Danh Môn Tiểu Điềm Điềm

Chương 2: "Má trái hay má phải"



“Gấp ba? Chúng ta lấy đâu ra.” Quả nhiên, Tống phụ nói, “Dù sao, dù sao nàng đã đính hôn chính là người Lâm gia!”

Lâm phu nhân vừa nghe liền hừ một tiếng: “Tống gia các ngươi là lấy Tống Thần Ngữ lừa gạt tiền của chúng ta đi? Nữ nhân này, khắc chết Lâm Phàm, còn gạt tiền Lâm gia nhà chúng ta!”

Vừa nói xong, thế nhưng Lâm phu nhân đã đi tới, một bên hùng hùng hổ hổ, một bên duỗi tay liền đem Tống Thần Ngữ đang quỳ đẩy ngã thật mạnh trên mặt đất.

Tống Thần Ngữ hoàn toàn không có phòng bị, lòng bàn tay cọ xát trên mặt đất quá thô ráp, nháy mắt liền phá da, tới cả chảy máu. Hơn nữa cô rõ ràng nghe được trong đám người, truyền đến tiếng cười nhạo.

Cô đang muốn đứng lên, lại thấy cách đó không xa, đám người bỗng nhiên tự nhường ra một cái đường, một người nam nhân chân dài bước chậm rãi đi đến trước mặt cô rồi dừng lại.

Dung Diệc Sâm một thân tây trang màu đen thập phần cao quý, cùng người chung quanh giống nhau như đúc.

Nhưng cố tình, hắn là người nổi bật nhất ăn mặc đẹp nhất, dáng người cao dài, trời sinh khí chất không phải người tầm thường.

Dung Diệc Sâm hơi cúi đầu, hạ lưng xuống hướng phía cô vươn tay: “Đứng lên đi.”

Tay hắn thập phần đẹp, thon dài, khớp xương rõ ràng, Tống Thần Ngữ không quen biết hắn, nhưng lại ma xui quỷ khiến đem tay của chính mình đặt ở trong lòng bàn tay hắn.

Dung Diệc Sâm hơi hơi dùng sức, đem cô kéo lên, vòng qua eo cô, mang cô vào trong lòng ngực.

Bốn phía không ngừng vang lên tiếng hút không khí.

Thanh âm trầm thấp của Dung Diệc Sâm ở bên tai cô vang lên: “Là bọn họ làm em quỳ gối nơi này sao?”

Tống Thần Ngữ lắc lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: “Quỳ gối ở đây là tôi tự nguyện, không phải Lâm gia cưỡng bách tôi. Khi còn sống Lâm Phàm đối tôi thực tốt, tôi không thể vong ân phụ nghĩa.”

“Ồ..” Dung Diệc Sâm nâng khóe môi nói một câu, “Cô thật là một cô gái có tình nghĩa.”

Cha mẹ Lâm gia vừa mới nãy còn tức giận tỏ thái độ, lập tức trở nên thập phần khách khí hèn mọn.

Lâm lão gia cung cung kính kính nói: “Dung thiếu gia..”

Dung Diệc Sâm lại không để ý tới ông ta, mà nhìn về phía Lâm phu nhân: “Ngươi, lại đây.”

Lâm phu nhân không biết sao lại thế này, do do dự dự đi qua.

Dung Diệc Sâm một tay vòng lấy eo Tống Thần Ngữ mặt khác một tay khác cầm cổ tay của cô sau đó giơ lên cao.

“Tống Thần Ngữ, vừa mới nãy bà ta đẩy em như vậy hiện tại em liền phải đòi lại.”

Lâm phu nhân sắc mặt nháy mắt trắng bệch: “Không, Dung thiếu gia, này, ngài không thể làm như vậy..”

Dung Diệc Sâm cúi đầu, môi mỏng nhẹ nhàng cọ qua bên tai Tống Thần Ngữ, thanh âm trầm thấp đến câu hồn: “Em nói xem, là đối bà ta má trái, hay má phải?”

Tống Thần Ngữ theo bản năng liền muốn rút tay chính mình về: “Tôi, tôi không thể đánh bà ấy, bà ấy là mẹ của Lâm Phàm..”

Nhưng là cô sao có thể địch nổi sức lực của Dung Diệc Sâm, hắn nắm chặt cổ tay của cô, không cho phép cô lùi bước!

“Em như vậy liền mềm lòng, sớm hay muộn sẽ hại chính mình!”

Tiếng nói vừa dứt, Dung Diệc Sâm đã nắm tay cô giáng xuống trên mặt Lâm mẫu, không chút do dự, lại mau chuẩn mau tàn nhẫn!

Tống Thần Ngữ nhắm hai mắt lại, không dám đối mặt với một màn này.

Lâm phu nhân cũng không dám trốn, ăn này một bạt tai, tiếng bàn tay thanh thúy vang lên quanh quẩn toàn bộ linh đường.

Tống Thần Ngữ bị Dung Diệc Sâm vòng ở trong ngực kiên cố, kề sát vào sau lưng cô, cô đều có thể cảm giác được độ ấm trên người hắn truyền đến.

Cô chậm rãi mở to mắt, cằm bỗng nhiên bị hắn nâng lên, vì thế Tống Thần Ngữ thẳng tắp nhìn vào sâu trong đôi mắt hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.