Ngày qua ngày, chị em Sang Hiểu Thi đều bị bắt đến công ty cùng cậu chủ của mình. Lí do hết sức lãng xẹt. Cấm em rời xa tôi.
Vì thế Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du chỉ ăn rồi lại ngủ. Không được hoạt động tay chân, Hiểu Thi, Hiểu Du rất khó chịu.
Muốn đem đồ đạc trong đây đập phá. Liền nghĩ lại đây có phải là ở nhà đâu mà náo loạn chứ. Nhưng ngứa tay ngứa chân quá muốn làm gì đó quá đi.
Nhân viên trong công ty mỗi lần thấy chị em Sang Hiểu Thi là tươi cười chào. Hiểu Thi, Hiểu Du cũng cười đáp trả.
Nhưng với nhân viên nữ thì không nói gì. Còn cười với nhân viên nam kể cả trợ lí Hàn là y như rằng Hiểu Thi, Hiểu Du sắp gặp đại hoạ.
Núi lửa dường như sắp phun trào. Chị em Sang Hiểu Thi giống như phải nhận cơn thịnh nộ của cậu chủ mình vậy.
Trong phòng làm việc của Thiên Minh. Anh bắt Hiểu Thi ngồi trên ghế sofa không được rời đi dù chỉ nửa bước.
Thiên Minh chuyên tâm làm việc kí giấy, kí tờ. Lâu lâu lại dòm cô một chút xem cô có quậy phá gì không?
Kết quả chạm phải ánh mắt buồn bực của Hiểu Thi. Đóng nắp bút, anh đứng dậy đến bên cạnh cô.
” Hiểu Thi, em bày bộ mặt đó là có ý gì? “
” Có gì đâu ạ. Cậu chủ cứ bắt Hiểu Thi tới đây ngồi một chỗ đến phát chán luôn rồi ý. Muốn về nhà quá cơ~~ “
Sang Hiểu Thi hậm hực nói. Hai tay vân vê vạt áo của mình.
” Hiểu Thi, từ đây không cần gọi tôi là cậu chủ nữa. Sang Hiểu Thi em rất đặc biệt đối với tôi “
Hoàng Thiên Minh ôm Sang Hiểu Thi vào lòng. Tỳ cằm lên đầu cô thốt ra từng chữ đều là sâu thẳm trong lòng. Lâu nay chất chứa mà chưa thổ lộ.
” Hiểu Thi biết rồi “
Hiểu Thi nằm trong lòng anh, nhoẻn miệng nở nụ cười thật tươi.
” Anh yêu em, Hiểu Thi “
Thiên Minh chính thức nói rõ lòng mình. Đem Hiểu Thi ấn xuống ghế sofa mà tặng cho cô một nụ hôn nồng nhiệt, cuồng cháy.
” ư..m…ư..m Thiên Minh “
Sang Hiểu Thi hai tay vòng ra sau ôm cổ anh. Miệng khẽ gọi tên anh nghe thật ấm lòng.
Hoàng Thiên Minh hài lòng. Hôn Hiểu Thi một lúc nữa rồi mới buông tha đôi môi của cô.
Sang Hiểu Thi cũng đáp trả. Tuy không phải lần đầu hôn nhau nhưng kinh nghiệm hôn của Hiểu Thi chưa tốt lắm.
Rất vụng về.
Hoàng Thiên Minh sau khi buông tha đôi môi Hiểu Thi ra. Chống tay trên sofa ngăn cho cơ thể không ập lên người Hiểu Thi. Nở nụ cười châm chọc, cất lời đá động cô.
” Hiểu Thi, em xem em hôn không nhiệt tình gì cả. Hôn em mà anh tưởng hôn một con cá chết “
” Thiên Minh, anh sao lại nói như vậy. Thật đáng ghét “
Sang Hiểu Thi xưng hô cũng không ngượng nghịu. Bình thản vô cùng. Lại ấm ức vì anh chê cô, cắn chặt môi bật khóc.
” Ấy, Hiểu Thi, anh chưa làm gì mà em đã khóc rồi “
Hoàng Thiên Minh luống cuống, cúi đầu hôn lên đôi mắt cô cùng những giọt nước mắt lăn dài trên má.
” Ngoan đi, anh không cố ý nói em như vậy. Đừng để tâm “
” Hức…hức..anh nói ra rồi còn kêu em làm sao không để tâm. Cái đồ xấu xa này “
Sang Hiểu Thi nấc thành tiếng mắng anh. Hai tay vung loạn xạ lên bờ ngực săn chắc của anh.
” Thôi mà, Hiểu Thi ơi. Em khóc anh đau lòng lắm đấy “
Hoàng Thiên Minh ra sức dỗ dành. Lời nói từ khi nào cũng trở nên sến súa. Sang Hiểu Thi bật cười. Hít mũi vài cái rồi ngưng bặt tiếng khóc.
” Em nín rồi. Anh mau ngồi dậy, đau lưng chết em rồi “
Thiên Minh vội vã rời khỏi người cô.
” Oái, anh làm việc đi. Ôm em làm gì “
Sang Hiểu Thi vừa mới chống tay ngồi dậy liền bị anh ôm vào lòng. Mặt đối mặt, cô phải vòng chân quanh hông anh bám chặt nếu không muốn té, hai tay ôm chặt cổ anh la oai oái.
Thiên Minh rất thản nhiên. Hai tay sờ soạng lung tung trên tấm lưng trần của cô vì hôm nay Hiểu Thi mặc một bộ váy hở lưng dài tận gối.
Tay anh chạm vào da thịt của cô. Hiểu Thi chợt run nhè nhẹ.
” Thiên Minh, anh đừng như thế. Đây là công ty đó “
” Được, nếu em không muốn ở công ty. Vậy chúng ta về nhà “
Hoàng Thiên Minh thế nào lại hiểu sai ý của cô. Cô muốn anh làm việc tiếp cơ mà. Anh lại đem cố bế ra xe trước con mắt của nhân viên trong công ty.
Sang Hiểu Thi xấu hổ muốn độn thổ. Vùi mặt vào ngực anh né tránh.
Lái xe về nhà, Thiên Minh bế Sang Hiểu Thi lên phòng. Dùng chân đá cửa đóng lại. Anh ném Hiểu Thi lên giường.
Đè cô dưới thân. Thiên Minh cười mị hoặc.
Sang Hiểu Thi biết anh là đang muốn làm gì cô? Cô cũng đã trưởng thành là một thiếu nữ rồi.
Nên mấy chuyện này biết chút chút.
Hai bên má hiện lên mấy vệt hồng. Không muốn anh phát hiện liền đưa tay che mặt.
Hoàng Thiên Minh gỡ tay Hiểu Thi ra mỉm cười ôn nhu.
” Em đồng ý cho anh chứ? “
Hiểu Thi không lên tiếng, e lệ gật đầu. Chủ động ôm lấy cổ anh mà trao cho anh một nụ hôn nồng ấm.
Tiếc là Hiểu Thi hôn quá kém. Từ thế chủ động liền chuyển sang bị động. Anh cắn lấy cánh môi cô. Luồn lách chiếc lưỡi khắp bên trong hút mật ngọt.
Sang Hiểu Thi cảm thấy thân thể rạo rực, nước miếng chưa nuốt kịp chảy dài trên cổ cô. Cô thở dốc, anh vẫn chưa buông tha.
Tay bắt đầu sờ soạng lung tung. Hiểu Thi uốn éo thân thể vì sự đụng chạm.
Lại càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ Thiên Minh. Anh trượt xuống hôn lên cổ cô, cắn cắn nhẹ lưu lại vết tích.
Sang Hiểu Thi ư…m ư..m vài tiếng. Thân thể thật là khó chịu.
Hoàng Thiên Minh nhịn không được nữa. Nắm lấy bộ váy của cô ” xẹt ” một tiếng bộ váy rách tươm.
Ánh mắt anh đầy du͙ƈ vọиɠ. Bắt đầu chiếm lấy thân thể của cô.
Rất nhanh trên người cả hai không còn một mảnh vải che thân.
Thiên Minh như một con sói đang đói khát, trên người của Hiểu Thi đều bị anh làm cho lưu lại vết hôn.
Trên ga giường còn xuất hiện một vệt máu. Điều đó chứng tỏ. Hiểu Thi đã trao thân cho anh.
Đem cơ thể không còn tí sức lực nào của Hiểu Thi mà ôm vào lòng đắp chăn cho cả hai.
Thủ thỉ bên tai cô những lời nói đường mật.
” Anh yêu em Sang Hiểu Thi. Sẽ bảo vệ em đến hết quãng đời còn lại “
” Hoàng Thiên Minh, em yêu anh “
Sang Hiểu Thi khẽ nói. Mỉm cười hạnh phúc mà nhắm mắt ngủ trong lòng anh.
Hoàng Thiên Minh hôn lên mái tóc cô. Dần dần cùng cô ngủ say.
Hiểu Thi sinh ra là đã định cho anh rồi không ai có thể cướp cô đi. Anh hứa với lòng một mực chăm sóc đối đãi với Hiểu Thi thực tốt.
Thỏ con ngốc nghếch cuối cùng cũng tự dâng mình cho chó sói rồi. Bị ăn sạch sẽ đến một chút sức lực cũng không còn.
Haizzz…..thật không ngờ a~~~.