Đàm Đào lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Mộc, là khi cậu đứng bên cạnh cây hoa sơn chi.
Thiếu niên trong mắt đầy vui vẻ hơi hơi cúi đầu, ngửi mùi hương của hoa sơn chi.
Chỉ là liếc mắt một cái, liền khiến cho Đàm Đào bị hãm sâu vào.
Y vẫn luôn ở bên cạnh quấy rầy cậu, vừa nhìn bộ dáng cậu phẫn nộ lại chỉ có thể yên lặng thừa nhận, vừa ảo tưởng đem người đè ở dưới thân.
Có một ngày, y tận mắt chứng kiến bộ dáng thảm thiết của người anh họ cũng thích đàn ông bị người nhà đánh, y trốn ra ngoài uống rất nhiều rượu, trên đường trở về, y đột nhiên có một loại xúc động.
Y muốn cùng Tạ Mộc ở bên nhau, cho dù làm như vậy, sẽ phải bị trừng phạt rất nặng.
Đàm Đào hái hoa sơn chi, đem thiếu niên kéo tới WC, cảm giác say làm tinh thần y không quá tỉnh táo, mùi hoa phảng phất giống như biến thành thuốc kích thích, làm y gấp không chờ nổi muốn cùng thiếu niên thân thiết.
Bị Bạc Khâm cắt ngang, người bạn thân từ nhỏ đó của y lạnh mặt chán ghét nhìn thoáng qua bóng dáng thanh niên vội vàng rời đi, “Tôi thấy cậu mới là điên rồi, ở trường học t*ng trùng xông lên não! Không nhìn thấy cậu ta căn bản là không muốn sao……”
“Cậu nếu là thật muốn làm cái gì, đem người đưa ra ngoài trường học đi, thích như thế nào chơi như thế đó, đừng ở trường học nổi điên, liên lụy tôi cũng phải chuyển trường theo.”
Lúc ấy, y bị Bạc Khâm một quyền đánh tỉnh táo lại.
Y đã làm cái gì đối với Tạ Mộc.
Còn may, còn may kịp thời ngừng lại.
Đàm Đào nói, “Tôi là thật thích cậu ấy, không phải giống như cậu nghĩ đâu.”
Bạc Khâm trào phúng nhìn y một cái, “Tùy cậu, đừng liên lụy tôi là được.”
Sau đó, đã xảy ra chuyện gì đây……
Người y thích, bởi vì thiếu chút nữa bị xâm phạm, như là phát điên mà kháng cự y tới gần, thiếu niên muốn dùng dao dọa Đàm Đào, lại khiến chính mình bị thương.
Nhìn cậu trong mắt đều là sợ hãi, tay đau run rẩy vẫn còn cầm dao hướng về y, Đàm Đào đau lòng lại hối hận, không dám tiếp tục kích thích cậu.
Sau đó, thanh niên biến mất.
Lúc gặp lại, cậu đã đi theo bên người Bạc Khâm, vẫn luôn ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông kia, con ngươi xinh đẹp phiếm tròn tràn đầy luyến mộ.
Tầm mắt đó, khi dừng lại trên người y, lại biến thành lạnh băng chán ghét.
Cho dù là từ trước, hay vẫn là hiện tại, trong mắt cậu đều chỉ có Bạc Khâm.
Không, có một đoạn thời gian, người Tạ Mộc yêu là y.
Bảo bối của y……
Nhưng, lại bị y tự tay huỷ hoại.
Đó là bảo bối của y, ôn nhu, thủy chung, tin cậy, đều với một mình y.
Thậm chí ngay cả giây phút cuối cùng trước khi biến mất, rõ rang là đã sợ như vậy, lại vẫn ngoan ngoãn mà cầu xin y giúp đỡ.
—— Đàm Đào, em rất sợ hãi……
—— em sẽ biến mất……
—— Đàm Đào……
Cậu tin tưởng y như vậy, yêu y đến như vậy.
Khi ký tên vào thỏa thuận xóa bỏ chính bản thân mình, trong tâm bảo bối của y, có phải cũng giống như y bây giờ hay không.
Vừa khổ, lại vừa đau.
Cả trái tim đều đau, rất đau, giống như đã chết lặng rồi vậy.
“Bảo bối, bảo bối của anh……”
Người đàn ông ho khan mà phun ra một búng máu, thật cẩn thận, dung đôi tay dính đầy máu tươi vuốt ve đóa hoa sơn chi.
Máu tươi nhiễm đỏ cánh hoa màu trắng, ánh mắt Đàm Đào lộ ra hoảng loạn.
“Thực xin lỗi bảo bối, anh không phải cố ý làm bẩn em……”
“Anh lau cho em, lau đi được không……”
Y chân tay luống cuống với lấy giấy trên bàn, ôn nhu lại khẩn trương ý định đem hoa sơn chi lau đi sạch sẽ.
Nhưng cánh hoa quá yếu ớt.
Chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào một cái, liền bị tổn thương.
Giống như, bảo bối của y.
Động tác chà lau của người đàn ông dần dần cứng lại, y nâng đóa hoa trong tay, trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Thực xin lỗi……”
Đàm Đào trong miệng toàn là máu, có bị đánh mà ra, cũng có là trước đó chính y tự cắn trúng lưỡi.
Người đàn ông vẫn luôn duy trì bề ngoài ôn nhuận, trong chớp mắt này, chật vật đến mức khiến người ta liếc mắt một cái đều nhìn không nổi.
Y nói,
“Lúc em ra đi, có đau không?”
“Anh thật sự không nghĩ tới sẽ khiến em chết, anh cho rằng, đó là ký ức, em sẽ nhớ tới trước kia, sẽ cùng anh vĩnh viễn ở bên nhau……”
“Bảo bối, cầu xin em, cầu xin em tin tưởng anh, anh yêu em, vẫn luôn yêu em……”
Vô số đêm khuya, Đàm Đào bừng tỉnh từ trong ác mộng.
Y dừng không được mà nhớ đến ngày hôm đó, bảo bối của y sợ hãi hướng y cầu xin, dò hỏi có thể không đi hay không.
Sau khi lên nắm quyền, Đàm Đào phát điên mà đi tìm bác sĩ lúc trước.
Nhưng cuối cùng, nhận được lại là tuyệt vọng.
Xóa bỏ, chính là đã chết.
Là y, tự tay giết chết bảo bối của mình……
“Khụ khụ khụ khụ khụ……” Đàm Đào kịch liệt ho, lại phun ra một búng máu, lục phủ ngũ tạng vẫn luôn rất đau, Bạc Khâm mang đến những người đó đều xuất thân chuyên nghiệp, cũng không lưu thủ, khả năng là vỡ lá lách rồi.
Biết hiện tại nên làm là đi bệnh viện, y lại một chút tâm tư trị liệu cũng không có.
Bảo bối của y sở dĩ rời đi như vậy, trừ bỏ bởi vì chính y, còn bởi vì Bạc Khâm.
Nếu không phải hắn cố tình dẫn đường……
Đàm Đào ho khan, cẩn thận vươn tay che chở hoa sơn chi, không cho máu tươi trên người dính vào đóa hoa kia.
Cho dù, nó giờ phút này đã bẩn, dập nát.
Nhưng trong mắt y, nó như cũ vẫn là đẹp nhất, sạch sẽ nhất.
Y không chiếm được Tạ Mộc, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không để người như Bạc Khâm có được.
Người đàn ông bò dậy khỏi mặt đất, y có thể cảm giác được, sinh mệnh của y đang dần trôi đi từng chút.
Bạc Khâm điên rồi, y cũng điên rồi.
Nếu như đã vậy, vậy, lại đẩy một cái đi.
Làm cái người giết chết bảo bối kia, cũng trải nghiệm một chút, thống khổ mất đi người yêu.
Đàm Đào bò tới trước máy tính, gian nan ngồi lên ghế, đôi tay gõ gõ, ấn gửi đi.
Nhìn màn hình máy tính, người đàn ông cả mặt đều là máu lộ ra một nụ cười.
Tuy là cười, nhưng nụ cười này, lại khổ đến tận tim.
Bảo bối……của y……