“Thật xin lỗi vì đã phải đưa cậu đến đây trong tình trạng như thế này, cậu chủ Harry”
“Tôi biết là ông ta không hề có ý bỏ cuộc, nhưng bắt cóc con trai mình vào đúng ngày sinh nhật thế này, thật không giống phong cách làm việc của cha chút nào”
Harry cười khẩy đáp, mặc cho tình trạng của cậu hiện tại không được tốt cho lắm. Bị trói cứng vào một cái cột. Dĩ nhiên, vì chống cự đôi chút, cậu cũng bị dính vài đòn vào người.
“Oh, xem con trai của ta hiểu ta như thế nào kìa”
David từ từ tiến đến trước mặt con trai mình, mỉm cười.
“Cha bỏ việc tiếp các vị khách ngoài kia để đứng đây tán dóc với con. Thật khiến con hết sức cảm động đó, thưa cha”
Harry đáp lại hết sức bình thản, giọng điệu lại có vài phần châm chọc.
“Dĩ nhiên rồi. Khó khăn lắm con trai ta mới lại xuất hiện như vậy. Làm sao ta lại không bỏ ra chút thời gian chứ?”
Một tên vệ sĩ đem đến một chiếc ghế để cho David ngồi xuống. Ông ta vẫn giữ nụ cười trên môi, ngữ điệu hoàn toàn không đổi.
“À, nhưng ngài David đáng kính lại vì con trai mình dẫn đến một cô bạn gái không hợp ý nên bắt cóc, uy hiếp thế này… Chậc, thật không tốt, không tốt”
David châm điếu xì gà hút rồi nhả ra làn khói trắng đục, đáp.
“Con biết ta không phải một người hẹp hòi như vậy. Đối xử với con như thế này, ta cũng đau lòng không ít. Thế nên, con nói cho ta “thứ đó” đang ở đâu, như vậy hẳn sẽ đẹp cả đôi đường”
Harry nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt khinh bỉ rồi bật cười.
“Thôi ngừng cái vở kịch cha con nhạt nhẽo này đi. Nó khiến tôi phát ốm rồi. Nghe kĩ đây: Tôi không biết”
David hơi nhíu mày lại rồi đứng lên, vỗ vỗ vào vai Harry, cười.
“Con ngày càng không coi ai ra gì đấy, con trai”
Nói đoạn, ông ta giơ nắm đấm rồi thụi vào bụng Harry một cái cực mạnh. Harry hơi cúi người xuống, cắn chặt răng lại để không phát ra tiếng kêu.
“Con là con của ta. Nhưng cái tính cứng đầu này lại học từ tên Phạm Văn chết tiệt ấy. Ả đàn bà hư hỏng cùng gã đàn ông ngu xuẩn đã khiến con trai của ta trở thành thứ rác rưởi như vậy. Thật đau lòng”
Harry cự mạnh lại, ánh mắt như có lửa. Cậu dằn từng từ xuống, hướng thẳng về phía người đàn ông kia.
“Tôi cấm ông xỉ nhục mẹ và ba Văn. Nếu không thì đừng trách”
“Võ mồm vô ích”
David xoay người, ngồi vào ghế.
“Ta cho con một cơ hội nữa. Nói. Cái thẻ nhớ đó đang ở đâu?”
Ngay lúc này, bỗng từ đâu reo lên tiếng chuông báo cháy.
Một tên vệ sĩ hốt hoảng từ ngoài chạy vào.
“Ông… Ông chủ…”
“Chuyện gì vậy?”
“Dạ. Khu vực đại sảnh… Và điện trong cả tòa nhà nữa… Đột nhiên không hiểu sao lại chập nặng và phát nổ. Bây giờ, các vị khách đang hết sức hoảng hốt”
“Cái gì?”
David nhíu mày lại. Là ông ta đã không cẩn thận mà điều quá nhiều bảo vệ của mình lại gần khu vực đang giam giữ Harry, các khu vực khác vì thế đã bị lơi lỏng. Đồng thời, có lẽ một trong những khách mời ngày hôm nay đã làm ra cái chuyện này. Nhưng rốt cục là kẻ nào? Kẻ nào lại có thể phá hỏng mạch điện của cả tòa nhà như thế?
Harry khẽ nhếch mép cười. Rơi vào thời điểm như thế này thì cậu đã đủ hiểu đây là tác phẩm của ai rồi. Chắc ông ta đang nghĩ rằng đây là chuyện do đối thủ của mình bày ra mà không thể ngờ, tác giả thật sự lại là cô gái đó. Nhưng chính cậu cũng ngạc nhiên không ít. Cô ta làm thế nào để qua mặt được mấy cái camera và đám bảo vệ canh giữ ở đó nhỉ? Không những thế, hành động còn rất nhanh. Thật sự là một cô gái thú vị mà. Không uổng công cậu đem cô đến đây.
David quay về phía tên vệ sĩ bên cạnh, nói.
“Ngươi và thêm vài tên nữa ở đây. Số còn lại, mau điều đi trấn an và sơ tán khách. Trong đó có một số vị vô cùng quan trọng. Không thể làm mất lòng họ, biết chứ?”
“Vâng”
Harry nhìn người đàn ông mặc vét xám đen kia, hơi bất ngờ. Về lý thì đáng ra ông ta phải đi trấn an đám khách đó chứ? Vậy mà nhất quyết không chịu đi, lại cứ ngồi ở đây. Đã thế, còn giữ ba vệ sĩ bên mình. Như vậy làm sao cô gái kia cứu cậu ra được? Tình hình này cần phải kiếm cách để thông báo cho Bình An.
“Con trai. Quay lại chuyện chính nào. Thẻ nhớ đó đang ở đâu?”
“Cha à. Cha là chủ của bữa tiệc này mà lại không đi trấn an các vị khách. Có phần không thỏa đáng. Để ba tên vệ sĩ kia ở lại đây không phải tốt hơn sao?”
David đã quay trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày, đáp.
“Ta đã cáo bệnh. Giờ mà ra khác gì là nói dối. Thời gian của ta không còn nhiều. Còn thời gian mà ta cho con thì đã đủ. Nói mau. Thẻ nhớ đó đâu?”
“Cô không được vào”
Cắt ngang cuộc nói chuyện của hai cha con nhà David là tiếng của tên vệ sĩ đang canh ngoài cổng. Chen thêm vào đó là giọng lèo nhèo của một đứa con gái say rượu.
“Tránh ra coi. Tôi đang tìm anh yêu mà. Harry, anh yêu, có ở trong đó không?”
Nghe thấy cái giọng giả say của cô khiến Harry mém tý bật cười. Nhưng cậu lập tức lấy lại bình tĩnh, đáp vọng ra.
“Có. Anh đang ở trong này”
David khẽ nhíu mày lại. Lý ra nên kiếm căn phòng nào đó cách âm.
Còn tiếp