cần đeo nó lên tay là ngay lập tức nó đã kết nối với hệ thống thần kinh trung ương rồi. Do đó tôi và chị chỉ cần gọi đối phương trong tiềm thức sẽ lập tức liên lạc được với nhau ngay! Đó mới là khoa học chứ!. À sao chị bảo là không đau đớn, lúc đó tôi còn sái cả cổ vì bị chị bẻ đấy!”
“Vậy cậu không nghĩ tôi đã thống khổ cỡ nào với cái thuốc MX0201 gì đó của cậu? Đau muốn chết! Tôi phải trả thù thì mới cân xứng chứ!”
“Thì ra là trả thù! Này, Bạch Ngưng chị được lắm! Đứng lại đó!”
“Rầm”
Tiếng cửa phòng khép lại khiến Kris suýt bị đập bể mũi. Cậu thề sẽ dạy dỗ cho chị ta một bài học! Bài học của một chủ nhà!