Bệnh viện xung quanh đều có màu trắng làm người ta sợ hãi, mùi thuốc sát trùng rất kích thích khứu giác. Bác sĩ, y tá lui tới, tựa hồ một giây sau sẽ đi đến trước mặt ta, nói cho ta biết cấp cứu không có hiệu lực.
Từ Bình tinh thần hoảng hốt ôm đầu gối ngồi ở trên ghế ngoài phòng cấp cứu, hắn rất sợ. Rõ ràng một giây trước vẫn tốt, tại sao đột nhiên liền biến thành như vậy?
Từ Bình hai tay ôm đầu, rất thống khổ.
Lục Quân Thừa, anh tuyệt đối đừng có chuyện gì…
Văn Thanh làm xong thủ tục bệnh viện, cũng tới bên ngoài phòng cấp cứu đợi. Ông chủ xảy ra tai nạn xe cộ, y nhận được tin tức lập tức chạy tới xử lý, đồng thời phong tỏa tất cả tin tức đối với bên ngoài.
Cha mẹ Lục Quân Thừa định cư ở nước ngoài đối với chuyện của hắn ít khi hỏi đến, người thân công khai ở chung thì hoà thuận, nhưng sau lưng lại cạnh tranh với nhau.
Đối thủ không chút lưu tình chèn ép, bởi vậy Văn Thanh rất nhanh quyết định, tạm thời không nói cho bất cứ người nào về tình hình của ông chủ.
Hắn thấy Từ Bình quần áo dính đầy vết máu ở trên ghế run lẩy bẩy, không đành lòng, đành bước qua an ủi: “Tiểu Từ sư phụ, hay là anh đi kiểm tra một chút đi, nhìn xem có nơi nào bị thương không. Ông chủ… anh phải tin tưởng ông chủ. Tôi cùng ông chủ làm việc nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn có vận may không ngờ. “
Từ Bình ngẩng đầu lên, mờ mịt nói: “Có thật không? Anh ấy sẽ không có việc gì chứ?”
Văn Thanh nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định.
Tựa hồ là bị Văn Thanh cảm hoá, Từ Bình cau mày tự trách “Tôi thật là vô dụng, anh ấy vì tôi mà xảy ra chuyện, tôi lại chỉ có thể ở đây chờ, cái gì cũng không làm được, tôi…”
“Tiểu Từ sư phụ, anh nghe tôi nói, chuyện bây giờ anh cần làm chính là tỉnh táo lại, sau đó đi kiểm tra thân thể, sau khi xác định không thành vấn đề, tốt nhất là đi thay quần áo khác, ăn chút gì đó bổ sung thể lực. Anh cũng biết, ông chủ xảy ra chuyện, trong công ty nọi chuyện tôi đều tạm thời tiếp nhận, một lúc đều rất khó nhín chút thời gian tới đây, lúc này phải làm phiền anh chiếu cố ông chủ.”
Từ Bình nghe xong, sửng sốt một chút. Rất nhanh hắn phản ứng lại, cảm kích nói: “Anh nói đúng, cứ ở đây chờ, không bằng lo cho mình xong rồi tới chăm sóc anh ấy!”
Thấy Từ Bình nghe lời của mình, Văn Thanh thở một hơi, quay đầu nhìn chằm chằm phòng giải phẫu sáng đèn đỏ.
—————–
Từ Bình ở bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, ngoại trừ có chút trầy da, cũng không vấn đề lớn gì. Hắn lạc lõng dựa vào tường, viền mắt nóng lên, hắn vốn là người bị thương nhưng Lục Quân Thừa đã thay hắn cản toàn bộ.
Từ Bình đi mua bộ quần áo sạch thay xong, vội vàng ăn bữa cơm liền chạy về bệnh viện. Hắn đi đến phòng giải phẫu, phát hiện đèn đã tắt, hắn gọi cho Văn Thanh, hỏi rõ phòng bệnh rồi trực tiếp chạy tới.
Từ Bình chạy tới phòng bệnh, nhìn thấy bác sĩ vẫn còn đó, nóng ruột tiến lên dò hỏi tình hình Lục Quân Thừa.
Bác sĩ trấn an nói: “Bệnh nhân coi như may mắn, không nguy hiểm đến tính mạng. Não bị rung động một chút, đùi phải bị gãy xương, đến khoảng ba tháng mới có thể bình thường, thương tổn gân cốt, khoảng thời gian này phải nghỉ ngơi nhiều, chú ý ăn uống, người trẻ tuổi thân thể tốt, không quá lâu sẽ khôi phục. Mỗi tháng nhớ tới bệnh viện kiểm tra một lần.”
Từ Bình nghiêm túc nhớ kỹ lời bác sĩ nói, hận bên người không có bút để đem toàn bộ viết xuống. Bác sĩ đi rồi, Từ Bình như cún con bị vứt bỏ tự động ngồi ở bên giường Lục Quân Thừa trông coi, Văn Thanh nhìn bộ dáng hắn một tấc cũng không rời, vừa chua xót vừa cảm khái.
“Tiểu Từ sư phụ, hiện tại tôi phải đến công ty bên kia xử lý chút việc, ông chủ giao cho anh chiếu cố, nhờ anh.”
“Được.”
“Mặt khác…” Văn Thanh đưa cho Từ Bình một món đồ, là chứng minh thư Lục Quân Thừa cố ý lấy đi.
Từ Bình nhìn thấy chứng minh thư của mình, tiếp nhận đem nó bỏ vào túi áo Lục Quân Thừa. Hắn lẩm bẩm: “Vốn là anh ấy lấy của tôi, tôi đem chứng minh thư đặt ở trên người anh ấy, chờ anh ấy tỉnh lại tự giao cho tôi.”
Văn Thanh lắc đầu, không biết nên nói gì, hắn nhỏ giọng đi ra ngoài đóng cửa lại. Từ khe cửa có thể thấy được Từ Bình không nhúc nhích trong coi Lục Quân Thừa.
Y thổn thức: Chỉ mong hai người bọn họ đừng đi đường vòng…
——–
Lục Quân Thừa tỉnh lại lúc nửa đêm. Hắn nhức đầu nhắm mắt lại thích ứng với thân thể không khỏe, một hồi lâu sau mới mở mắt.
Đập vào mắt là trần nhà trắng như tuyết, ánh đèn vàng thanh nhã làm cho màu trắng tăng thêm mấy phần ấm áp. Chóp mũi tràn ngập mùi nước khử trùng, không cần nghĩ, mình nhất định là ở trong bệnh viện.
Hắn tùy ý liếc sang bên phải, thấy dáng dấp Từ Bình yên tĩnh nằm úp sấp ở bên giường ngủ say làm cho hắn không khỏi ngừng thở, chỉ lo phát ra động tĩnh sẽ đánh thức Từ Bình.
Từ Bình mặc dù đang ngủ, lông mày vẫn hơi nhíu lên, hắn gối lên cánh tay nằm úp sấp ở bên giường, hô hấp thoáng trầm trọng.
Lục Quân Thừa nhìn đi nhìn lại, khóe môi nhẹ nhàng cong lên. Chung quy nhịn không được, bàn tay dọc theo hai má Từ Bình cẩn thận từng li từng tí một xoa xoa.
Hắn than thở: Mềm mại trượt trượt, muốn hôn một cái.
Từ Bình lông mi run rẩy, hơi cắn chặt môi dưới.
Lúc Lục Quân Thừa đụng tới mặt hắn, hắn đã tỉnh rồi. Nhưng hắn không dám mở mắt, bàn tay Lục Quân Thừa làm nhiệt độ trong lòng hắn toả nhiệt, vành mắt chua xót. Rõ ràng là người phấn chấn kiêu căng khó thuần, tại sao bởi vì mình mà biến thành như vậy.
Bộ dáng tự trách của Từ Bình bị Lục Quân Thừa phát hiện, nam nhân đưa tay đặt ở đôi mắt đối phương, khẽ vuốt, khàn khàn nói: “Đừng khóc.”
Nước mắt Từ Bình trong khoảnh khắc chảy ra, hắn vùi đầu nghẹn ngào, nước mắt ở trên cánh tay trượt ra vết tích.
“Ngoan, đừng khóc.”
Từ Bình tiếp tục khóc.
“Anh thấy khó chịu, đừng khóc.”
Từ Bình vẫn khóc.
Lục Quân Thừa bất đắc dĩ, “Anh khát nước, cổ họng rất khô.”
Từ Bình nghe nói như thế, lập tức không khóc. Hắn đứng lên rót ly nước cẩn thận từng li từng tí một đưa cho Lục Quân Thừa, rõ ràng là nước ấm, lại chưa yên tâm thổi một chút. Mắt hồng hồng nhìn chằm chằm Lục Quân Thừa tiếp nhận nước uống, cánh tay của hắn mới cảm thấy tê cứng.
“Cánh tay tê?”
“Không có!”
Lục Quân Thừa mỉm cười, “Em ngay cả nói dối cũng không biết, mặt mũi đỏ hết rồi.”
Từ Bình: “…”
Hắn bất đắc dĩ nhìn một chút, thấy Lục Quân Thừa có sức lực trêu chọc hắn, liền thoáng thả cục đá treo ở trong lòng một ngày xuống.
“Anh có đói bụng không? Thân thể có không thoải mái không?” vừa nói vừa lấy tay đưa lên trán Lục Quân Thừa tỉ mỉ dò xét, xác định người không có phát sốt.
Lục Quân Thừa tâm thần rung động, biểu tình ủy khuất trang bị trên mặt biến mất, cảm thấy buồn cười.
“Thân thể anh vẫn khỏe, không nên nhìn anh như thể anh sắp chết rồi, không phải anh sẽ muốn mắng người, bị em nói như thế, anh cảm thấy thật đói.”
“Vậy tôi lập tức trở lại làm đồ ăn cho anh ăn, anh chờ tôi.”
Lục Quân Thừa nghẹn, nguyên bản hắn chỉ là muốn Từ Bình dời đi lực chú ý mới nói như vậy, nhưng không nghĩ con người ngay thẳng này lập tức tưởng thật.
“Hiện tại là ban đêm, em trở lại cũng mệt mỏi, hay là ngủ trước, buổi sáng hãy trở lại.”
Từ Bình lắc đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Quân Thừa cố chấp nói: “Ngược lại tôi hiện tại cũng ngủ không được, hơn nữa Văn Thanh nói muốn giao anh cho tôi chăm sóc, vậy tôi nhất định phải chịu trách nhiệm này. Anh ngủ trước đi, tôi ở nhà làm xong cơm lập tức đem tới.” Hắn tiến lên đắp kín chăn cho Lục Quân Thừa, nghiêm túc nói: ” Ngủ đi, ngủ ngon.”
Lục Quân Thừa: “…”
————
Từ Bình lái xe điện rời bệnh viện, thời gian đã bốn giờ năm mươi phút sáng.
Hắn gửi tin nhắn cho Văn Thanh, nói cho đối phương biết tình hình Lục Quân Thừa sau khi tỉnh lại, sau đó liền nhanh chạy tới chợ.
Chợ thực phẩm rất sớm đã họp, hơn nữa buổi sáng đồ ăn là tươi nhất, vì để Lục Quân Thừa bổ sung dinh dưỡng ăn uống ngon miệng, Từ Bình tinh thần run run, một điểm mệt mỏi đều không có.