Nhân lúc Yến Di ngủ, anh lấy điện thoại gọi cho bác sĩ gia đình đến xem tình trạng của cô thế nào.
Nhận được cái gật đầu của bác sĩ nói cô đang trong quá trình phục hồi và không có gì đáng ngại thì lúc đó anh mới thả lỏng tinh thần.
Đợi bác sĩ đi, Nam Cung Thần bảo thím Trương nấu ít cháo đợi cô tỉnh dậy sẽ ăn.
Tối hôm đó
Yến Di mơ màng tỉnh dậy, lại bắt gặp bộ dạng anh đang đọc sách. Nghe thấy tiếng động, Nam Cung Thần đưa mắt nhìn lên
– Tỉnh rồi? Có muốn ăn chút gì hay không?
– Ừm.
– Đợi tôi, tôi xuống nhà lấy cháo cho em.
Nói xong, anh xuống nhà chỉ còn cô trong phòng. Yến Di thu lại nụ cười, ánh mắt ảm đạm nhìn lấy chân mình. Chân cô bị phế rồi, sau này muốn làm gì cũng bất tiện. Mà võ công cô luyện tập cứ như vậy mà không sử dụng được nữa. Bây giờ cô khác gì những người phụ nữ yếu đuối ngoài kia đâu? Vô dụng, ngày ngày đợi người ta bưng cơm nước tới miệng, hầu hạ mình từng chút một. Vào giờ phút này, cô hận bản thân mình biết nhường nào. Tại sao khi đó cô không chết luôn cho rồi, sống mà bất lực như này thì còn có ý nghĩa gì nữa.
Nam Cung Thần rất nhanh trở lại, lúc anh vào cô đã phục hồi trạng thái cũ. Yến Di dựa vào giường nhìn anh mỉm cười.
– Đưa đây cho tôi, anh có việc bận thì cứ làm.
Cô đưa tay ra muốn lấy bát cháo lại bị anh khướt từ.
– Không vội, tôi đút em ăn.
Nói rồi, anh mút một muỗng cháo đưa lên miệng thổi, cảm thấy nhiệt độ đã vừa thì đưa lên miệng chờ cô ăn. Động tác cứ lập đi lập lại như vậy cho đến khi anh đút cô ăn hết bát cháo.
Lo cho cô tươm tất xong anh mới qua thư phòng gọi điện cho Nam Cung Mẫn. Chuông vừa reo lên hai tiếng đã có người nghe máy
– Anh hai?
– Yến Di tỉnh rồi.
Nam Cung Mẫn đang nằm trên sofa ngồi bật dậy
– Chị ấy tỉnh rồi? Đã kiểm tra lại chưa? Có để lại di chứng gì hay không? Chị ấy có biểu hiện gì khi biết mình đi không được hay không hả? Này, sao anh không trả lời em?
Phong Tần buồn cười khi nghe Nam Cung Mẫn hỏi dồn dập như vậy, gặp hắn, hắn cũng sẽ trả lời không kịp.
Quả đúng như Phong Tần đoán, Nam Cung Thần ở đầu giây bên kia nhíu mày
– Em hỏi nhiều vậy sao anh trả lời được?
– Ok, em sai. Anh có thể trả lời từng câu một.
Nam Cung Mẫn xuống nước nói. Phong Tần rời khỏi chỗ làm việc đi lấy cho cô ít bánh ngọt. Nam Cung Mẫn hai mắt sáng lên, nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích. Phong Tần mỉm cười đưa tay xoa đầu cô rồi quay lại bàn làm việc. Nam Cung Mẫn vừa ăn vừa đợi câu trả lời của anh.
– Cô ấy tỉnh rồi, đã gọi bác sĩ đến kiểm tra và không để lại di chứng gì. Chỉ là…cô ấy không có biểu hiện gì khi biết mình không đi được cả.
– Như vậy không ổn rồi.
Động tác ăn bánh ngọt của cô dừng lại, cô nhíu mày nói
– Chắc chắn chị ấy muốn một mình gặm nhấm nỗi đau này. Anh nói xem, cô ấy không có người thân bên cạnh, chỉ có một mình. Tại sao phải biểu hiện đau khổ cho người khác xem? Ai sẽ thương cảm cho cô ấy.
– Em nói hưu nói vượn gì đấy? Cô ấy không phải còn có anh sao?
– Xì, anh là gì của cô ấy? Là bạn? Là người thân hay là người yêu của cô ấy? Tất cả đều không phải.
Nghe Nam Cung Mẫn nói, Nam Cung Thần ở đầu giây kia im lặng không lên tiếng. Lại nghe cô nói
– Nói tóm lại, anh để ý chị ấy một chút. Giúp em gửi lời hỏi thăm đến chị ấy. Vậy nha, em cúp máy trước đây.
Nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi kết thúc, mà bên tai anh vẫn vang lên tiếng nói của Nam Cung Mẫn
“Chị ấy chỉ có một mình, không có người thân bên cạnh…”
“Anh là gì của chị ấy?”
Phải, anh là gì của cô chứ? Không là gì cả. Lúc đầu nói cô ở bên cạnh anh chỉ là xuất phát từ hứng thú, một phần khác là muốn bảo vệ cô thoát khỏi sự truy sát của tổ chức JS. Nhưng anh đâu ngờ họ lại hành động nhanh như vậy, mới hôm trước hôm sau liền động thủ bắt người?
Nỗi đau bây giờ cô phải chịu đều do anh gây ra. Anh nên làm gì mới phải đây?
Nam Cung Thần trở lại phòng ngủ rất muộn vậy mà Yến Di vẫn chưa ngủ. Cô đang ngồi dựa vào đầu giường, ánh mắt xuyên qua cửa kính nhìn ra bầu trời đen kịt ngoài kia.
Anh đóng cửa chậm rãi đi lại chỗ cô nói
– Khuya rồi, sao em không ngủ đi?
Yến Di nhìn anh mỉm cười nói
– Tôi ngủ hơn bốn tháng rồi, bây giờ không buồn ngủ.
Cô vừa dứt lời, căn phòng trở nên yên ắng hẳn đi. Nam Cung Thần nhìn cô không rời mắt, anh muốn tìm ra sự khác thường của cô. Yến Di không tránh ánh mắt của anh, một lúc lâu cô lên tiếng gọi anh
– Thần…
– Ừ.
– Chân tôi…còn đi được sao?
Nam Cung Thần ngạc nhiên, anh không nghĩ cô lại hỏi như vậy. Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, anh biết cô phải chịu đựng nỗi đau này một mình đã tuyệt vọng lắm rồi nên mới hỏi anh.
Anh đưa tay ôm cô vào lòng, hai mắt nhắm lại điều khiển cảm xúc của mình
– Đứa ngốc, em đâu phải bị liệt? Rất nhanh có thể đi lại được.
– Anh chỉ đang an ủi tôi thôi đúng không? Thân thể tôi ra sao tôi biết rất rõ.
Nam Cung Thần có thể nghe ra sự bất lực trong giọng nói của cô, tuổi đời cô mới hai mươi mà phải đối mặt với sự thật phũ phàng này. Hỏi làm sao cô chịu được?
– Em nhất định đi lại được, tin tôi, được không?