Nếu cửa hàng trên trấn có thể đưa hàng đến tận nhà, vậy kế hoạch hôm nay của Khấu Nam Trúc sẽ thay đổi một chút. Ngoại trừ phải mua thêm các loại gia vị, lại mua một trăm cân gạo, một trăm cân bột mì cùng hai mươi cân gạo kê, đều dặn dò lão bản đưa đến tận nhà cho nàng.
Sau khi chọn mua xong Khấu Nam Trúc tìm đến tửu lâu giải quyết cơm trưa, đem xe ngựa giao cho tiểu nhị liền đi vào.
“Khách quan mời vào bên trong!” Tiểu nhị đều rất nhiệt tình. Khấu Nam Trúc nhìn xung quanh một vòng, phát hiện sinh ý tửu lâu cũng không tồi, đại sảnh ở lầu một vô cùng náo nhiệt.
“Ta muốn một phòng bao.”
“Dạ được thưa khách quan. Mời ngài lên trên lầu.” Tiểu nhị cung kính đưa Khấu Nam Trúc lên nhã gian ở lầu hai, đặt thực đơn trước mặt nàng.
Lầu hai so với lầu một an tĩnh hơn nhiều, mỗi phòng đều tách ra riêng biệt, ngăn cách âm thanh ồn ào bên ngoài, Khấu Nam Trúc càng thêm thích không gian như vậy.
“Thịt bò xào tỏi phần đặc biệt, một phần há cảo, hoa sơn chi xào chay, gà luộc, măng dại xào thịt, thêm cả rượu Trúc Diệp Thanh nữa đi.”
Khấu Nam Trúc tùy tiện nhìn lướt qua thực đơn sau đó chỉ vào mấy món chiêu bài tửu lâu. Tiểu nhị ghi nhớ xong liền lui ra, để lại không gian yên tĩnh cho Khấu Nam Trúc.
Khấu Nam Trúc thừa dịp chờ đồ ăn bưng lên, liếc mắt đánh giá đường phố bên ngoài cửa sổ, nơi này cũng giống với thời cổ đại phong kiến Trung Quốc, quần áo mọi người đang mặc cũng rất giống thời đại mà nàng biết.
Nhìn chung nàng chỉ suy nghĩ ra một vài phương pháp có thể kiếm ra tiền ở thời đại này. Ví dụ như mở mấy gian cửa hàng, lại tuyển thêm người trông coi, bản thân nàng phủi tay làm chưởng quỹ phía sau là được.
Nhưng mà phải buôn bán gì đây….? Làm ăn buôn bán đương nhiên phải tìm được mối kinh doanh sinh ra lợi nhuận thật lớn, cụ thể là làm cái gì nàng vẫn cần thời gian suy nghĩ thật kỹ.
Khấu Nam Trúc vẫn đang tự hỏi, tiếng đập cửa của tiểu nhị vang lên đánh gãy suy nghĩ nàng. Tốc độ lên thức ăn của tửu lâu cũng rất nhanh, từ lúc tiểu nhị ghi thực đơn đến lúc đem thức ăn bưng lên, đại khái cũng không đến hai khắc.
“Khách quan cứ chậm rãi thưởng thức, ta chờ ở ngoài cửa. Nếu ngài cần gì, bất cứ lúc nào cũng có thể kêu ta.”
Khấu Nam Trúc đưa cho tiểu nhị năm văn tiền, ý bảo nàng ta đi xuống.
Trước mặt đều là thức ăn chiêu bài của tửu lâu, nhìn lướt qua sắc, hương, vị đều có đủ, quả thực cũng khá hấp dẫn. Khấu Nam Trúc cầm đũa lên bắt đầu thưởng thức, hương vị không tệ lắm, nhưng mà thức ăn Bối Bác Văn làm vẫn hợp khẩu vị nàng hơn.
Trong lòng Khấu Nam Trúc không biết vì sao lại xuất hiện cái suy nghĩ này. Trong mấy người phu lang của nguyên chủ, nàng cảm thấy Bối Bác Văn trừ bỏ có nhãn lực còn nhiều hơn một khoản chính là trù nghệ. Ấn tượng nàng đối với hắn cũng không tồi.
Sau khi thanh toán xong tiền cơm trưa, Khấu Nam Trúc nhận lại dây thừng từ tay tiểu nhị, đánh xe ngựa trở về nhà. Tiểu Hắc đã được tiểu nhị cho ăn no, nhưng trên đường nàng cũng bỏ ra chút thời gian để nó ăn thêm cỏ dại ven đường.
Sau khi trở lại thôn, Khấu Nam Trúc cũng không cố ý đi đường nhỏ nữa, cho nên trong lúc nhất thời xe ngựa của nàng khiến cho không ít người chú ý, phải biết rằng có thể sử dụng xe ngựa tất nhiên không phú thì cũng là quý.
Lúc đầu người trong thôn còn nghĩ đây là đại lão gia nào đó ở trấn trên phái người vào trong thôn làm việc, kết quả sau khi có người nhận ra người điều khiển xe ngựa là Khấu Nam Trúc. Trong lúc nhất thời biểu tình người trong thôn đều thay đổi, không ngừng suy đoán lung tung.
Phản ứng những người trong thôn, Khấu Nam Trúc đều thu vào trong mắt, nhưng nàng cũng không vì vậy mà điệu thấp*(quá khiêm tốn ấy). Mọi người đều là người chung một thôn, nàng cùng nguyên chủ là hai dạng người hoàn toàn khác nhau, mọi người khẳng định sẽ có cảm giác khác lạ. Không bằng để mọi người chậm rãi thích ứng biến hóa của nàng từng chút một đi.
Khi Khấu Nam Trúc về đến nhà cũng vừa vặn gặp tiểu nhị cửa hàng vải và lương thực giao hàng đến. Mấy người Bối Bác Văn đang ở cổng lớn cùng hai tiểu nhị nói chuyện gì đó.
“Thê chủ, những thứ này là ngài mua sao?”
Thấy thân ảnh Khấu Nam Trúc đến gần, Bối Bác Văn hỏi. Bởi vì không thể xác định, cho nên năm người bọn họ cũng không để hai tiểu nhi kia khiên đồ đạc xuống, tránh người ta đưa hàng đến sai nhà sẽ tạo thành phiền toái không cần thiết.
“Ân.” Khấu Nam Trúc gật đầu xem như trả lời hắn, sau đó xoay người kiểm tra đồ đạc không có sai lầm gì mới để tiểu nhị hổ trợ khiêng hàng hoá xuống.
“Đây là vải thô cùng bông dùng để làm đệm giường và chăn, mỗi người một giường. Còn màu sắc vải dệt các ngươi tự mình chọn đi, thích cái nào thì lấy cái đó, mỗi người làm hai kiện y phục để mặc, y phục các ngươi cũng cũ nát lắm rồi.”
Trên mặt năm người đều hiện rõ biểu tình khó tin, từ sau khi thê chủ tỉnh lại, tựa hồ đã biến thành người khác. Tâm tình năm người cũng lên xuống nhấp nhô, lúc thì lo lắng hãi hùng, lúc thì không dám tin tưởng. Thật sự sợ bản thân đang mơ một giấc mộng đẹp, cũng không biết mộng đẹp có thể tiếp tục được bao lâu.
“Thê chủ, chất vải này cũng quá tốt rồi, chúng ta chỉ cần vải thô là được.”
Giang Hưng Nghiêu thụ sủng nhược kinh không nhịn được lên tiếng, người trong thôn đều mặc quần áo vải thô. Quần áo làm bằng vải dệt có thể nói là không có nhà nào đủ điều kiện để mặc, cũng chỉ có các Trưởng lão hoặc là gia chủ trên trấn trên mới có khả năng mặc chất vải tốt như vậy.
Thê chủ trực tiếp mua loại vải tốt như vậy, thật sự đã lãng phí tiền bạc. Tuy hắn không biết thê chủ tại sao lại có nhiều ngân lượng đến vậy, nhưng tiêu tiền như vậy thật sự ổn sao?
“Cũng không phải đồ vật đáng giá gì, đừng cần để ý chút bạc này. Ta đã nói sẽ để các ngươi không phải lo lắng chuyện ăn mặc.”
Những thứ này cho dù là tất cả mọi người trong thôn cũng ít khi nhìn thấy, nhưng trong mắt thê chủ lại thành thứ không đáng tiền. Trong lòng năm người cảm động, nghĩ rằng Khấu Nam Trúc không muốn bọn họ sinh ra gánh nặng tâm lý mới nói như vậy.
“Vậy thê chủ, ngài thích màu sắc nào, ta chọn một cuộn làm cho ngài kiện y phục.”
Biết hiện tại thê chủ không thích người khác phản bác nàng, năm người cũng không cự tuyệt nữa, Linh Thánh am hiểu việc may vá, muốn tự mình làm cho thê chủ kiện quần áo. Cũng coi như đền bù sai lầm buổi tối ngày hôm trước của mình.
Khấu Nam Trúc cũng không cự tuyệt, nàng cũng không chọn màu sắc, chỉ nói một câu: “Tùy tiện.” liền về phòng.
Linh Thánh nhìn nhìn màu sắc vải dệt, cuối cùng chọn một cuộn màu lam nhạt cùng cuộn nhỏ màu đỏ để phối hợp với nhau. Những người khác thấy thế cũng sôi nổi tiến lên chọn màu vải mà mình thích.
Cuối giờ Thân*(16h20-17h), Tư Ngọc gõ cửa phòng Khấu Nam Trúc.
“Thê chủ, Lí Chính tới nhà tìm ngài.”
Khấu Nam Trúc nghe vậy liền thu công, đẩy cửa ra.
Trong năm người, Tư Ngọc là người có khí chất cứng rắn của nữ nhân nhất, nhưng ở thế giới này nam tử cứng rắn cũng không phải lời khen ngợi gì cả. Bất quá nếu lấy diện mạo ra mà nói, Tư Ngọc lại là người nhìn thuận mắt nhất.
Thấy thê chủ nhìn mình chằm chằm, Tư Ngọc có chút khẩn trương, sợ nàng lại giống như những ngày trước, mở miệng là đánh mắng.
Nguyên chủ không thích nhất là Tư Ngọc, dáng người thô kệch hơn những nam tử bình thường, tâm tình không tốt liền đem Tư Ngọc ra phát tiết. Các từ ngữ gì khó nghe đều nói ra như muốn kích thích hắn, chà đạp lên sự kiên cường của hắn. Nhưng Tư Ngọc có kiêu ngạo của hắn, không muốn cầu xin thê chủ tha mạng, chỉ yên lặng chịu đựng những lời nói tràn ngập ác ý đâm thẳng vào tim hắn. Bộ dáng này ở trong mắt nguyên chủ càng khiến hắn khó tránh khỏi thêm nhiều trận đòn hiểm càng lúc càng ác liệt. Có thể trong năm người, hắn là người sống không được tốt nhất.
Khấu Nam Trúc cũng không biết suy nghĩ trong lòng Tư Ngọc, lúc này cũng không có thời gian để ý đến. Bởi vì Lí Chính đến khẳng định là chuyện có liên quan đến ruộng đồng và đất đai xây nhà. Nàng hiện tại chỉ muốn nhanh chóng xây được căn nhà thuộc về chính mình tại thế giới này. Nhà nàng đang ở đã quá rách nát, sắp trụ không nổi nữa rồi.