Điền Viên Mật Sủng (Điền Viên Ngọt Sủng)

Chương 17: Che chở



Ngô Nhị Cẩu thở vài hơi hồng hộc rồi mới nói tiếp: “Cụ thể ta cũng không biết, nhưng là…… Khụ khụ, lão ta mấy ngày hôm trước ở trấn trên mời ta uống rượu, hôm nay…… liền vừa rồi, ta ở cửa thôn nhìn thấy lão ta, còn có hai người nữa, bọn họ lén lút. Ta đoán, có lẽ là tính toán hôm nay động thủ.”

Cố Thanh Sơn nâng lên chân, quay đầu lại nhìn con đường nhỏ hướng đi vào trong thôn. Ninh gia trang cũng không phải nằm sát con sông Lai Thủy Hà, bên cạnh là một mảnh rừng cây nhỏ, hướng đông là một mảnh ruộng nước nhỏ nữa, còn có con đường hai bên lối đi mọc đầy những lùm cây dại, sau đó mới đến bờ sông.

Nếu thật là có người âm thầm mai phục, muốn đánh lén Ninh Hinh, mảnh rừng cây nhỏ kia chính là địa phương thích hợp nhất. Sắc trời đã tối sầm, Cố Thanh Sơn hướng tới bên kia nhìn nhìn, cái gì cũng đều không thấy rõ. Có lùm cây chè đậy, cho nên hắn đánh Ngô Nhị Cẩu thì bên kia cũng không nhìn thấy.

“Cút đi đường vòng trở về, sau này lại làm ta gặp ngươi chọc ghẹo Ninh Hinh, đừng trách ta đánh chết ngươi.” Cố Thanh Sơn lạnh lùng nói, Ngô Nhị Cẩu vội vàng té ngã lộn nhào vài cái mới lật đật từ hướng khác chạy đi.

“Ninh Hinh, đừng sợ, muội cứ đi phía trước, cái gì cũng đều không cần phải xen vào, còn có ta đâu.” Cố Thanh Sơn ánh mắt kiên định, lây nhiễm qua khiến Ninh Hinh cũng có tự tin.

Trái tim Ninh Hinh nhảy thình thịch, vốn là không dám đi qua con đường rừng cây nhỏ bên kia, nhưng xem bộ dáng Thanh Sơn ca tràn đầy tin tưởng, nàng dùng sức gật đầu, bưng bồn gỗ tận lực bình tĩnh mà hướng phía trước đi.

Lúc Ninh Hinh đi đến rừng cây nhỏ bên cạnh, mơ hồ cảm thấy bên trong có người đang thì thầm. Nàng không dám nhìn đông nhìn tây, trong lòng lại rất khẩn trương, phía sau không có tiếng bước chân, cũng không biết Thanh Sơn ca có còn đi theo hay không.

Thanh Sơn ca sẽ không gạt người, hắn nói không có việc gì khẳng định liền không. Hơn nữa, hắn hiện tại so trước kia càng cao lớn, còn học công phu, đánh Ngô Nhị Cẩu một trận thừa sống thiếu chết, Lạc mặt rỗ kia khẳng định không phải đối thủ của hắn.

Nàng chỉ có thể ép chính mình trong đầu tràn ngập hình bóng mạnh mẽ của Cố Thanh Sơn, mới có thể khắc phục nỗi sợ hãi.

Đang ở miên man suy nghĩ thời điểm, rừng cây nhỏ truyền đến tiếng nhánh cây bị dẫm gãy, sau đó nàng cảm giác được bước chân ai đó càng ngày càng gần. Thanh âm kia thực nhẹ, nếu không phải biết trước, nàng khẳng định không phát hiện được, bởi vì hôm nay làm việc nhà nông cả ngày lại giặt một chậu quần áo lớn đã rất mệt. Ninh Hinh ẩn ẩn cảm thấy trên đỉnh đầu tựa hồ có thứ gì hạ xuống, nàng đang ở do dự có muốn hay không chạy trốn, liền nghe được một tiếng trầm vang tu phía sau, có người ngã xuống mặt đất cái phịch.

Nàng vội vàng quay đầu lại, liền thấy trên mặt đất quả nhiên là một nam nhân xa lạ, trên mặt tựa hồ xác thật là đầy rỗ, còn Cố Thanh Sơn thì đứng ở bên cạnh mắt lạnh nhìn.

Rừng cây nhỏ vang lên tiếng kinh hô nho nhỏ. Cố Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng, bước vào rừng cây nhỏ, trong vài giây liền xách một nữ nhân ra. “Bịch.” Nữ nhân bị ném xuống đất, kêu đau om sòm.

Ninh Hinh sửng sốt, khó có thể tin mà khom lưng mà nhìn cẩn thận: “Đại tẩu? Như thế nào sẽ là ngươi? Ngươi…… Ta hiểu được, hoá ra là ngươi muốn hại ta.”

Phụ nhân một bên xoa đầu gối bị ngã đau, một bên giả bộ dường như không có việc gì, nói: “A, Ninh Hinh nha, ta đang muốn đi nhà muội tìm muội để nói về việc hôn sự đấy, vừa vặn gặp muội ở chỗ này.”

Ninh Hinh giận quá hoá cười nói: “Ngươi cho ta là con ngốc sao? Ngươi muốn tìm ta, vì sao không đi nhà ta, lại trốn ở rừng cây nhỏ này, cùng một tên vô lại? Vì cái gì trong tay tên vô lại này còn cầm một khúc gỗ, rõ ràng là muốn đem ta đánh ngất, sau đó thì sao? Sau đó các ngươi muốn làm cái gì?”

Ninh Hinh càng nói càng tức, vội vàng thở gấp mấy hơi. Trong thôn tựa hồ có tiếng ồn ào vang lên, xa xa có cây đuốc đong đưa. Cố Thanh Sơn thanh âm lạnh lùng nói: “Ninh Hinh, đừng cùng nàng nhiều lời, có người tới, muội mau trốn đi, ta sẽ xử lý.”

Cán đao vỗ xuống, phụ nhân lập tức hôn mê. Cố Thanh Sơn xả loạn tóc ả ta che mặt, lại đi véo vào người của Lạc mặt rỗ,  thấy mí mắt lão ta giật giật, nhanh chóng lắc mình trốn vào trong rừng cây.

Lạc mặt rỗ choáng váng mà bò dậy, liền thấy cửa thôn bên kia lờ mờ có bóng người đi lại. “Hỏng rồi, mọi người sắp tới phải làm nhanh thôi, ai nha, như thế nào đánh người khác, bản thân cũng hôn mê.” Hắn một bên thì thầm, một bên động thủ cởi đai lưng của nữ nhân. Trời thì tối, lại sốt ruột, hắn làm sao có thời gian đi xem bị tóc rối che mặt có phải là Ninh Hinh hay không. Chỉ lo mau mau lột quần áo của ả ta, thấy không sai biệt lắm, hắn liền cởi chính mình lưng quần, nâng lên hai chân của nữ nhân, nhanh tiến vào.

Cố Thanh Sơn cao lớn mà thân mình che ở trước mặt Ninh Hinh, không cho nàng thấy một màn xấu xa kia.

Chính là tên Lạc mặt rỗ này còn cố tình nói lảm nhảm, một bên ra sức thúc mạnh, một bên lải nhải: “Ai nha, nữ nhân, gia hôm nay hưởng phúc. Xem làn da mềm mại này, ai u, thật khiến gia phát cuồng, mau mau, mọi người mau tới. Ai, nha đầu này cư nhiên không phải gái tơ? Gia dựa vào, hoá ra Đổng lão nhị đã sớm hưởng thụ nàng ta, còn muốn gia tới làm loại chuyện này……”

Mắt thấy đám người càng ngày càng gần, Lạc mặt rỗ tuy luyến tiếc rời đi, nhưng lại không dám ham chiến. Hung hăng mà chọc vào thêm vài cái, mới vội vàng kéo quần lên chạy.

Cố Thanh Sơn thấp giọng dặn dò Ninh Hinh: “Muội vòng theo ruộng nước bên cạnh mà đi, ta bắt hắn trở về.”

“Vâng.” Ninh Hinh trên mặt đã sớm đỏ au, tuy có vòm ngực rộng lớn của hắn che, lại ngăn không được những lời tên vô lại kia. Một cái đại cô nương còn cùng một thanh niên nam tử cùng nhau đối mặt…… Nàng cũng không biết về sau nên đối mặt với hắn như thế nào nữa.

Ninh gia trang mọi người giơ cây đuốc đi tới phụ cận, có người hỏi: “Không phải nói rừng cây nhỏ bị cháy sao? Có thấy gì đâu. ”

“Di… trên mặt đất nằm một người kìa, mau qua xem một chút.” Không biết là ai mắt tinh, phát hiện trên mặt đất có người.

Mọi người giơ cây đuốc đi lại gần, thấy rõ là nửa thân trần nữ nhân, liền hít hà một hơi, có người thậm chí kinh hô lên. Hàm hậu hán tử xoay người sang chỗ khác, ngượng ngùng không dám nhìn. Cũng có nhiều kẻ thuận tiện, lén liếc mắt từ trên xuống dưới nhìn chằm chằm vài lần. Mọi người không biết là chết hay sống,  đang đùn đẩy nhau liền thấy nữ nhân kia tỉnh lại.

Nàng ta nâng mí mắt lên nhìn mọi người chung quanh, xoa xoa cái gáy mới nhớ tới vừa rồi bản thân hình như là bị nam nhân bên cạnh Ninh Hinh đập cho hôn mê. Vén lên trên mặt tóc rối, nàng ngồi dậy, lại đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng: “A……”

Nàng ta phát hiện hạ thân chính mình thế nhưng đang trần trụi, còn ở trước mặt một đám người, tựa như bị diều hâu ngậm mất hồn, nàng ta trợn trừng hai mắt.

Có vị đại nương lá gan đại, đi lên nhặt váy bên cạnh ném cho nàng ta: “Ngươi là tức phụ nhà ai? Mau đem váy mặc vào đi, có phải hay không gặp gỡ kẻ xấu?”

Ninh Tam thẩm nghiêng đầu nhìn một cái, khó có thể tin nói: “Ngươi không phải…… Không phải cái kia” nàng thật sự nói không nên lời, là thông gia của đại tẩu, chính là ấp úng bộ dáng đã khiến cho người khác hoài nghi.

Giữa lúc không khí đang xấu hổ, liền nghe ruộng nước bên kia lùm cây truyền đến một tiếng gào to: “Là ai ở kia lén lút, lăn ra đây cho ta.”

Mọi người quay đầu lại nhìn sang, liền thấy một cái thân hình cao lớn nam nhân trong tay giống như xách gà rừng xách một tên nam nhân tay còn đang túm quần lại đây.

Cố Thanh Sơn bước đi đến trước mặt mọi người, đem Lạc mặt rỗ ném xuống đất, cao giọng nói: “Người này lén lút, ta đoán chắc là trộm, chúng ta trong thôn hôm nay có hay không nhà ai bị mất đồ, nếu có mất, chỉ sợ cũng là là do tên này trộm đi.”

Một vị đại thẩm giật mình nhìn trước mắt cái này giống như đã từng quen biết thanh niên, quả thực không thể tin được hai mắt của mình, vội lấy cây đuốc từ người bên cạnh bên cạnh, để sát vào nhìn kỹ: “Thanh Sơn, thật là ngươi sao, Đại Lực nhà ta đâu? Sao hắn không trở về cùng ngươi? A? Hắn có phải hay không……”

Nương Đại Lực nước mắt nháy mắt liền rơi, đại gia cũng đều nhận ra Cố Thanh Sơn, sôi nổi vây quanh, đặc biệt là những nhà cũng có con đi lính, càng là vội vàng hỏi hắn tình hình.

“Đại Lực không có việc gì, khá tốt, còn làm Bách Phu Trưởng, dặn ta tiện thể nhắn cho thẩm an tâm. Những người khác…… Năm kia ở biên giới Hoàng Hà đánh một trận liền chưa thấy qua.” Cố Thanh Sơn ngắn gọn trả lời vấn đề, lập tức liền có người bật khóc lớn.

Đề tài dời đi, Lạc mặt rỗ liền tưởng dẫn theo quần vụng trộm chạy trốn, nữ nhân kia cũng mặc xong váy, cất bước liền chạy. Hai người ầm một chút đánh vào cùng nhau, mạnh mẽ ngã trên mặt đất.

Mọi người lúc này mới nhớ tới cọc gièm pha vừa rồi, nhanh chóng vây quanh lại đây, có người đã nhận ra phụ nhân: “Này không phải Đổng Nhớ lão bản nương của cửa hàng trang sức trên trấn hay sao?”

“Ai, đúng rồi, là đại tẩu nhà chồng Ninh Hinh a.”

“Cái này vô lại ta đã thấy, nhìn hắn kia đầy mặt rỗ, chính là Lạc các trang Lạc mặt rỗ. Nhìn hắn bộ dạng túm quần kia, thì chuyện tốt này rõ ràng chính là hắn làm, có lá gan làm còn không có lá gan thừa nhận sao?”

Mọi người mồm năm miệng mười nghị luận, cái gì cũng đều nói. Lạc thị thấy bị người nhận ra tới, liền vội vã tưởng chứng minh chính mình trong sạch, một cái tát phiến ở Lạc mặt rỗ thượng: “Ngươi cái hỗn đản, thế nhưng dám làm loại thương thiên hại lí này.”

Lạc mặt rỗ mới vừa bị Cố Thanh Sơn ấn ở lùm cây đánh một trận, hiện tại lại bị Lạc thị đánh, lập tức bực tức nói: “Lạc Xuân Hoa, đồ đàn bà xấu xa, là ngươi tìm ta tới, hiện tại còn trả đũa nói ngược phải không?”

Nương Đại Lực ở một bên cười lạnh: “Nói nửa ngày, hoá ra là một đôi dã uyên ương a, các ngươi muốn vụng trộm liền làm ở trong thôn của các ngươi đi, đừng tới thôn chúng ta mà làm chuyện dơ bẩn này.”

Ninh Hinh nương vội vã chạy tới, trong miệng kêu: “Ninh Hinh, Ninh Hinh……”

Ninh Hinh đại đường ca Ninh Giang đón đi lên: “Nhị thẩm, Ninh Hinh làm sao vậy?”

“Ninh Hinh đến bờ sông giặt quần áo, vẫn chưa về nhà, ta nghe nói phía Đông thôn đã xảy ra chuyện, liền chạy nhanh chạy tới, mọi người có nhìn thấy Ninh Hinh không?” Ninh Hinh nương gấp đến mức cái trán đều đổ đầy mồ hôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.