Công việc của Hám Thanh Châu ngày càng nhiều, bây giờ hắn không chỉ giải quyết việc kinh doanh của công ty mình mà còn phải làm một phần việc của Đường Bân, nhưng cậu bây giờ lúc nào cũng đeo bám lấy hắn.
Lần đầu tiên Hám Thanh Châu hiểu được thế nào là ‘nỗi đau ngọt ngào.’
Hắn nhìn Đường Bân đang ngủ say trong tay, nói: “Em muốn cùng anh đến công ty hay muốn đợi anh ở nhà?
Hắn không biết Koala Đường Bân có sợ người lạ hay không.
Cậu ngáp một cái: “Cùng anh.”
Hám Thanh Châu xoa đầu cậu, không sao cả, để Đường Bân ở nhà cho dì Lý chăm sóc hắn cũng không yên tâm lắm, đặt người ở dưới mắt mình vẫn tốt hơn.
Đường Bân ngồi trong xe có chút hưng phấn, tài xế lái xe đi thẳng về phía trước, cậu thì ôm cổ Hám Thanh Châu cao hứng nhìn phong cảnh thay đổi ngoài cửa sổ.
Hám Thanh Châu nói: “Lúc xuống xe anh sẽ nắm tay em, vào văn phòng lại ôm tiếp được không?”
Đường Bân nghe xong, không còn hứng thú với cảnh tượng ngoài cửa sổ nữa, càng ôm chặt cổ hắn hơn.
Hám Thanh Châu bật cười: “Sao lại bám người như vậy chứ?”
Đường Bân ậm ừ nói: “Koala nhỏ phải ôm cây lớn cả ngày mà.”
Hắn không bắt cậu buông ra được, chỉ nói: “Được.”
Sau khi ra khỏi xe, nhóm nhân viên nhìn vị chủ tịch mặt lạnh của họ đang cẩn thận ông một người đàn ông bước ra, há hốc mồm kinh ngạc.
Mới sáng ra…đã ân ái rồi sao?
Thì ra làm phu nhân tổng tài là không cần tự bước đi sao, thật nể phục.
Tất cả nhân viên nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, cùng nhau chào: “Chào chủ tịch! Chào phu nhân chủ tịch!”
Âm thanh vang lớn đến nỗi sắp phá vỡ cả một tòa nhà.
Hám Thanh Châu lạnh lùng đáp: “Được.”
Đường Bân ôm cổ hắn, lắc lắc chân, tươi cười đáp: “Chào các cô gái~”
Một nhóm nữ nhân viên lập tức kinh ngạc chạy tới: “Xin chào phu nhân chủ tịch!”
Đường Bân nở nụ cười rực rỡ hơn: “Các cô thật xinh đẹp.”
Hám Thanh Châu đang bấm thang máy thì dừng lại.
Vẻ mặt các nhân viên nữ chuyển từ nịnh hót sang hoảng sợ.
Thang máy chuyên dụng đã đi xuống, Hám Thanh Châu ngơ ngác bước vào cửa thang máy như không nghe thấy lời của Đường Bân.
Cậu vẫy vẫy tay chào tạm biệt: “Tạm biệt các cô gái!”
Nhân viên nam bị phớt lờ: “…”
Hám Thanh Châu thấy Đường bân lắc lư ngón chân đá vào vách thang máy, nói: “Em vui lắm hả?”
Cậu nghiêng đầu nói: “Rất vui.”
“Sao lại vui thế?”
Hắn nghĩ nếu cậu trả lời là do nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp kia thì ngày mai có thể sẽ không đưa Đường Bân đến công ty nữa.
Cậu chớp mắt: “Em không nói đâu.”
“Thật chứ?” Hám Thanh Châu cười, nửa thật nửa giả uy hiếp: “Vậy anh sẽ không ôm em nữa.”
Đường Bân sững sờ một chút, sau đó không thể tin được mà giật giật tóc nói: “Anh là một cái cây xấu xa!”
Hám Thanh Châu bật cười, chỉ với một lời đe dọa mà hắn đã nhận được đánh giá tồi tệ này.
Hắn không lo lắng về vấn đề này nữa, sau khi vào phòng làm việc, hắn đặt Đường Bân lên ghế sô pha, nói: “Em muốn ăn gì thì cứ gọi Tiểu Trương đi mua cho.”
Đường Bân ngồi trên sôpha ngẩng đầu nhìn hắn đang cúi người: “Em muốn dùng điện thoại.”
Hám Thanh Châu do dự một chút.
Đường Bân vươn tay mò túi áo: “Điện thoại đâu?”
Hám Thanh Châu: “Không được xem mấy thứ bậy bạ.”
Cậu ngoan ngoãn gật đầu.
Hám Thanh Châu nhẹ nhõm đưa điện thoại cho cậu.
Tiểu Trương, chính xác là Trương Văn, trợ lí của Hám Thanh Châu, trong khi y đang báo cáo công việc với hắn thì luôn cảm thấy sau lưng mình hơi ớn lạnh – y cảm thấy có một ánh mắt không thiện cảm đang nhìn chằm chằm mình.
“Tôi đặt tài liệu lên bàn cho ngài.” Trương Văn báo cáo xong thì thở phào nhẹ nhõm, muốn thoát khỏi căn phòng lạnh lẽ khó giải thích này ngay lập tức.
Vừa bước tới cửa – “Tiểu Trương!” Đường Bân la lên, khoanh chân ngồi trên ghế sô pha.
“Đường…anh Đường.” Trương Văn dè dặt cười với cậu, bản năng mách bảo cho y biết ánh mắt chán ghét vừa rồi đến từ Đường Bân.
Đường Bân khẽ nhíu mày.
Đại não Trương Văn chạy hết công suất, đột nhiên sửa miệng: “Chủ tịch…Phu nhân chủ tịch!”
Đường Bân khịt mũi không chút khách khí nói: “Tôi muốn ăn thạch đá của Thập Lí Đường và hoành thánh nhỏ của Miên Kí.”
*Thạch đá
Hai nơi này, một nơi ở hướng Đông, một nơi ở hướng Tây, đi ô tô cũng mất 20 phút, cộng với thời gian xếp hàng cũng phải gần 40 phút.
Trương Văn lại nhớ tới ánh mắt thiếu thiện cảm của Đường Bân – y có vô ý xúc phạm vợ chủ tịch khi nào không nhỉ? Trương Văn nghĩ, nhưng thật lâu cũng không thu được kết quả gì.
Chắc là do y suy nghĩ nhiều, mấy món ăn này kêu người khác đi mua vẫn được mà, quả thật không cố ý nhắm vào y.
Đường Bân nói tiếp: “Tôi muốn anh tự đi mua.”
Trường Văn: “…”
Y nhín vị giám đốc nhà mình cầu xin sự giúp đỡ.
Hám Thanh Châu ngẩng đầu lên từ đống tài liệu: “Cậu đi mua cho em ấy đi.”
Trương Văn: “…” Chậc, tại sao lại làm vậy với y, y đã làm sai cái gì, chỉ cần phu nhân chủ tịch mở miệng, số phận của y sẽ lập tức thay đổi.
Cuối cùng, Trương Văn vẫn phải chạy đi mua mấy món ăn kia.
Đường Bân nghiêng đầu nhìn Hám Thanh Châu vài giây, thấy hắn chuyên tâm làm việc không nói với mình câu nào, chịu không nổi chạy tới bên cạnh hắn.
“Chuyện gì vậy?” Hám Thanh Châu nhìn cậu.
Đường Bân cúi người tựa cằm lên đùi hắn: “Không phải anh chỉ có một Koala là em thôi sao?”
Lại là vấn đề này, hỏi lần đầu có thể là do đúng dịp, hỏi lại lần thứ hai thì tất nhiên là có vấn đề.
Hám Thanh Châu: “Sao lại hỏi vậy?”
Cậu mở to hai mắt: “Anh không phủ nhận điều đó!”
Hám Thanh Châu sửng sốt một chút, không ngờ mạch não của cậu lại chạy theo hướng này, nghĩ tới đây liền nghiêm túc nói: “Không đúng, anh chỉ có một Koala là em, sao lại hỏi vậy?”
Đường Bân: “Trong truyện nói, chủ tịch sẽ ngoại tình với trợ lý của họ, anh với Trương Văn có không?”
Đúng là không nên để cậu xem mấy thứ bậy bạ trên điện thoại nữa.
Hám Thanh Châu xoa đầu: “Chỉ có trong truyện thôi, y đơn giản chỉ là trợ lý của anh thôi.”
Cậu bĩu môi: “Anh nói dối!”
“Anh không nói dối em.”
Đường Bân: “Vậy sao ngày nào anh cũng làm thêm giờ? Bận việc gì mà ngày nào cũng phải tăng ca vậy? Anh lấy cớ tăng ca để làm chuyện không thể nói với Trương Văn chứ gì?”
Hám Thanh Châu đứng hình một lúc, đây là lần đầu tiên hắn đi làm đúng nghĩa sau khi Đường Bân bị bệnh*, vì vậy những gì cậu nói vừa nãy là thời điểm sau khi họ vừa mới kết hôn.
*Tức là lần trước cũng đi xíu rồi về thôi hà, chứ không đi theo giờ hành chính.
Hắn thật sự không ngờ cậu lại quan tâm đến chuyện này.
Tại sao Đường Bân lại để tâm đến chuyện này? Trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ, Đường Bân cũng thích hắn sao? Nhưng… cậu đã có người mình thích rồi mà. Đường Bân đồng ý kết hôn vì tức giận khi người kia xuất ngoại…cậu không nói với ai về cuộc hôn nhân của mình…Hai người gần như không liên hệ với nhau lần nào trong bốn năm…
Nói như thế nào cũng có điểm không hợp lý.
Thấy Hám Thanh Châu hồi lâu không đáp lại, Đường Bân lại càng tin chắc vào suy nghĩ của mình, trong lòng càng thêm đau khổ với tức giận.
Koala nhỏ sắp bùng nổ rồi!
Hám Thanh Châu ôm cậu lên: “Thật sự anh chỉ tăng ca vì công việc thôi, chuyện kia…” Vì hắn biết Đường Bân không thích mình, sợ bầu không khí lúng túng khi cả hai đối diện với nhau nên hắn mới đi sớm về muộn. Hắn sợ Đường Bân ngày nào đó bình tĩnh lại sẽ đòi ly hôn với mình nên thời gian hai người ở bên nhau càng ngày càng rút ngắn.
“Chuyện kia là chuyện gì?” Cậu hỏi.
Chuyện này phải nói với Đường Bân sao đây? Hắn hôn lên trán cậu, trịnh trọng nói: “Anh với trợ lý không có gì cả. Anh chỉ có em thôi, Koala nhỏ.”
Đường Bân ôm cổ hắn: “Thật không?”
“Thật, anh thề.”
Đường Bân dễ dàng thỏa mãn, khi nhận được lời hứa liền vui vẻ trở lại, dụi dụi lên đầu Hám Thanh Châu.
Hắn nghĩ tới chuyện Đường Bân nói là Koala chỉ có một cái cây duy nhất, chuyện này có thật không?
Hám Thanh Châu nhìn cậu, một suy nghĩ vừa nóng bỏng vừa ngớ ngẩn chạy trong đầu hắn: “Đường Bân, em…”
Đường Bân biết Hám Thanh Châu và Trương Văn không có loại quan hệ đó thì tâm tình tốt hơn, chỉ vào khoảng không gian trống bên cạnh, nói: “Anh trồng một cái cây ở đó đi!”
Hám Thanh Châu đột ngột im lặng không nói nữa.
Cậu duỗi ngón tay ra muốn hành động liền, bộ dáng giống như một hôn quân chỉ biết hưởng lạc: “Vậy ở chỗ kia cũng phải trông cây, đến lúc đó em muốn ôm cây nào thì ôm cây đó.”
Hám Thanh Châu: “…”
Hắn lạnh lùng nói: “Không được trồng cây trong phòng.”
Đường Bân nghiêng đầu nghĩ: “”Vậy chỉ trồng một cây thôi, trên mặt đất thì làm bãi cỏ.”
Hám Thanh Châu tiếp tục tàn nhẫn nói: “Không được!”
Cậu uất ức: “Tại sao!”
“Văn phòng của anh, không được là không được.”
Đường Bân càng thêm ủy khuất: “Quả nhiên những điều anh nói chỉ là gạt người. Cái gì mà chỉ có một Koala duy nhất, cây lớn nói vậy cũng chỉ để lừa gạt Koala nhỏ đẹp trai, đơn thuần thôi.”
Hám Thanh Châu cảm thấy chính mình vừa rồi thật sự là bị úng não, tại sao lại đi giằng co với một Koala bị rối loạn tinh thần chứ.
Đường Bân càng nói càng đau lòng, cậu cảm thấy mình sắp khóc tới nơi: “Koala nhỏ không thích cây lớn nữa!”
Hám Thanh Châu thở dài: “Em muốn làm gì, anh kêu thư kí vào làm cho em, được chứ?”
Đường Bân lập tức chuyển mưa thành nắng: “Thật không?”
Hắn xoa đầu: “Ừm.”
Đường Bân hôn lên hai má hắn: “Koala nhỏ thích anh nhất!”
Tim Hám Thanh Châu run động, tuy biết lời nói của đối phương không phải thật nhưng vẫn không nhịn được mà đập loạn.
Hám Thanh Châu: “Được rồi, bây giờ em có thể tiếp tục ngồi sôpha xem điện thoại được không?”
Cậu khịt mũi: “Không!”
“Em…”
Đường Bân đau lòng nói: “Koala nhỏ phải ôm cây lớn của mình…”
Hám Thanh Châu: “..Được, vậy em ngồi yên chút.”
Bảng trắng—–
Đường Bân: Sở dĩ vui vẻ là vì được gọi là ‘phu nhân chủ tịch’. *suỵt*