Bốn tiếng đồng hồ sau, cuối cùng cậu của Cố Khinh Châu cũng được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, trực tiếp chuyển vào phòng giám sát.
Bác sĩ nói tình hình xem như tạm thời ổn định, nhưng vẫn hy vọng người nhà có thể chuẩn bị tâm lý.
Cố Khinh Châu đi xuống lầu đóng tiền, Lệ Tử Xuyến nhắm mắt theo đuôi anh.
Làm xong thủ tục, anh quay người nói với cô: “Tôi gọi giúp em một chiếc xe, em về ký túc xá nghỉ trước đi.”
Bệnh nhân đã vượt qua nguy hiểm, cô là người ngoài cũng không tiện ở lại nơi này, không chừng còn phiền thêm.
Cô gật gật đầu.
Cố Khinh Châu đẩy hành lý của cô, gọi một chiếc taxi ngoài cổng bệnh viện cho cô, sau khi nói địa chỉ cho tài xế thì tỉ mỉ dùng điện thoại di động chụp lại biển số xe taxi, thậm chí còn hỏi xem giấy chứng nhận nghề nghiệp của tài xế.
Lệ Tử Xuyến cảm thấy anh có chút hơi cẩn thận, cô cũng không phải là chưa từng ra khỏi nhà một mình, anh khiến cho cô giống như một người không thể tự sinh hoạt vậy.
Cuối cùng, Cố Khinh Châu khom người, gõ gõ lên cửa kính chỗ cô ngồi, Lệ Tử Xuyến lập tức hạ cửa kính xuống, nghe anh cẩn thận dặn dò: “Đến ký túc xá thì gửi tin nhắn cho tôi.”
“Vâng.”
Nhận được câu trả lời của cô, Cố Khinh Châu đứng thẳng lưng, đưa mắt nhìn xe taxi đi càng lúc càng xa.
Đi được nửa đường, tài xế nửa đùa nửa thật nói với cô: “Cô gái nhỏ, bạn trai của cô thật cẩn thận, đàn ông như vậy bây giờ không còn nhiều nữa rồi.”
Lệ Tử Xuyến há mồm, muốn giải thích, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại. Nhìn tài xế nở nụ cười cứng ngắc, dựa trên ghế, nhìn những phong cảnh xẹt qua bên ngoài cửa kính xe, một đường trầm mặc.
Cô trở lại ký túc xá mới phát hiện toàn thân giống như mệt lả, một chút sức lực cũng không có.
Mười mấy tiếng trên máy bay, lại lo lắng trong bệnh viện một ngày, không mệt mới là lạ chứ.
Nhớ tới lời dặn dò trước đó của Cố Khinh Châu, Lệ Tử Xuyến bận bịu lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho anh.
Mấy phút sau, Cố Khinh Châu liền trả lời cô: Nghỉ sớm một chút, ngủ ngon.
Chắc hẳn anh cũng không có tâm trạng nói chuyện phiếm, Lệ Tử Xuyến cũng nhắn lại ‘Ngủ ngon’ cho anh. Sau đó gọi điện thoại về nhà nói một câu đã về, nhưng mẹ lại hỏi nọ hỏi kia không chịu buông tha. Đến lúc cúp điện thoại thì cũng đã nói chuyện đến một giờ rồi.
Trong lúc đó có tin nhắn nhắn đến, Lệ Tử Xuyến chưa kịp xem, lúc này mới mở hộp thư ra, nhìn thấy Cố Khinh Châu gửi hai tin nhắn đến.
Cố Khinh Châu: Cảm ơn em hôm nay đã ở cạnh tôi. À, đừng quên ăn tối.
Cố Khinh Châu: Giúp em gọi thức ăn bên ngoài rồi, chuẩn bị 38 đồng lẻ đi.
Hai tin nhắn cách nhau năm phút đồng hồ, mà tin cuối cùng cũng đã là hai mươi phút trước. Cho dù là thức ăn gọi bên ngoài thì cũng đã đến rồi chứ?
Lệ Tử Xuyến không lập tức chạy ra, vội vàng nhảy xuống giường móc túi từ trong vali ra, tìm tiền lẻ. Vừa đếm được 40 đồng thì chuông cửa liền vang lên.
Cố Khinh Châu đã mua gà hầm rau cho cô, còn có một bát cháo thịt bò ấm áp.
Lệ Tử Xuyến cảm thấy Cố Khinh Châu cẩn thận đến mức khiến cho người ta hoảng sợ, hôm nay cô thực sự mệt đến mức hoàn toàn không muốn cử động, cũng quyết định đêm nay tạm thời nhịn đói, không muốn động tay nấu cơm, càng không muốn ra ngoài mua đồ ăn.
Không nghĩ tới, điều này cũng bị anh đoán ra được.
Thừa dịp người giao hàng trả tiền thừa, Lệ Tử Xuyến hiếu kỳ hỏi: “Không phải cửa hàng các anh không giao hàng sao?”
Cửa hàng này làm ăn vô cùng tốt, cứ đến giờ cơm là trong nhà hàng các học sinh cùng giáo viên lại xếp hàng giống như một đại quân. Bọn họ không đủ người, bình thường gọi điện thoại tới cho dù có tăng thêm bao nhiêu tiền thì bọn họ cũng không giao hàng.
Cuối cùng người giao hàng lấy ra hai đồng tiền thừa trả cho cô, cười híp mắt nói: “Còn không phải là do thầy giáo Cố tự mình gọi điện thoại đến sao, bình thường dọn hàng tương đối trễ, thầy giáo Cố luôn luôn là vị khách cuối cùng của chúng tôi, mỗi lần ăn xong anh ấy đều giúp chúng tôi dọn dẹp, nhiều lần chúng tôi cũng thấy áy náy. Lần này khó có dịp thầy giáo Cố mở lời, cho dù là dưới lưỡi dao thì chúng tôi cũng phải đi!”
Vẻ mặt của đối phương khoa trương khiến Lệ Tử Xuyến muốn bật cười, cô giải thích: “Anh ấy không phải thầy giáo.”
“A! Thảo nào, làm gì có thầy giáo nào trẻ như vậy. Chỉ là…” Người giao hàng cân nhắc cách dùng từ, nói, “Rất là có uy nghiêm.”
Tiễn người giao hàng đi, Lệ Tử Xuyến gửi tin nhắn cho Cố Khinh Châu: Fan hâm mộ của anh rất nhiều nha, bạn học Cố, bây giờ toàn bộ những người trong cửa hàng gà đều mặc anh phân công đó.
Cố ý dùng giọng điệu trêu chọc, hy vọng tâm trạng của anh có thể đỡ đi một ít.
Cố Khinh Châu nhắn lại: Nhận được rồi? Thừa dịp còn nóng thì mau ăn đi.
Lệ Tử Xuyến: Vậy còn anh?
Cố Khinh Châu: Tôi làm sao?
Lệ Tử Xuyến: Anh ăn chưa?
Ba phút sau, anh mới trả lời: Hết việc tôi sẽ đi ăn.
Cách nhắn tin và cách nói chuyện của anh đều kiệm lời như nhau, Lệ Tử Xuyến dứt khoát không tiếp tục gửi tin cho anh nữa, sợ quấy rầy đến anh.
Ăn xong cơm tối Lệ Tử Xuyến liền đi ngủ, sáng ngày thứ hai tỉnh dậy, cùng Đàm Thiên Thiên ăn sáng tại căng tin của trường đại học.
Vừa gặp mặt, Đàm Thiên Thiên liền hỏi: “Thế nào, mấy ngày đi công tác cùng Cố Khinh Châu, không biết vị đó có chế tạo ra băng làm đông lạnh cả máy bay không?”
Lệ Tử Xuyến húp một ngụm cháo, lắc đầu: “Đừng nói anh ấy như vậy, anh ấy cũng không tệ lắm.”
Đàm Thiên Thiên dùng ánh mắt mười phần quỷ dị nhìn cô, lát sau mới nói, “Mới ra ngoài chưa tới mấy ngày liền bị người ta thu phục? Cũng không phải mấy ngày trước cậu đặc biệt mắng chửi anh ta trong phòng ký túc xá à?”
Lệ Tử Xuyến nhún vai, lần xuất ngoại này cùng Cố Khinh Châu, cô có nhận thức hoàn toàn mới đối với người này. Sự lạnh lùng chỉ là để anh tự vệ mà thôi, thực ra, anh rất có trách nhiệm, luôn nghiêm túc cẩn thận với mọi chuyện, với người khác thì luôn khoan dung, tóm lại, bây giờ cô chỉ có thể nghĩ đến những ưu điểm của anh.
A, còn có điểm quan trọng nhất, đó là tay nghề nấu nướng của anh rất tốt.
Lúc cô với Đàm Thiên Thiên sắp ăn xong, không nghĩ rằng có thể gặp ông lão Trương ở đây – người mà rất ít khi xuất hiện tại căng tin.
Lệ Tử Xuyến đã nhìn thấy ông từ xa, liền vẫy tay với ông, ông lão Trương cầm phiếu ăn đi tới, cúi đầu nhìn bữa sáng không còn bao nhiêu của cô và Đàm Thiên Thiên, nói, “Tại sao hai căng tin đều là những món này, hôm nay thịnh hành món chay sao?”
Ông lão Trương là động vật ăn thịt.
Đàm Thiên Thiên nói: “Thầy tới chậm rồi, bánh bao thịt cũng đã sớm bán sạch. Muốn đồ ăn ngon lại không tới sớm một chút, thầy ở trường học lăn lộn mấy chục năm, sao lại không biết điều đó.”
Lúc ông lão Trương ở chung một chỗ với các cô thì dáng vẻ kiêu ngạo cũng không còn nữa, nói: “Thầy cũng muốn tới sớm, nhưng sáng sớm Tiểu Cố lại tới phòng làm việc báo cáo công tác thu hoạch của lần đi này, sau đó nói chuyện đến tận một tiếng.”
Lệ Tử Xuyến giật mình: “Cố Khinh Châu trở về rồi sao?”
Đàm Thiên Thiên kỳ lạ nhìn về phía cô: “Không phải các cậu cùng nhau trở về sao?”
Lệ Tử Xuyến không nói chuyện đêm qua người thân của Cố Khinh Châu nằm viện cho Đàm Thiên Thiên, bởi vì đây là chuyện nhà người ta, cô có thể biết chuyện cũng là vì vừa lúc đi theo anh mà thôi. Cậu của anh vừa làm xong phẫu thuật, còn chưa có vượt qua nguy hiểm, chắc chắn anh sẽ trông cả đêm tại bệnh viện, sáng sớm hôm nay lại về trường học báo cáo công việc với ông lão Trương, thật sự là muốn hy sinh thân mình vì trường học cũ sao?
Lệ Tử Xuyến để Đàm Thiên Thiên đi trước, cô ở lại trong phòng ăn mua một phần cháo cùng những món ăn kèm, đi tới văn phòng của Cố Khinh Châu.
Gõ cửa, trong giọng nói của anh không hề có một tia nhiệt độ, chỉ là hôm nay lại mang theo chút khàn khàn.
“Mời vào.”
Lệ Tử Xuyến cầm bữa sáng đẩy cửa vào, Cố Khinh Châu nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu từ trong những bản báo cáo lên, lúc nhìn thấy cô thì đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc: “Không phải hôm nay em nghỉ sao?”
“Cùng Thiên Thiên đi ăn sáng. Bạn học Cố, anh ăn chưa?”
Ánh mắt Cố Khinh Châu chuyển đến đồ vật trong tay cô, trong nháy mắt khuôn mặt luôn lạnh lẽo cứng rắn lại mềm mại đi mấy phần, anh lắc đầu: “Chưa. Những thứ này là mua cho tôi?”
“Muộn quá nên chỉ có thể mua được những thứ này. Cứ xem như là cảm ơn anh tối qua đã giúp tôi đặt thức ăn bên ngoài.” Cô cười nói, đặt bữa sáng trên bàn làm việc của anh.
Cố Khinh Châu không nói gì, khép bản báo cáo lại, mở túi nhựa, lấy cháo ra.
“Cậu anh sao rồi?” Cô quan tâm hỏi.
Cố Khinh Châu dừng tay lại, chậm rãi nâng mắt nhìn về phía cô, trong đôi mắt là một màu đen sáng trong, nhưng cũng lộ ra nỗi buồn nhàn nhạt.
“Vẫn thế. Từ ba năm trước, sau khi cậu ấy trở thành người thực vật, hôm qua đã là lần thứ ba bệnh viện thông báo bệnh tình nguy kịch rồi.”
Cho nên mới nói, anh đã trở thành ‘Thói quen’ rồi sao?
Nhưng thói quen này không chỉ làm tiêu hao về mặt thân thể, mà còn về mặt tâm lý, vậy mà ngày thứ hai anh vẫn giữ được vẻ mặt bình thường để đi làm.
Lệ Tử Xuyến mím môi, cô không có lập trường gì, chỉ có thể nói: “Anh cũng đừng liều mạng quá, nên nghỉ ngơi thì vẫn phải nghỉ ngơi thôi.”
Lúc này, Cố Khinh Châu nhìn thấy ánh mắt của cô có chút cao thâm khó dò, trong giây lát, anh nhẹ nhàng bật cười thành tiếng: “Cám ơn em.”
Lệ Tử Xuyến không biết nên nói cái gì, cũng nhìn anh nở nụ cười rồi chào tạm biệt.
Lúc đi tới cửa, vừa muốn mở cửa thì sau lưng lại vang lên giọng nói đầy tính công việc của người đàn ông: “Đừng quên, em còn nợ tôi hai bản báo cáo.”
Lệ Tử Xuyến: “…” diễn!đàn@lê#quý$đôn
Thủ đoạn giết chết phong cảnh của người này thật sự là càng lúc càng giống ông lão Trương rồi.
Trở lại ký túc xá, cũng không lâu lắm thì Đàm Thiên Thiên quay về.
Lệ Tử Xuyến không chịu ngồi yên, chạy tới siêu thị mua rau xanh về, dự định giữa trưa sẽ nấu một nồi ăn với Đàm Thiên Thiên.
Bình thường Đàm Thiên Thiên chỉ cần gặp là ăn, cái gì cũng đều không để ý tới, hôm nay lại khác thường, không hỏi cô muốn làm gì mà cứ tỏ vẻ muốn nói lại thôi, đứng sau lưng Lệ Tử Xuyến thở dài.
Lệ Tử Xuyến bị cô ấy thở dài đến mức run rẩy, quay đầu lại hỏi: “Cậu muốn làm gì? Không phải là có rồi chứ?”
Đàm Thiên Thiên không để ý đến cô mà vẫn lặng yên, nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Cậu đoán tớ vừa nhìn thấy người nào ở trường?”
“Người nào?”
“Đào Nhiên.”
Lệ Tử Xuyến trầm mặc một giây, im lặng: “Tớ còn tưởng rằng cậu thấy Leonardo nữa.”
Quay người lại, tiếp tục nhặt rau.
Đàm Thiên Thiên không chịu buông tha cô, đến bên cạnh cô hỏi: “Cậu cho tớ chút phản ứng đi, là Đào Nhiên tới, Đào Nhiên đó!”
Lệ Tử Xuyến liếc cô ấy một cái: “Tớ biết là Đào Nhiên, lỗ tai tớ không điếc.”
Đàm Thiên Thiên quan sát cô trọn vẹn hai phút, mới xác định Lệ Tử Xuyến cực kỳ bình tĩnh, thở phào, nói: “Tớ nghe nói anh ta muốn về trường học chúng ta nhậm chức, dạy dỗ sinh viên năm nhất.”
Động tác trên tay Lệ Tử Xuyến bỗng dừng lại, giọng điệu vẫn chỉ nhàn nhạt lên tiếng, “Ừ.”