Lần này Vua mặc thường phục vi hành, đội ngũ gọn gàng, chưa hết ngày thứ tư đã về đến kinh thành.
Tấm cùng Cám ngồi trong chiếc xe ngựa kiểu dáng đơn giản, giống như nhà phú hộ bình thường, dọc đường bình bình an an không gặp bất trắc gì.
Tấm rất mừng khi Cám không bị áp giải bằng xe riêng, tuy rằng cũng thêm người bảo vệ, giám sát bên cạnh, nhưng là ý nghĩa khác. Tấm bạo gan đoán hẳn Vua đã có đáp án và trong đáp án ấy Cám vô tội.
Nghĩ thế, lại có một chuyện thật kỳ quái quấy nhiễu tâm tư Tấm. Vậy mục đích Vua cho công khai, làm ồn ào việc đưa Cám về quê xét xử có ý nghĩa gì. Cô đã tự cười mình khi thoáng nghĩ rằng, Vua làm vậy là để lôi cô ra khỏi chỗ trốn. Không nói chuyện, Vua không hề biết Tấm còn sống, mà với bản tính lạnh nhạt, coi phụ nữ như công cụ giải trí của ngài, việc để một người xông vào chiếm lĩnh tâm khảm thúc giục làm ra hành động kinh thế hãi tục đến thế là không thể xảy ra. Chỉ là trùng hợp Tấm biết chuyện, luống cuống liều mạng chạy đến cầu tình trong khi chính nhà Vua đã có chủ ý riêng, hẳn là vậy.
Nếu đã không có thế này, không có thế kia, chỉ còn lại một mục đích cho chuyến đi lần này, ấy là ở quê nhà Tấm có câu trả lời cho vụ án oan của Cám.
Tấm điểm qua, mẹ con cô chẳng có bổn sự gì, huyện nha cũng không tra xét thêm được chút nào, vậy cái gì sẽ hấp dẫn nhà Vua. Hay đây chỉ là hành động lung lạc, một chiêu đánh lừa kẻ thực sự ra tay. Vậy thì, ắt là về đến Tử Cấm thành sẽ có kết quả mà Tấm mong đợi.
Bởi vậy khi cuối, quả là Tấm đã an ổn ngủ một giấc bù lại mấy ngày đêm vất vả vừa qua.
Cám vẫn tỉnh táo đỡ lưng cho chị, cô thực tình không phải chịu khổ mấy, tuy ở nhà giam nhưng được đối đãi cũng gọi là chu đáo. Nay có chị ở bên cạnh chấn hưng tinh thần, lại vừa được gặp mẹ, dù chỉ thoáng qua cũng làm cô thật yên lòng, an dạ.
Có điều, nhìn Tấm ngủ bên cạnh, đầu lông mày còn nhíu lại trong cơn mê, Cám thực thấy khó chịu vô hạn. Thời gian ngắn ngủi, nguy cơ tứ phía, không nói được gì nhiều với chị nhưng là Cám biết, để cứu cô, Tấm đã phải bỏ qua những gì – sự tự do, tình yêu, hạnh phúc riêng của bản thân.
Cám chưa bao giờ cảm thấy giữa chị gái mình và Vua có cái gì gọi là lưỡng tình, yêu thương. Qua thời gian ngắn ngủi ở trong cung, cô cũng cảm nhận rõ sự lạnh lùng, vô tình. Giữa người với người chỉ là cầu và cung, mua bán và đổi chác, không có một chút ấm áp gia đình. Vua không yêu thương gì phi tần của ngài mà phi tần của ngài cũng chỉ coi ngài như ông chủ, đơn thuần hầu hạ, vâng mệnh đổi lấy giàu sang phú quý cho bản thân, gia tộc.
Khác hẳn với tình cảm giữa Tấm và anh Khoai, không cần gì nhiều, chỉ cần một ánh mắt có thể nói lên tất cả. Thế mà chỉ vì cứu cô, Tấm lại vứt bỏ tất cả quay lại. Nói Cám không nghĩ gì thì hóa cô là người bạc bẽo vô tình hay sao.
Nhưng ngược lại, Cám lại mong chị mình nếu đã quay về có thể thông suốt quên đi đoạn tình cảm này. Đau khổ còn hơn mất đầu. Con kiến hôi còn mong được sống.
Đùa với Đế vương, kết cục sẽ vô cùng tồi tệ.
Về đến Tử cấm thành, hai chị em được chỉnh trang, che dấu dung nhan, rồi được bí mật đưa về một gian phòng lạ. Lúc này Tấm có thể chắc chắn rằng Cám đã được minh oan. Hai chị em như trút được gánh nặng, vui vẻ ngồi nhìn nhau, chờ đến lượt mình.
Tầm canh giờ sau quả nhiên Cám được gọi đi. Tấm ở lại thật sốt ruột, cứ mãi ngóng động tĩnh bên ngoài. Đến lúc vài cung nga vào thay y phục cho cô đúng theo phẩm cấp An tần cũng đã là nửa canh giờ nữa trôi qua. Tấm được che chắn, đưa thẳng đến cung Khôn Thái – nơi cư ngụ của Hoàng quý phi – nơi thích hợp nhất để giải quyết những vấn đề nhạy cảm trong nhà đế vương.
Bước vào cửa, trước mắt Tấm là hàng hàng các phi tần, cung nga, thể nữ đang quỳ đầy đất. Người người đều nín thinh, đầu cúi gằm vẻ sợ hãi. Trên ghế chính vị, Vua ngồi nghiêm cẩn, ánh mắt khắc nghiệt còn đang giữ nguyên.
Trông thấy Tấm tiến vào, Vua vẫy tay lệnh cho cô đến gần. Làn váy đỏ thẫm hơi dài quét ngang mặt đất, Tấm giữ hơi thở ổn định đến bên cạnh Cám cũng đang quỳ mọp thì hạ gối làm lễ, giọng thanh mảnh cất lên cũng đủ làm mấy bóng lưng giật mình:
– Thần thiếp An tần khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế.
– Trẫm cho phép nàng đứng dậy – Vua ôn tồn cất lời. Chờ cho Tấm an vị, Vua tiếp tục:
– An tần, nàng hãy kể cho trẫm cùng các vị ái thiếp đây nghe chuyện nàng bị đầu độc ra sao, được thần tiên phù trợ sống lại thế nào, đúng như nàng đã kể với trẫm, thật rõ ràng, chi tiết!